Hơn Cả Những Lời Yêu


Buổi sáng hôm sau;
Khi ánh mặt trời vừa lên cao, Yên Đình đã có mặt tại sân bay của thành phố H.
Chờ đón cô hôm nay cũng vẫn là chàng trai có gương mặt anh tuấn như được đúc ra từ chính khuôn mặt của Triệu Hựu Đình năm xưa.
Vừa nhìn thấy em trai Yên Đình mỉm cười vui vẻ
"Chờ chị có lâu không?"
Triệu Đình Nam nhìn cô, ánh mắt có phần không vui
"Hơn một tiếng rồi.

Chị làm gì bên trong mà lâu vậy? Em gọi, chị cũng không nghe máy"
"Chị bị thất lạc phần quà mà ba đã gửi cho cậu.

Đang loay hoay trong đó nên chị không để ý đến điện thoại"
Yên Đình biết em trai vốn giống tính cách lạnh lùng của ba nhưng nhìn vẻ mặt không nụ cười của cậu, cô không nhịn được mà cất lời trêu chọc
"Chờ người yêu bao lâu cũng được, chờ chị mới có chút xíu mà đã càm ràm như ông cụ non rồi"
"Muốn em không càm ràm thì chị lo tìm anh nào lần sau đi đón chị đi, mỗi lần chị đến em đều phải nghỉ phép đột xuất như thế này, phiền chết đi được" Đình Nam bỏ lại một câu rồi giúp cô đẩy xe hành lý đi về phía trước.
Trước thái độ hờ hững của Đình Nam, đôi môi Yên Đình vểnh lên cao
"Biết lớn lên trở mặt với chị như thế này, lúc nhỏ chị không thèm đòi ba mẹ sinh em trai cho chị đâu"
Nghe câu nói này khóe môi Đình Nam cũng chợt cong lên.

"Chị hối hận rồi sao?"
Bởi vì câu chuyện năm xưa chị đòi ba thưởng em trai cho chị, mẹ đã từng kể cho anh nghe, sau này lớn lên chị vẫn cứ mãi treo câu này bên ngoài cửa miệng, vui cũng nhắc, buồn cũng nhắc.

Vì thế mà không biết từ khi nào câu nói này nó như được cắm rễ vào trong đầu anh.
Yên Đình nhìn anh mỉm cười, một nụ cười vô cùng ấm áp và chân thật
"Sao chị lại hối hận chứ.

Trước nay chị luôn xem em là món quà quý giá nhất mà ba mẹ dành tặng cho chị.

Không có em, một mình buồn chết"
Ánh mắt Đình Nam như biết cười quay sang nhìn chị.

Anh biết từ nhỏ đến giờ chị đã rất thương anh và trong thâm tâm anh chị cũng là người chị mà anh vô cùng yêu quý.

Vì thế mà anh luôn muốn chị lúc nào cũng cười vui vẻ như thế này.
Nhưng hơn ai hết, anh biết rõ đằng sau những nụ cười của chị là một vết thương lòng mà khó ngày lành lại được.
Vào bên trong xe, Yên Đình lặng lẽ ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt đượm buồn nhìn ra những con đường quen thuộc.
Sáu năm ở thành phố này, nó đã đọng lại trong cô không ít kỷ niệm, vui có, buồn có, hạnh phúc có, mà đau thương cũng có.
Đột nhiên lại nhớ đến một người, cô cảm thấy tận sâu nơi trái tim mình có một chút gì đó nhói đau....
Thoáng nhìn thấy vẻ mặt của Yên Đình lúc này, sắc mặt Đình Nam cũng chợt trầm xuống.

Nếu như ngày đó anh không vô tình nghe được những lời nói trong chiếc bút ghi âm mà anh đã tặng chị, thì anh sẽ không biết được rằng trong hai năm qua chị vẫn chưa từng quên đi người đàn ông đó.

