Trầm Dịch cũng không cùng Sở Mặc nhiều lời, với tình hình hiện thì ‘ăn’ ngay là phương án tốt nhất. Khiến cho đối phương trở thành người của mình, để xem từ nay về sau cậu ta còn dám cùng người khác thân cận không.
Nhanh chóng lột sạch quần áo của Sở Mặc, Trầm Dịch uy hiếp: “Còn lộn xộn nữa, tôi trực tiếp tiến vào.”
“Mẹ.” Sở Mặc văng tục, lỗ tai dần dần biến thành màu hồng.
Từ trong tủ đầu giường lấy ra một chai dầu bôi trơn, hành động vô cùng thuần thục.
“Chó má, thì ra cậu sớm đã chuẩn bị cho việc này.” Sở Mặc nhìn chai dầu bôi trơn trong tay Trầm Dịch, mặt càng ngày càng đỏ.
Hắc hắc, mục đích người này trở về chính là muốn ăn cậu, giờ mới phát hiện hả?
Trầm Dịch cười khẽ, cúi đầu cọ cọ vào mặt Sở Mặc, “Ngoan, đừng lộn xộn.”
Phương pháp ‘lên giường nói chuyện’ khiến tâm trạng Trầm Dịch đặc biệt tốt lên, vứt hết tất cả lời nói của Đông Phương Lăng về cái gì mà quyến rũ, dụ dỗ xuống sông.
Trầm Dịch cúi sát trên người Sở Mặc lưu lại một dấu hôn, sau đó tiến tới hai điểm mẫn cảm của Sở Mặc, tay nhẹ nhàng vuốt ve rồi cọ sát, đầu lưỡi như có như không chơi đùa. Chỉ có như vậy thôi cũng đã làm cho Sở Mặc chịu không nổi .
Trầm Dịch buông bàn tay đang chế trụ Sở Mặc. Hiện giờ, Sở Mặc chỉ cảm thấy hai điểm trước ngực không ngừng truyền đến cảm giác tê dại muốn co người lại, càng muốn hưởng thụ nhiều hơn.
“Mau. . . . . . Ân. . .” Sở Mặc ôm lấy cổ Trầm Dịch, cọ vào người hắn.
“Chết tiệt!” Trầm Dịch trầm giọng, ngay từ đầu đã bị Sở Mặc châm lửa nhưng vẫn nhẫn nại mà yêu thương chậm rãi khuếch trương, vậy mà cậu còn dám cọ.
Đợi tới khi miệng nhỏ phía sau của Sở Mặc có thể chịu được ba ngón tay ra vào, vật cực nóng đã để trước huyệt khẩu. Trầm Dịch cúi xuống hôn Sở Mặc, rồi trực tiếp tiến vào. Thanh âm Sở Mặc bị nụ hôn này che lại, dù sao cũng phải đau, đau dài không bằng đau ngắn.
Một lát sau, Sở Mặc có chút không kiên nhẫn chuyển động thắt lưng. “Ân. . Hỗn đản!”
Trầm Dịch nâng mi, xoay người cho Sở Mặc ngồi trên người mình, càng tiến sâu vào trong cơ thể của cậu.”Ngoan.”
Đoạn sau xin phép nhảy vọt qua nha, lão nương trong sáng như vậy sao có thể viết rõ loại chuyện này chứ! ╮( 罒 w 罒 )╭
Sau, Sở Mặc tỉnh lại, vỗ về thắt lưng đau nhức không thôi, nhỏ giọng kêu rên, “Đau quá. . . /(ㄒoㄒ)/~~”
Trầm Dịch kéo người nào đó vào trong lòng, nhếch môi: “Đã bảo cậu là đừng lộn xộn. Hiện tại chắc tốt lắm rồi, biết lỗi lầm đi.”
Sở Mặc trừng hắn: “Đều là lỗi của cậu!”
Trầm Dịch cười khẽ ra tiếng: “Đó là do ai cứ hướng tôi kêu ‘mạnh lên, mạnh lên’?”
“. . . . . . Cút đi! ! !” Mặt Sở Mặc đỏ như cà chua một cước đá Trầm Dịch xuống giường, cũng chẳng còn để ý tới phần đang bị đau của bản thân mà bắt đầu nhe răng mắng chửi.
Vài ngày sau đó, trong khoảng thời gian diễn tập, mọi người đều khó miêu tả được bầu không khí giữa hai người, cái cảm giác gần sắp hiểu ra nhưng sau đó lại giống bong bóng vỡ tung thành mảnh nhỏ!
Thật khó hiểu!
Nhưng so sánh với cái cảm giác giá lạnh của mấy ngày hôm trước, bọn họ vẫn thích loại cảm giác này hơn.
Duẫn Phồn biết chuyện hai người đã xử lý xong, tự giác không xuất hiện. Thực ra chủ yếu là tra công muốn trốn tránh người nào đó thôi.
Thời điểm hai người diễn cảnh hôn, Sở Mặc bị Trầm Dịch thử hết kiểu hôn này đến kiểu hôn khác. Đáng lẽ cảnh này có thể thuận lợi hoàn thành thế mà Trầm Dịch lại cố tình sai sót.
Vì thế phân cảnh hôn nhau cứ diễn đi diễn lại thiệt nhiều — thiệt nhiều n lần ~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)
~Sau đó, Sở ngạo kiều ngốc manh cũng phát hiện có điểm không đúng, một cước đá văng người nào đó, “Cảnh tiếp theo ! ! !”