Hắn biết thừa, từ đầu tới cuối đều là cô cùng mọi người lừa hắn, hắn lại không biết tại sao cô lại làm như vậy.
Minh Hiển hôn lên trán Dư Hân, khẽ thì thầm, nhỏ đến mức dường như chẳng một ai có thể nghe thấy, chỉ có hơi thở nặng nề phả vào mặt cô: "Dư Hân, tôi yêu chị lắm! Tạm biệt chị.
Chị đừng quên tôi nhé.
Chờ tôi!"
Minh Hiển toan đứng dậy định rời đi thì bàn tay nắm lấy tay Dư Hân bị siết chặt hơn, Dư Hân mơ màng gọi tên hắn, trái tim hắn không hiểu sao lại nhói lên một cái, cuối cùng vẫn là quyết định gạt tay Dư Hân ra.
"Minh Hiển, đừng đi..." Ngay lúc hắn vừa nhấc chân bước được một bước thì bên tai lại nghe thấy tiếng Dư Hân thều thào gọi tên mình, hắn ngoái đầu lại.
Trán Dư Hân toát mồ hôi, không ngừng lắc đầu và lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi.
Ngực hắn như có một tảng đá nặng đè lên, khó thở vô cùng.
Minh Hiển không biết suy nghĩ điều gì, bất chợt mỉm cười, xoay người lại lại ngồi xuống cạnh cô.
Dư Hân từ từ mở mắt, cổ họng khô khát, giọng cũng vì thế mà trở nên khàn khàn: "Minh Hiển..."
Minh Hiển khẽ "ừm" trong cổ họng.
"Nếu lần này...!Nếu lần này tôi qua khỏi, cậu hứa sẽ quen với tôi chứ?" Dư Hân chủ động nắm lấy tay hắn, ánh mắt tràn đầy sự mong chờ, trong bụng cười nhưng ngoài miệng lại không cười.
Ban tổ chức còn chần chừ gì nữa mà không mau trao giải "Diễn viên xuất sắc nhất năm" cho Dư Hân đi chứ.
Minh Hiển im lặng không đáp càng làm cho Dư Hân nóng lòng hơn, cả căn phòng trong phút chốc liền chìm vào sự tĩnh lặng đến lạ, chỉ có thể nghe tiếng chim hót lít lót, tiếng lá cây xào xạc ngoài kia, mãi một lúc lâu sau, Minh Hiển mới gật đầu đồng ý: "Được, tôi hứa với cô."
"Cậu không được nuốt lời đâu đấy?" Dư Hân cười tít mắt.
"Ừ."
***
"Minh Hiển, cậu không chờ sau khi chị Dư Hân phẫu thuật xong rồi mới đi sao?" Đầu dây bên kia là Cẩm Nhi.
Minh Hiển còn một lát nữa là lên máy bay rồi, hắn không trả lời Cẩm Nhi mà chỉ dặn dò: "Tôi không có ở đấy, cậu nhớ hãy chăm sóc chị ấy thật tốt giùm tôi.
Đừng để bất kì thằng con trai nào tiếp cận chị ấy."
"E hèm, tớ nghe thấy mùi dấm chua đâu đây.
Rồi rồi, chị Dư Hân cứ để tớ lo.
Đi vui vẻ nhé Minh Hiển."
***
Thời gian chẳng chờ đợi một ai, từ ngày Minh Hiển đi, hai mùa thu đã qua rồi, mùa đông lại đến, và bên cạnh Dư Hân vẫn vậy, vẫn không có hình dáng hắn ngay đây, chỉ có những hạt tuyết trắng như bông lặng lẽ rơi trên đỉnh đầu.
Bốn năm trôi qua rồi, liệu hắn có còn nhớ cô? Bốn năm rồi.
Cũng đã bốn năm rồi cơ đấy.
Ngày hắn đi chẳng nói một lời từ biệt với cô.
Ngày hắn đi, hắn đã hứa với cô những gì, đến cuối cùng cũng chỉ là gió thoảng mây bay.
Nhưng vẫn là có cô gái ngốc nghếch, vừa yêu vừa hận, vừa muốn quên nhưng khi bản thân cảm thấy cô đơn, hình ảnh người con trai ấy cứ hùa về trong tâm trí.
Chẳng biết người ấy đang ở đâu, chẳng biết người ấy đang làm gì, đã ăn chưa, ra ngoài có mặc áo ấm không? Chờ đợi? Thật ra cũng chẳng khó khăn lắm, tưởng chừng như thật dài nhưng khi nhìn lại mới thấy, ồ, hóa ra nó cũng chỉ nhanh như một cái chớp mắt mà thôi.
Nhưng...!phải chờ đến bao giờ? Khi người chẳng cho ta một cái hẹn, cũng chẳng bảo ta chờ người.
Người có nói lời từ biệt? Người có bảo hãy chờ người không? Câu trả lời là có đấy.
Chỉ là người đã chẳng đủ dũng khí mà nói rõ ràng trước mặt cô gái mà người yêu, chỉ là người đã làm việc đó trong âm thầm...!như một kẻ ngốc.
Chỉ là cô gái chẳng hay biết điều đó mà cứ trách người ngày đêm.
Trên đường, chiếc Lamborghini lao đi vun vút.
Nam sinh ngồi dựa lưng vào ghế, tư thế hiên ngang như muốn nói "Chỗ này là của bố mày", hai tay hắn khoanh trước ngực, đôi mắt lạnh lẽo tĩnh lặng như hồ nước mùa đông chẳng chút gợn sóng nào.
Cô gái ngồi cạnh nam sinh cười dịu dàng, lấy trong túi xách ra một cái kính rồi đeo cho nam sinh: "Cậu đấy, thu lại cái dáng vẻ này lại đi.
Đây là cậu đến trường để học với cương vị là một học sinh chứ có phải đến công ty rồi ngồi chễm trệ trên cái ghế tổng tài đâu."
Nam sinh đưa tay đẩy gọng kính, mỉm cười: "Tớ biết rồi."
Nam sinh lúc này với nam sinh năm phút trước như hai người hoàn toàn khác nhau, nam sinh lúc này ấm áp dịu dàng, thêm quả kính thư sinh cộng nụ cười ngọt muốn rụng răng kia, đúng là nam thần ôn nhu mà.
Cơ mà cứ thử bỏ kính ra xem.
Đúng là đeo kính nhìn như thư sinh, bỏ kính ra phát thì đúng chuẩn sói.
Chiếc xe dừng lại trước cổng trường, nam sinh đeo cặp lên, đẩy cửa xe chuẩn bị bước ra thì cô gái kia liền choàng thêm cái khăn lên cổ nam sinh, nói: "Minh Hiển, học vui vẻ nhé."
Minh Hiển đưa tay vuốt tóc cô gái, khẽ gật đầu: "Ừm.
Tiểu Tố, về nhà cẩn thận đấy nhé." Dứt lời liền đẩy cửa xe bước ra..