Người đàn ông mà trước đây mỗi khi chị nhắc đến là gương mặt không giấu được vẻ rạng ngời hạnh phúc.
Nhưng anh không biết rốt cuộc giữa họ đã xảy ra chuyện gì.

Anh chỉ nhớ ngày Valentine của hai năm trước, anh đã nhìn thấy chị trở về với đôi mắt đỏ hoe, và những ngày sau đó chị cũng quyết định chuyển công tác về thủ đô với lý do muốn ở cạnh chăm sóc cho ba mẹ.
Anh rất muốn biết, nhưng mãi cho đến bây giờ anh cũng chưa một lần dám hỏi chị vì sao hai người chia tay, bởi vì anh sợ một lần nữa lại khơi lên vết thương lòng của chị.

Nhưng mỗi lúc nhìn chị như thế này anh thật sự cảm thấy xót xa.
Mọi người nói chị và Hà Cảnh Quân là một cặp trời sinh, nhưng anh biết trong lòng chị chưa từng có anh ấy.
Bất chợt Yên Đình quay sang nhìn thấy ánh mắt có phần khác lạ của Đình Nam đang nhìn mình, cô khó hiểu tròn xoe đôi mắt nhìn anh
"Gì vậy, sao lại nhìn chị như thế?"
Đình Nam lắc đầu rồi cũng nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình

"Không có gì.

Chỉ là em đang định hỏi chị, giờ chị muốn về nhà hay đến thẳng cơ quan thôi"
"Đến cơ quan.

Chị đã hẹn với chú Phong rồi"
"Vậy em đưa chị đến đó nhưng buổi chiều chị tự đón xe về nha.

Chiều nay em phải về lại đơn vị rồi" Đình Nam nhìn cô nói.
"Ừ.

Chị biết rồi".

Yên Đình gật đầu rồi cũng không quên nhìn anh nhắc nhở
"Về đơn vị em cũng phải chú ý đến sức khỏe của mình, mùa này dễ đổ bệnh lắm đó"
Đình Nam quay sang nhìn cô, khóe miệng cười như không cười
"Chị lo cho chị kìa, người gì mà gầy nhom, chỉ một cơn gió thổi qua là sợ không thể đứng vững.

Còn em là bộ đội sức khỏe tốt lắm, chị lo gì"
"Bộ đội thì sao chứ.

Cũng là người làm bằng da bằng thịt chứ có phải bằng đồng bằng sắc đâu" Yên Đình vừa nói vừa liếc nhìn em trai với ánh mắt không mấy hài lòng.
Cứ thế mà hai chị em mỗi người một câu cho đến khi chiếc xe BMW của Đình Nam dừng lại phía trước phòng cảnh sát điều tra tội phạm ma túy của thành phố H.


Nơi mà khoảng thời gian này Yên Đình sẽ tham gia công tác tại đây.
Cô cầm túi xách lên rồi quay sang nhìn Đình Nam
"Chị vào nhé.

Em nhớ lái xe cẩn thận đó"
"Em biết rồi.

Có gì thì gọi em"
"Ừ"
Cô mỉm cười chào tạm biệt em trai rồi xuống xe đi thẳng vào bên trong.

Nhưng lúc này cô nghe một đồng nghiệp bên ngoài nói Lãng Phong vẫn còn trong một cuộc họp quan trọng với tổ chuyên án, nên cô đành phải tìm cho mình một góc yên tĩnh trong đại sảnh ngồi chờ ông xuống.
Trong lúc cô đang lật xem một quyển tạp chí cảnh sát nhân dân số mới nhất sáng nay thì nghe một giọng nam từ phía sau truyền tới
"Nhã Thanh, em vào phòng anh tìm bộ hồ sơ của chuyên án Huỳnh Đức Long mang lên trên phòng họp lầu hai giúp anh"
Yên Đình giật nảy người vì giọng nói quá đỗi quen thuộc này.

Cô căng thẳng quay đầu nhìn lại, rồi cô bất chợt sững người....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận