Trầm Dịch ngồi ở trong phòng của mình rơi vào trầm tư.
Hắn trở về là quyết định đúng sao? Hay là từ bước đầu tiên là hắn đã sai lầm rồi?
Kỳ thật ba năm trước ở sân bay, khoảnh khắc nghe Sở Mặc thổ lộ với chính mình, tâm của hắn cũng rất rung động. Nhưng cứ cho là bản thân hắn quá nhát gan đi, không dám chấp nhận Sở Mặc, không dám cùng với cậu đối mặt tương lai. Chỉ có thể né cậu xa xa.
Những ngày đầu ở nước ngoài rất không thoải mái, hắn nghĩ chỉ vì đã quen có cái đuôi lải nhải bên cạnh chính mình, qua mấy ngày này thì sẽ tốt thôi. Nhưng mà sau đó, hắn mới phát hiện bản thân vô cùng nhớ cái đuôi nhỏ tên Sở Mặc vẫn hay đi theo phía sau mình trước kia. Loại nhớ nhung này tích lũy qua ngày tháng, đã gần như muốn bùng nổ .
Sở Mặc, tôi thua, tôi vì nhớ cậu mà đã thua mất, tôi trở về.
Trầm Dịch nằm trên giường, dùng gối úp lên mặt mình. Thời điểm hắn xuất hiện trước mắt Sở Mặc có thể thấy thái độ cậu tựa hồ rất không thích. So với trước kia, cậu càng dễ tức giận hơn.
Bạn bè ở nước ngoài biết chuyện giữa hai người bọn họ, dạy hắn làm như thế nào để đem tâm Sở Mặc quay trở về. Ngay bước đầu tiên đã thất bại?
Thật ra mỗ bạn bè đã chỉ giáo hắn như này, trước tiên hãy thể hiện một bộ dạng ôn nhu săn sóc chậm rãi cảm hóa, sau đó thường thường lộ vẻ quyến rũ một chút.
Chính là =_,= chiến thuật này mà cho cái tên mì chưa lên men Trầm Dịch sẽ thành công sao?!
OTZ
Quên đi, vẫn là dựa vào chính mình.