Hồn của ba tôi bám theo anh chàng học thần cao lãnh

 
Nhà Tiêu Diễn không ở khu chung cư mà trong một khu phố nhỏ lâu đời của Nam Thành, nơi hay được gọi là nhà cấp bốn, chính là những tòa nhà được xây dựng từ rất lâu, đã cũ mèm, xập xệ và xuống cấp nằm lọt thỏm trong những con hẻm nhỏ dột nát. 
 
Xe đạp đi trên còn đường lát đá gập ghềnh một hồi lâu mới dừng lại ở một tòa nhà cũ nát. Sau đó dẫn Lâm Sơ Tuệ lên lầu 2.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Sơ Tuệ thậm chí có thể ngửi được mùi nấm ẩm mốc nồng nặc trong không khí.
 
Mặc dù hoàn cảnh gia đình không mấy khá giả, nhưng trong nhà rất sạch sẽ. Dưới ánh đèn sáng trưng, cả góc tường cũ nát cũng được quét dọn sạch sẽ, tỉ mỉ không chút bụi bặm.
 
Căn hộ có hai phòng ngủ, hai chị em mỗi người một phòng.
 
Đột nhiên đến nhà cậu ta ngủ lại thế này, Lâm Sơ Tuệ cảm thấy có chút mất tự nhiên.
 
Quan hệ của bọn họ trong trường chỉ là bạn cùng lớp bình thường, thậm chí còn chẳng phải bạn bè thân thiết.
 
Hiện tại ở lại nhà cậu ta, nhìn hoàn cảnh, môi trường sinh hoạt, tất cả hoàn toàn khác với cậu học sinh xuất sắc, thanh tú, cao ngạo, thoát tục không vướng bụi trần ngày thường.
 
Đột nhiên Lâm Sơ Tuệ cảm thấy khoảng cách giữa hai người… được rút ngắn lại rất nhiều.
 
Tiêu Diễn vào phòng lấy một cái chăn sạch, một câu cũng không nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

Lâm Sơ Tuệ co quắp đứng cạnh cửa nhìn bóng lưng cậu ta hỏi: “Chị Tiêu… là chị gái ruột của cậu à?”
 
Nhìn hai người không giống nhau lắm. 
 
Tiêu Diễn gấp chăn để ngay ngắn cuối giường, đứng thẳng người, bình thản đáp: “Tôi quen chị ấy lúc ở cô nhi viện, khi đó chị ấy chính là chị lớn của chúng tôi. Sau này thành chị tôi.”
 
Lâm Sơ Tuệ gật gật đầu, rất hiểu chuyện không hỏi thêm gì nữa. 

 
Đêm, Lâm Sơ Tuệ tắm rửa xong, thay bộ quần áo phông rộng rãi Tiêu Diễn đã chuẩn bị sẵn cho mình. 
 
“Bộ này rộng quá! Đây là quần áo của chị cậu à?”
 
“Chị ấy đang đi học. Điện thoại để chế độ im lặng, tôi không gọi được. Cũng không thể tùy tiện lấy quần áo của chị ấy! Đấy là đồ của tôi.”
 
“Ồ.”
 
Khá là ga lăng, tỉ mỉ đó chứ, ít ra còn hơn bội lần công túa Hứa thảo mai. 
 
Tiêu Diễn ngồi bên bàn bên cạnh làm bài tập, nghiêng đầu nhìn cô. 
 
Cô gái nhỏ tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, tóc đen nhánh, hơi ẩm ướt, bạc vai khoác một chiếc khăn lông lớn, khuôn mặt nhỏ hơn so với bình thường, làn da càng thêm trắng nõn, sắc môi hồng nhạt dễ thương. 
 
Ngũ quan của cô gái này vốn vô cùng xinh đẹp, chỉ vì bình thường luôn mang dáng vẻ tang thương, buồn bã lại mặc quần áo thể thao tối màu rộng thùng thình, ôm vai bá cổ với lũ con trai cho nên đã giấu đi vẻ khả ái, xinh đẹp này. 
 
Tầm mắt Tiêu Diễn dời xuống, rơi trên cổ áo hình chữ V, hằn rõ xương quai xanh mảnh dẻ của cô, chỉ lướt qua thật nhanh, rồi lập tức đánh mắt đi nơi khác. 
 
Lâm Sơ Tuệ thấy câu chuyên chú làm bài tập, liền đi qua, ghé vào bên cạnh bàn quan sát Tiêu Diễn. 
 
“Câu thứ ba cậu làm sai rồi!” Lâm Sơ Tuệ giơ tay chỉ chỉ trang sách: “Là câu này, phải chọn B mới đúng.”
 
Tiêu Diễn không cần nghĩ, lập tức nói: “Đáp án C không sai, Hứa Gia Ninh chọn sai câu đó.”
 
“Sao cậu biết là Hứa Gia Ninh nói!”
 
“Mấy người quen biết cậu… còn ai có thể chỉ ra lỗi sai cho tôi, ngoại trừ ông anh kế tự cao tự đại của cậu.”
 
“Thông minh!” Lâm Sơ Tuệ không ngần ngại tặng cậu một ngón tay cái, sau đó thấp giọng nói: “Nhưng mà, anh ta không phải anh kế của tôi.”
 
Cô không thừa nhận. 

 
Tiêu Diễn cũng không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề vô nghĩa này, tiếp tục làm bài tập. 
 
Lâm Sơ Tuệ chống cằm, ngồi nhìn cậu, do dự hồi lâu mới nói: “Việc vừa rồi, cậu không được nói cho bất kỳ ai đâu đấy.”
 
Tiêu Diễn vẫn chăm chú nhìn vào trang giấy, tính toán lại cậu vừa chọn, nhàn nhạt nói: “Việc cậu tắm không quá 10 phút đã xong?”
 
“Không phải! Là trước đó! Chuyện tôi nói với cậu đó….” Lâm Sơ Tuệ buồn bực xoay người: “Thôi được rồi.”
 
Dù sao người ta cũng đâu để ý. 
 
Đúng vậy, chỉ có mình cô luôn canh cánh trong lòng, vì vậy luôn cho rằng đó là bí mật, người không để trong lòng… thì chuyện đó có là gì to tát. 
 
Ngòi bút đang đưa nhanh trên trang giấy đột nhiên dừng lại, Tiêu Diễn thoải mái đáp: “Không nói cũng được.”
 
Lâm Sơ Tuệ nghe được lời này, lập tức thấy không ổn, nhanh chóng cắt lời: “Cậu lại định uy hiếp tôi chứ gì?”
 
Tiêu Diễn nhanh chóng viết một đề bài xuống, đưa cho cô, nói: “Giải được câu này, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu.”
 
Khóe miệng Lâm Sơ Tuệ co quắp: “Không cần đến mức đó chứ!”
 
Mấy học sinh xuất sắc các cậu đều thích những yêu cầu hãm như hạch vậy hả?
 
“Cho phép cậu mở sách, sau đó áp dụng các công thức vào giải, cũng có thể hỏi ông anh kế của cậu, hoặc những người khác, ví dụ như… tôi.”
 
Lâm Sơ Tuệ nhìn đề bài được viết cẩn thận trên giấy, đau khổ phát hiện ra, hình như ngay cả đề bài cô xem còn chả hiểu!
 
“Tôi lựa chọn hỏi cậu!” Lâm Sơ Tuệ cũng lười lảm nhảm, trực tiếp, thẳng thắn đưa đề đẩy tờ giấy đến trước mặt Tiêu Diễn: “Nói cho tôi biết cách làm đi.”

 
Mặc dù cô ngốc này bày ra cái biểu cảm ‘Bà đây nghe cậu giảng bài là đã cho cậu thể diện lắm rồi’, hiên ngang chờ cậu ‘giảng’ nhưng Tiêu Diễn vẫn tận tụy với chức trách, vẽ một biểu đồ hình sin sạch sẽ, đẹp đẽ lên trang giấy, kiên nhẫn hướng dẫn trình tự làm bài cho cô…
 
“F(x) là hàm số lẻ, thì F(-x) = - F(x)...”
 
Nghe tụng kinh được một nửa, Lâm Sơ Tuệ bắt đầu ngủ gà ngủ gật, sau đó bắt đầu hồn lìa khỏi xác, ánh mắt từ ngòn bút chuyển lên mu bàn tay trắng nõn, tinh tế, sau đó thuận theo cánh ta vi vu lên hầu kết rõ nét, trên cổ, rồi đi lên thêm chút nữa, cánh môi mỏng khẽ khép mở…
 
vô cùng gợi cảm.
 
“Hiểu chưa?”
 
Cô chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cánh môi đẹp đẽ kia, thẳng thắn, thành thật nói: “Hoàn toàn không hiểu.”
 
“Vậy tôi giảng lại lần nữa cho cậu.”
 
Lâm Sơ Tuệ úp mặt vào bàn học, giả vờ gục ngã nói: “Học thần, khuôn mặt cậu dễ nhìn như thế, vì sao cứ phải hết lần này đến lần khác khó khăn với tôi vậy.”
 
“Tôi giảng thêm cho cậu lần nữa.”
 
“Không muốn nghe, không muốn nghe.”
 
“Có x


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận