Hỗn Đản! Cậu Không Được Đụng Vào Tôi!

“Yunho, chuẩn bị xong rồi sao?” Jung Yunho giả bộ mỉm cười trong sáng nhìn tôi đi xuống, thuận tiện còn ném một cái mị nhãn, đáng ghét… Biểu tình của cậu ta trong mắt tôi chỉ khiến tôi xúc động muốn thổ huyết, tôi chưa bao giờ bày ra cái biểu tình buồn nôn như vậy mà!!! Kim Jaejoong tôi khí phách đầy mình đấy!!!!

Ngồi trong xe tôi tận lực ngồi dịch sang một bên, tên kia vẫn không biết xấu hổ cứ ngồi dính vào.

“Kim Jaejoong! Bên kia của cậu rất chật sao?! Cứ dịch sang đây làm gì!!”

Cậu ta có chút ủy khuất bĩu môi: “Jung thúc thúc bảo cậu chăm sóc tôi, chăm sóc cẩn thận nhất có thể, cậu xem chân tay tôi gầy yếu thế này, không chịu được sóng to gió lớn đâu ~”. Nhưng lời này mà để người khác nghe thấy nhất định sẽ cảm thấy người kia rất yếu ớt a, nhưng mà là tôi nghe thấy! Cái này đúng là châm biếm a! Dám nói chân tay tôi gầy yếu, không chịu được sóng to gió lớn?! Hiện tại tôi là một kẻ cơ bắp chính hiệu đây này!

“Tôi cho cậu đi luôn!” Một cước đạp cậu ta sang bên kia xe, đáng đời cậu cứ lải nhải nhiều!

“Ô ô ô, tôi muốn gọi điện cho Jung thúc thúc!” Tên kia lại che mặt khóc nấc lên.

Trời đất… Cậu có thể để yên cho tôi được không? Xem ánh mắt của chú lái xe nhìn tôi vô cùng kì lạ kìa! Không để ý tới cậu ta, tôi lấy tai nghe đeo vào.

“Non cao ơi ~! Mặt trời à ~!...” Tôi thề tôi hát rất nhỏ, ít nhất là khi tôi đang đeo tai nghe thì cảm thấy như vậy.

“Van cậu! Cậu đừng có hí như ngựa nữa! Chúng ta mà còn nghịch nữa là xảy ra tai nạn đấy!! Cậu nhẫn tâm để chú lái xe nửa đường sùi bọt mép mà chết sao?!” Jung Yunho giật tai nghe của tôi ra, rống lên.

Đây mà gọi là ngựa hí à?! Tôi chính là Pavarotti của thời hiện đại đấy! Giọng ca tuyệt vời trời ban như vậy các cậu có mấy khi được nghe?!

“Được rồi được rồi, không hát, cậu đừng làm phiền tôi nữa!” Kỳ thật tôi là cố ý nha ~

Cậu ta đột nhiên cười thẹn thùng, bổ nhào vào trong ngực tôi: “Người ta say xe a ~ Muốn ôm một cái ~”

“Ọe!......”

Thanh âm của hai người? Ngẩng đầu nhìn chú lái xe phía trước, quai hàm chú đang phình ra, dường như cố sức nuốt lấy cái gì đó, thấy vậy, tôi liền buồn nôn, “Ọc” một tiếng phun lên mặt Jung Yunho….

“Ah, thực xin lỗi…” Kỳ thật trong tâm tôi cười đến nở hoa rồi!

Cậu ta lấy ra khăn ướt lau nước trên mặt, tức giận tới phát run, kỳ thật buổi sáng tôi chưa ăn cái gì, chỉ uống một ít sữa bò mà thôi…

“Cậu chờ đó! Chúng ta có rất nhiều thời gian mà!”

Khi lên máy bay tư nhân, tên kia vẫn không để ý đến tôi, như vậy là tốt nhất! Đỡ phải lo cậu ta làm phiền tôi. Máy bay cách mặt đất càng ngày càng xa, toàn bộ khoang gần như chỉ có hai chúng tôi, thỉnh thoảng mới có mấy tiếp viên đến hỏi chúng tôi cần gì.

“Kim Jaejoong, cậu có biết trong máy bay có camera không?” Jung Yunho đột nhiên mở miệng cười, nói một câu như vậy.

Tôi ngáp dài, không kiên nhẫn nhìn cậu ta: “Có ý gì?”

Cậu ta lại thẹn thùng cười, động tác kế tiếp lại khiến tôi vô cùng sợ hãi. Cậu ta đột nhiên kéo khóa quần, một tay nắm lấy vật bên trong, OMG! Dùng cái phương thức mà toàn bộ nam nhân đều biết chậm rãi làm nơi đó đứng lên! Tôi vội vàng bổ nhào lên người cậu ta!

“Đại ca à, em sai rồi! Ô….” Bắt lấy cái tay không thành thật của cậu ta, đáng thương nói.

“Ai nha! Sao cậu lại nói như vậy! Tôi chỉ là giải quyết một chút nhu cầu sinh lý của mình thôi mà ~”

“Đừng mà… Đó là của tôi, cậu sẽ làm hỏng nó…”

“Ha! Cậu không làm cái của tôi à…”

“Thật ghê tởm! Tôi sẽ không làm như vậy…” Ngẩng đầu nhìn camera vụt sáng, ba hẳn hiện tại đã hộc máu! Con trai bất hiếu a!!

Jung Yunho! Tại cậu đấy!

“Kim Jaejoong! Miếng che mắt của tôi đâu?”

“Ở đây này, ha ha, đây…”

“Kim Jaejoong, lúc nào ăn cơm?!”

“Tôi đi giục họ ngay…”

“Cho cậu một miếng hải sâm này ~”

“A…”

“Cậu ngủ cùng giường với tôi sao?!”

“Tôi nằm trên đất là được rồi…”

Cả ngày đi đến hòn đảo kia, cậu ta tìm mọi cách khó dễ tôi, tôi chỉ biết nhận mệnh mà làm…

Buổi sáng, lúc thức dậy, tên kia vậy mà dám ngủ trần! Mông nhỏ trắng nõn lộ phân nửa ra khỏi chăn. Tôi thiếu chút nữa tắt thở…

Bắt lấy tay của cậu ta: “Cậu đứng lên cho tôi!!!”

Cậu ta không kiên nhẫn đẩy tay của tôi ra, nhỏ giọng lầm bầm: “Đừng cãi tôi, coi chừng mạng của cậu đấy… Ah…”

Bà nhà nó! Không chút do dự đánh một cái lên mông cậu ta: “Đứng lên cho tôi!! Hỗn đản!!”

“Sao cậu phiền phức như vậy! Mới sáng sớm đã lải nhải rồi, lát nữa còn phải đi điểm danh đấy!”

“Sao cậu lại ngủ trần a!! Vạn nhất có người khác vào thì sao! Mặt mũi của tôi bị cậu đánh mất hết rồi!!”

“Xem ra là giáo dục chưa đủ a.” Nói xong ngáp một cái, cứ như vậy trần truồng đi xuống khỏi giường, đứng trên cao nhìn tôi. Bàn tay lại hướng đến bộ vị kia…

“Cậu, cậu cậu!!!! Dừng tay cho tôi!!! Tôi sai rồi!!! Cậu dù có chạy ra ngoài trần truồng tôi cũng mặc kệ!!!”

Tuy nhiên hiện tại tôi là Jung Yunho, nhìn thấy khuôn mặt cùng thân thể quen thuộc thì phi thường xấu hổ, da mặt tôi không thể dày như cậu ta!!!

Cậu ta vẫn tiếp tục vuốt ve, còn say mê phát ra vài tiếng rên rỉ.

“Hỗn đản! Cậu không được đụng vào tôi!!! Dừng tay cho tôi!!!”

“Leng keng…. Leng keng…” Chuông cửa vang lên, tên này cũng thành thật rồi, bắt đầu mặc quần áo. Tên này, ra ngoài sao phải mặc vest a! Làm quảng cáo à?! Suốt ngày ra vẻ!!! Nhìn cậu ta mặc xong, tôi mới dám đi mở cửa, đừng giỡn, kia chính là cơ thể của tôi!

Một nam sinh cao cao đứng ở cửa mỉm cười: “Ở ngoài tôi nghe thấy hai người cãi nhau, ở chung không thoải mái sao?”

Tôi cẩn thận đánh giá cậu ta, ánh mắt cười rộ lên rất đẹp, tầm tuổi tôi. Cảm thấy thực thân thiết a ~

“Cậu là phục vụ nơi này sao?” Tôi đứng chắn ở cửa, không cho cậu ta nhìn bên trong.

“Ha ha ha.” Cậu ta cười to: “Tôi chính là giáo viên của hai người a ~”

“A!..................”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui