Hỗn Đản, Nói Không Với Cái Chết Sao!

Ngày kỉ niệm thành lập trường cuối cùng cũng đến, Sở Mặc cảm thấy mình bị hành hạ tới chết, thời điểm cosplay trước kia cũng không phiền toái tới như vậy. Thật vất vả mới mặc vào được trang phục, lại bị người khác kéo lên ghế ngồi giày vò gương mặt.
Xin thề nếu mặt của cậu không quen với việc trang điểm, Sở Mặc chắc chắc mình sẽ bị nổi một trận mẩn đỏ.
Trước ngực còn mặc một cái bra như ẩn như hiện đặt ở trên mạng.
Sở Mặc vịn trán, hên là cái này chỉ là diễn ở trường, nếu truyền lưu ra ngoài thì thanh danh cậu sẽ đi về nơi đâu?
Sở Mặc với Trầm Dịch ngồi ở phía sau sân khấu, trong lúc đó đang diễn ra tiểu phẩm hài khiến toàn trường ầm ầm cười to. Sở Mặc mím môi không dám cười, bả vai run run.
Nước mắt chảy ra nhanh chóng ngẩng đầu nghẹn trở về.
Lần đầu tiên, Sở Mặc cảm giác xem tiểu phẩm cũng là một chuyện thống khổ ở nhân sinh.
Lúc chuẩn bị lên sân khấu, Phong Hiểu Tàn vỗ vỗ bả vai hai người, “Cố lên, chỉ cần khí chất của hai cậu, thân phận của hai cậu, hơi thở của hai cậu thôi cũng đủ để sân khấu này bùng nổ!”
Nói xong liền chồng một bộ đồ hoa sen vào người.
— Thật ra người này muốn làm khách mời lên sân khấu diễn. Nhưng vai diễn cái cây, cỏ nhỏ cũng bị đoạt hết, chỉ có thể diễn vai đoá hoa sen.
Buổi biểu diễn vô cùng thành công. Khoảnh khắc thể hiện tình cảm mãnh liệt, hủ nữ dưới đài một đoàn thét chói tai, người đi ngang qua nhìn thấy cũng hùa theo thét chói tai. Quả thật, bọn họ không biết hai người hôn nhau trên sân khấu đều là con trai, hàng thật giá thật.
Lúc buổi diễn kết thúc thì trời đã tối, Trầm Dịch nắm tay Sở Mặc cùng nhau bước đi trên đường.
Bên đường chỉ còn thưa thớt vài cửa hàng mở cửa, hai người đi vào tiệm mì sợi. Đại thúc nhìn thấy khách quen nên nhiệt tình hơn bình thường, thời điểm bưng mì lên bàn còn hỏi một câu: “Tiểu tử, đã ăn vậy thành hiện thực chưa?”
Trầm Dịch ho khan một tiếng, cầm tay của Sở Mặc: “Đã thành hiện thực.”
Sở Mặc đến bây giờ vẫn chưa biết gì về truyền thuyết tô mì song phân thịt bò, nghe đại thúc hỏi như vậy, cảm thấy ngạc nhiên. Mỗ đại thúc nói liên miên cằn nhằn về truyền thuyết đó, vẻ mặt mờ ám nhìn hai người.
Sở Mặc đỏ mặt, nhìn Trầm Dịch.”Tôi, tôi không biết. . . . . . Tôi nếu biết liền. . . . . .”
“Hiện tại biết vẫn chưa muộn, trở về lấy thân báo đáp đi.” Trầm Dịch thổi nhẹ vào tai Sở Mặc, thích thú nhìn màu hồng lan sang bên tai của cậu.
-Hoàn chính văn-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui