Bình chạy đến bên cạnh Hoàng, thấy bạn không để ý cậu cũng không vội lên tiếng.
Cậu từ từ ngó vào màn hình điện thoại, hóng hớt muốn biết Hoàng đang xem cái gì.
Chàng trai nọ đang ở trong ứng dụng TikTok, cậu không xem gì đó hay ho mà đang xem review phim.
Đặc biệt, phim cậu dành thời gian rảnh này để tìm hiểu chính là "Người yêu tôi là hội trưởng hội học sinh".
Trớ trêu thay, cảnh phim mà Bình bắt gặp lại là cảnh hôn của hai nhân vật chính.
"Cái gì thế?" - Bình hoảng hốt lùi về sau hai bước.
Tiếng thét của cậu kinh hồn tất cả mọi người, đến độ làm Hoàng giật mình đánh rơi điện thoại.
Cậu vừa phủi phủi màn hình xem có xước không, vừa gắt gỏng nói: "Mày điên à?"
Bình chẳng quan tâm mấy lời chửi bới, trực tiếp ngồi xuống ghế và đẩy Hoàng dịch vào trong.
"Mày...mày xem cái gì đấy? Mày...đã có sự chuyển hướng rồi ư?"
"Đầu óc mày có bình thường không vậy?"
"Thế...mày vừa xem gì đây?"
Cậu trai tay run run chỉ vài màn hình điện thoại của bạn, nuốt nước miếng để chấn tĩnh: "Mày...đã nghĩ đến việc thích tao ư?"
"Thằng con trâu!!"
Hoàng gõ mạnh vào đầu Bình để cậu tỉnh mộng ngay lập tức "Phim sản xuất ra để tất cả cùng xem, có vấn đề gì sất?!"
"Ờ...không...chuyện bình thường mà..." - Bình ngờ nghệch gãi đầu, cảm thấy vừa đúng mà cũng có chỗ sai sai.
"Dịch ra để tao đi uống nước".
Trước khi thật sự quay đi, Hoàng bỏ lại một câu "Xem cũng thú vị lắm."
"Há??? Ý mày là sao???"
Một câu nói thôi mà trí tưởng tượng của Bình đã bay xa tận chân trời, cậu đã nghĩ ra một kịch bản máu chó trong đầu: Sau khi không nhận được sự hồi đáp của tình yêu, Hoàng đã có những biến đổi về tâm lí, cậu dần mất đi niềm tin.
Vào một ngày nọ, cậu nhận ra chỉ có những người cùng giới mới mang lại hạnh phúc.
Và rồi cậu bắt đầu tìm hiểu điều đó sâu hơn nữa.
Nghĩ xong ai đó tự thấy đau lòng và tự đồng cảm đến xúc động.
Nhưng mà chàng trai đâu biết được chuyện tình cảm của bạn mình đã tăng thêm một bậc.
***
Hôm nay lớp Thảo và Lan được chỉ định làm nhiệm vụ dọn dẹp, vận chuyển dụng cụ mới vào thư viện trường.
Hai cô gái "bám nhau" ở một góc của thư viện sắp xếp các kệ sách.
Cả hai có đủ thứ chuyện từ trên trời dưới biển để kể, tâm sự về cả thế giới.
"Này, mày nhớ anh Hòa với chị Giang không?" - Lan hỏi.
"Nhớ chứ, tao có kết bạn với cả hai anh chị mà."
Anh Hòa là hàng xóm của Lan, Thảo hay sang nhà Lan chơi nên biết, hiện tại hai người đã lên đại học.
"Hai anh chị ấy chia tay rồi." - Lan thở dài.
"Thật á? Từ bao giờ?" - Thảo không dám tin vào tai.
"Mới thôi, chắc lại cãi nhau." - Lan nói với điệu bộ nuối tiếc.
"Hai anh chị ấy yêu lâu như thế, cuối cùng vẫn không đi đến cuối được."
Thảo xếp những cuốn sách mới ngay ngắn lên kệ, cũng cảm thấy tiếc thay cho cặp tình nhân.
Hai anh chị yêu nhau từ hồi cấp ba, cùng nhau cố gắng để vào được ngôi trường đại học bản thân muốn.
Năm nay là năm cuối rồi nhưng vẫn chẳng thể dắt tay nhau tạo nên cái kết đẹp.
Nhưng mà tình đầu là tình dở dang, đâu thể suy đoán trước được tương lai có bên nhau lâu dài mãi mãi không.
"Câu chuyện ban đầu của hai anh chị khiến tao ngưỡng mộ lắm, không ngờ lại chia tay đột ngột như vậy." - Giọng điệu cô nàng buồn như kẻ thất tình thật sự.
"Như nào?" - Thảo chưa nghe bao giờ nên khá tò mò.
"Anh Hòa đã yêu thầm chị Giang lúc cả hai học cùng lớp học thêm.
Chị kể lúc đấy anh vụng về tán chị.
Cô phát quà cho mọi người xong nhờ anh cầm đưa cho chị, vì ngại quá cứ ậm ừ nói mãi không thành câu, chị ấy nhận ra nhưng không vạch trần, chờ đến hết giờ học mới nhận được phần quà của mình.
Có lần chị đi học thêm về bị xe đâm, may sao có anh bế lên viện băng bó, ngày nào anh cũng đến thăm, lần nào xem vết thương ở chân chị cũng đều quỳ xuống trước mặt và đặt chân chị lên đùi, như cầu hôn ấy nhỉ? Còn ghi chép bài thật kĩ để đưa cho chị ôn tập nữa.
Chị bảo giống như kiểu bị theo dõi ý, lúc nào gặp vấn đề là sẽ có mặt của anh.
Chị còn kể lần nào ăn bánh kem anh ấy cũng đều ăn hết phần kem béo để chị ăn bánh vì chị chỉ thích phần bánh thôi.
Cảm giác như chị là ngoại lệ của anh ý, cái gì liên quan tới chị là anh làm được hết.
Mới đầu chị sợ do chị ảo tưởng thôi, sau anh Hòa phải nói rõ chị mới nhận ra tình cảm của anh và của bản thân.
Nhiều lắm, chị kể cho tao nhiều đến nỗi tao không nhớ hết.
Tiếc thật, giờ thì không được nghe nữa rồi dù tao không thích ăn cơm chó."
Người ngoài cuộc cảm thấy tình yêu của kẻ đã trải thật hạnh phúc, như một giấc mơ không thực ai ai cũng khát khao để chạm đến.
Mộng cảnh tuyệt đẹp đó tồn tại nhưng hết duyên là phải tỉnh.
Thảo lắng nghe câu chuyện, mơ hồ nghĩ đến chàng trai nào đó, nghĩ đến lúc cậu giúp mình băng vết thương ở bàn chân, nghĩ đến cái bánh chưng mình không thể ăn nhân, nghĩ tới tất cả mọi hành động dịu dàng và ân cần của cậu, trái tim không tài nào ngăn cản được những rung động đầu đời và những câu hỏi xoay quanh trong tâm trí.
Liệu cậu có đối xử như vậy với cô gái khác không? Có dịu dàng hỏi thăm? Sẵn sàng ăn hộ người khác thứ gì đó? Cô bắt đầu có những tưởng tượng bộc phát và rối rắm, tự nghĩ rồi tự phủ nhận tất cả..