Hai ngày Trì Diễm nằm ở trên giường, cậu vẫn luôn tìm việc.
Cuối cùng cũng có người tìm cậu phỏng vấn.
Tìm việc thuận lợi, nhưng bước kế tiếp cậu cần phải đến công ty kia để phỏng vấn.
Hiện tại tình hình tìm việc làm rất khó khăn, có nhiều người so với Trì Diễm ưu tú hơn nhiều, với một người không có kỹ năng chuyên môn như Trì Diễm thì tình hình đúng là không mấy lạc quan.
Một năm nữa thì mùa tốt nghiệp lại đến, những sinh viên mới ra trường sẽ tràn ngập trên thị trường việc làm.
Trì Diễm vẫn không thu hoạch được kết quả gì.
Vào buổi trưa, cậu không về nhà mà tìm một quán ăn nhỏ bên cạnh khu tuyển dụng.
Thực tế, quán ăn nào cũng tấp nập người tìm việc, lao động nhập cư từ các công trường gần đó...!người người chen chúc nhau đến mức quán ăn không còn chỗ trống nào.
Trì Diễm cầm hộp cơm trong tay, vất vả lắm mới đi ra khỏi được quán ăn, cả người cậu mồ hôi vã ra như tắm.
Hết chỗ ngồi rồi nên cầu đành phải đứng ăn, thỉnh thoảng cậu lau đi mồ hôi trên lớp băng gạt chưa được tháo ra ở trên đầu.
"Trì Diễm......"
Cậu nghe thấy có ai đó gọi tên mình, nhưng xung quanh người người tấp nập nên cậu không thể biết được đó là ai.
Vì thế, cậu lại cúi đầu ăn hai muỗng cơm.
"Tam Hỏa Nhi!"
Có người vỗ vai cậu từ phía sau.
Trì Diễm vẫn còn đang ăn, cả miệng cậu dính đầy dầu mỡ, quay đầu lại nhìn, ra là người quen—— Vạn Duệ Dương.
Lúc Vạn Duệ Dương nhìn thấy Trì Diễm, anh cũng không chắc đấy có phải là cậu hay không nữa, một là do trên đầu của Trì Diễm có quấn băng gạc, hai là do anh nghe được Chu Nguyên Lê nói rằng sau khi Trì Diễm tốt nghiệp đã đi thực tập ở một công ty nào đó, cho nên đáng lẽ hiện tại cậu không nên xuất hiện ở khu tuyển dụng này mới đúng.
"Tiền bối Vạn!" Trì Diễm nuốt một ngụm cơm, nở nụ cười với Vạn Duệ Dương.
"Sao em lại ở đây?"
Vạn Duệ Dương thân thiết mà quàng vai cậu, ngó trái ngó phải.
"Tên nhóc này em đã gặp chuyện gì vậy chứ!"
Trì Diễm xấu hổ mà gãi gãi băng gạc: "Vết thương nhỏ......!Vết thương nhỏ thôi ạ."
"Đi thôi.
Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh rồi nối chuyện tí."
Buổi phòng vấn vào buổi chiều Trì Diễm cũng không đi, Vạn Duệ Dương tìm một quán Starbucks rồi hai người vào đó nói chuyện.
"Nghe Nguyên Nguyên nói em đang thực tập ở một công ty, sao hiện tại không làm nữa? Do công ty không tốt à?"
"Cũng không phải không tốt ạ."
Trì Diễm rũ mắt, hai tay vô thức lồng vào nhau, thật ra trong lòng cậu đang để ý đến đến cái xưng hô thân mật là "Nguyên Nguyên" khi nãy, lúc trả lời cũng có chút lơ đễnh.
"Chỉ là cảm thấy có chút bế tắc......! Haizz, thật ra là do em không tốt mà thôi.
Vốn dĩ em cũng không có kỹ năng chuyên môn......!Bây giờ đi học cũng không kịp nữa."
"Vậy thì em muốn làm gì?" Vạn Duệ Dương hỏi một cách rất nghiêm túc.
Trì Diễm cười khổ: "Em cũng không biết mình có thể làm được gì nữa.
Em......!Tiền bối anh cũng biết rồi đó, lúc đi học điểm số của em không tốt lắm.
Không thông minh cũng không có sở trường nào đặc biệt.
Có lẽ bây giờ tỉm việc cũng chỉ là tham vọng nhất thời, với tham vọng này biết đâu được mấy ngày tới em sẽ tìm được công việc nào đó."
Vạn Duệ Dương nghe cậu nói xong, bưng ly cà phê lên, chậm rãi uống, giống như đang suy nghĩ điều dì đó.
Trì Diễm cúi đầu càng ngày càng thấp, ở trước mặt anh cậu giống như học sinh tiểu học phạm lỗi bị trách phạt vậy.
Thật ra Vạn Duệ Dương không có ý trách mắng gì cậu cả.
Ngược lại, anh đang nhớ lại nhưng năm tháng thân thiết cũa họ và những đặc điểm mà Trì Diễm thể hiện trong quá trình tập luyện —— thật ra Trì Diễm không hề "ngu ngốc" tí nào, cậu chỉ là không có nhiều ý tưởng và thiếu sự sáng tạo, thiếu tính liên kết và phản ứng chậm, điều mà mọi người thường gọi là "không nhanh nhẹn".
Nhưng đối với những việc đã được lên kế hoạch cụ thể, xác định rõ mục tiêu, bàn giao công việc cụ thể, thì chắc chắn cậu sẽ hoàn thành tốt.
Bên cạnh đó, cậu lại là người thành thật, không ranh mãnh, sau khi tập luyện trong đội điền kinh một thời gian dài, cũng được xem là người kiên trì và bền bỉ.
"Tam Hỏa Nhi......"
Vạn Duệ Dương buông ly cà phê xuống, nhìn cậu một cách đầy nghiêm túc.
"Anh có chuyện này muốn nói với em.
Nếu......!em muốn tìm một công việc có tính chuyên môn, và muốn gắn bó lâu dài, em có muốn cân nhắc đến làm việc ở công ty của anh hay không?"
Trì Diễm mở to hai mắt nhìn anh: "Hả? Anh mở công ty à tiền bối?"
Vạn Duệ Dương hơi hơi mỉm cười: "Nói ra thì hơi ngại, cũng không thể gọi là ' công ty ' là, hiện giờ chỉ là một nhóm làm việc gồm hai mươi người mà thôi.
Là đồ án khởi nghiệp và đổi mới trong thời gian anh là nghiên cứu sinh ở trường, nó liên quan đến internet, anh cũng nỗ lực rất nhiều, thầy hướng dẫn cũng nói là nó cũng có tương lai.
Cho nên sau khi tốt nghiệp anh vẫn tiếp tục phát triển nó, muốn mơ lớn một lần khi còn trẻ, biết đâu thành công thì sao?"
"Tiền bối đỉnh thật đó!" Trì Diễm chân thành nói.
"Dù có sao đi nữa thì việc thành lập nhóm hai mươi người sau khi tốt nghiệp đã cực kì lợi hại rồi ạ."
Dù Vạn Duệ Dương nói rằng quy mô hai mươi người không là gì, nhưng anh vẫn nghiêm túc hỏi: "Hôm nay anh đến khu tuyển dụng xem có ai ứng tuyển hay không.
Thật lòng mà nói, nhóm của anh cũng mới thành lập đây thôi, mọi thứ vẫn chưa ổn định.
Lương thậm chí còn không cao hôn nhưng người làm "những công việc lặt vặt" ở những công ty khác, còn rất vất vả.
Nhưng anh có một đàn anh tốt nghiệp chuyên ngành khoa học máy tính, là sinh viên tốt nghiệp ở trường của chúng ta, sau khi làm việc ở những công ty khác được vài năm thì bây giờ muốn ra làm riêng, vậy nên anh liền lôi kéo anh ấy.
Anh ấy cũng đầu tư một ít tiền vào dự án, còn anh thì đầu tư vào công nghệ.
Anh nghĩ rằng nếu em muốn học một số kỹ năng chuyên môn, không bằng hiện tại em học lập trình máy tính từ anh ấy.
Hiện tại bọn anh đang thiếu nhân lực về chuyên ngành máy tính đấy."
"Em, em......"
Trì Diễm nghi ngờ mà chỉ chỉ vào bản thân.
"Em có thể làm được sao ạ?"
Trong nhận thức của cậu, máy tính đồng nghĩa với công nghệ cao.
Một người như cậu, người chỉ lướt Internet, làm tài liệu PPT, thậm chí còn chưa chơi game qua bao giờ, có thể học "lập trình" nghe có vẻ khá xa vời?
"Đương nhiên có thể chứ, anh hiểu em mà, em là người có thể nhẫn nại và kiên trì.
Chỉ cần em nguyện ý, chậm một chút cũng không thành vấn đề."
Vạn Duệ Dương gật gật đầu.
"Chẳng qua......!anh chỉ có thể cung cấp tư liệu học tập cho em mà thôi, nhưng bây giờ cạnh tranh rất khốc liệt, bọn anh cũng không biết nhóm nhỏ của bọn anh có thể đi được bao xa nữa.
Nói thẳng ra là, có thể đi được bao xa phải dựa vào thực lực của chúng ta."
Dù cho bản thân là một tên gà mơ không có kỹ năng chuyên môn, nhưng sau khi nghe xong những lời mà Vạn Duệ Dương nói hôm nay, Trì Diễm cảm thấy mình được giao trọng trách cao cả, gánh vác khả năng sống còn của nhóm bọn họ.
"Em đương nhiên sẵn lòng tham gia ạ! Chỉ cần tiền bối Vạn không chê em ngốc là may lắm rồi ạ!"
"Được chứ!"
Vạn Duệ Dương cười lớn, anh vươn tay ra bắt tay với Trì Diễm.
"Nếu vậy thì, hoan nghênh Tam Hỏa Nhi vào nhóm của anh nhá!"
Trì Diễm cũng cực kì vui vẻ, đột nhiên cậu nhớ đến chuyện gì đó, hỏi: "Chị Chu giờ ổn không ạ?"
Nhắc tới Chu Nguyên Lê, nụ cười của Vạn Duệ Dương thấm đượm nét dịu dàng: "Cô ấy rất tốt, giờ đang làm việc trong một công ty luật.
Đúng rồi, suýt chút nữa quên nói với em, anh với Nguyên Nguyên đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng bọn anh chưa tổ chức đám cưới......"
Trì Diễm giống như bị đứng hình trong giây lát, những lời kế tiếp mà Vạn Duệ Dương nói cậu cũng không để ý, sau đó cậu dùng hai tay nắm lấy tay của Vạn Duệ Dương, dôi mắt cong cong cười: "Thật tốt quá......!Cực kỳ tốt! Chúc phúc cho anh chị nha! Em cảm thấy hai anh chị cực kì xứng dôi! Hai người đều ưu tú như vậy, về một nhà nhất định cũng sẽ rất hạnh phúc......"
Vạn Duệ Dương nhìn Trì Diễm, để cậu tùy ý lắc lắc tay mình, lực tay rất lớn, người khác nhìn vào cảm thấy có hơi khoa trương.
Cậu cười cực kỳ tươi, lời chúc phúc cũng rất chân thành.
Như thể là đó giờ cậu chưa từng thích Chu Nguyên Lê vậy.
Vạn Duệ Dương đương nhiên biết việc Trì Diễm thích Chu Nguyên Lê, điều này xuất phát từ việc tâm lý chiếm hữu của anh đối với người yêu, hơn nữa ba người thường xuyên tiếp xúc với nha, anh có thể dễ dàng cảm nhận được Trì Diễm thích Chu Nguyên Lê.
Thật ra, sau khi Vạn Duệ Dương làm cố vấn không lâu ở câu lạc bộ thì anh và Chu Nguyên Lê đã là người yêu của nhau, nhưng họ ngầm không thể hiện sự thân thiết hơn tình bạn ở trước mặt Trì Diễm.
Mặc dù ban đầu việc Chu Nguyên Lê quá để ý đến Trì Diễm khiến anh có chút ghen, nhưng rất nhanh sau đó anh biết rằng người hậu bối này không có chút uy hiếp nào cả, thậm chí anh còn cảm thấy cậu có chút đáng thương.
Sau đó, anh cũng ngầm đồng ý việc Chu Nguyên Lê thường xuyên "chăm sóc" cho Trì Diễm.
Tuy nói vậy có chút tổn thương.
Nhưng mà Trì Diễm quá bình thường, ngay cả tin tức tố cậu cũng không có.
Cậu không cao cũng không đẹp trai, tình cách cũng không hài hước hay dí dỏm, còn có chút tự ti, còn thường cố gắng làm hài lòng người khác.
Nếu bạn có thể cho cậu ấy sự công nhận và thừa nhận tầm quan trọng của cậu ấy, thì tin thần trách nhiệm từ đâu đó sẽ khiến cho cậu ấy sẵn sàng vì bạn mà lên núi đao xuống biển lửa.
Lúc công ty mới thành lập thì không phải cần loại người này nhất sao? Tuy rằng có vẻ như đang lợi dụng tính cách của Trì Diễm, nhưng đây là mối quan hệ đôi bên cùng có lợi, Trì Diễm cũng đang muốn học hỏi chuyên môn.
Nếu vậy, tại sao lại không nhỉ?
Trời hoàng hôn, mưa nhẹ lất phất.
Trì Diễm chạy nhanh bước vào tòa nhà, trong tay cậu cầm cuốn sách liên quan đến chuyên ngành máy tính mà cậu vừa mua.
Sau khi nói chuyện với Vạn Duệ Dương vào chiều nay, cậu đã trực tiếp đến văn phòng của anh để gặp các thành viên trong nhóm cũng như "sư phụ" của cậu".
Mọi người đều rất hoan nghênh cậu, cậu còn trò chuyện với "sư phụ" Trương Tùy Minh một chút, Trương Tùy Minh còn dặn dò cậu mua sách chuyên ngành, ngày mai bắt đầu chính thức học tập.
Mặc dù hôm nay khá mệt nhưng Trì Diễm cảm thấy bản thân cậu lúc này tràn đầy năng lượng, cậu giờ đủ sức chạy 3000 mét mà không mệt luôn đấy.
Cậu vùi đầu một hơi chạy lên tầng bốn, đèn hành lang đã hỏng rồi, nhưng mỗi ngày cậu đều đi qua đây nên điều này không ảnh hưởng chút nào đến tốc độ của cậu cả.
Khi đến cửa nhà, cậu lại đụng phải một người, hành lang tối đen, quần áo của người kia cũng là màu đen, như hòa vào bóng tối.
Trì Diễm che đầu, về sau vài bậc thang, tưởng rằng có người nào từ tâng trên đi xuống nên đụng phải: "Thật xin lỗi, trời quá tối, tôi không nhìn thấy."
Nhưng người nọ không đi mà đứng yên ở nơi đó.
Bóng dáng cao lớn.
"Vết thương......!Dưỡng cũng không tệ."
*
Lời tác giả:
Là hắn! Là cay cái lam người! Hắn lại tới nữa rồi kìa! (Câu này mình cũng không hiểu nên để y nguyên ạ)
____________________________________________________
Lời editor:
Hôm nay mình dịch nốt chương nay xem như là làm quà tặng cho các sĩ tử ngày mai lên đường đi thi.
Chúc các bạn sĩ tử ngày mai thi tốt, đậu nguyện vọng 1, dù kết quả có như thế nào các bạn cũng đã làm rất tốt với nỗ lực của bản thân rồi.
Cố lên các bạn nhé! (゚ヮ゚).