Ngước nhìn căn biệt thự trước mắt, chắc nói là lâu đài cũng chẳng điêu.
Phong Kỳ Ngôn đứng ngốc một mình ở trước cửa, không phải cậu muốn đứng một cục ở đây mà là..
ông quản gia đưa cậu đến đây rồi chạy mất căn bản chưa đưa chìa khóa cửa a!Đây là một biệt thự riêng của cậu tại Đồng Hoa Mộng, khu nhà ở cao cấp không thuộc tài sản của Phong gia.Đợi một lúc không thấy ông chú quay trở lại, cậu rốt cuộc cũng phải tự lực cánh sinh.
Sau khi 'thăm dò' một vòng, Phong Kỳ Ngôn không biết xách từ đâu ra cái rìu cỡ bự, kéo lê một đoạn đường dài cậu lấy đà gồng lên bổ một phát thật mạnh vào cửa.
Hoàn thành! Cái rìu kia khá bự nên cậu căn bản chẳng mất nhiều thời gian, một nhát đi luôn ổ khóa cửa.
Cậu "hơi" gầy chút thôi nhưng xem ra cũng khá khỏe a.
Lời nóu này sẽ có trọng lượng hơn nếu cậu không ngồi bệt trên đât thở phì phò như chạy marathon chục km.Chống người đứng dậy nhấc bước chân định vào trong nhà bỗng một người phụ nữ trung niên tức tốc đi ra đẩy cửa thật mạnh.
Lần này thì xong rồi cánh cửa trực tiếp đổ rạp xuống đất, hai từ thôi vi diệu.
Nhưng..
cũng không cần đổ về phía cậu như thế chứ? Sức lực vị kia thật không nhỏ, đẩy một phát là cánh cửa đổ sập đúng ngay về phía cậu.
Phong Kỳ Ngôn bị cửa đè ngã ngửa ra đất, định mở miệng bảo người ta kéo mình dậy thì cậu liền bị người ta chặn họng."Cái thằng nghiện khốn kiếp kia, ai cho mày vào đây hả? Chỗ này là chỗ mày có thể đến sao còn không mau cút đi chỗ khác, làm bẩn mắt lão nương."What what what?Chuyện gì vừa xảy ra đấy nhỉ? Chủ của căn nhà này vừa bị chính người làm chửi?"Này, tôi..""Tôi tôi cái gì, cút đi chỗ khác!""Tôi là chủ nhân của các người đấy!" Loay hoay một lúc mới thoát ra được khỏi cánh cửa, cậu bực dọc chực đứng dậy nhưng lại ngã trở lại ngồi phịch xuống đất.
Hẳn là bong gân mất rồi.."Hừ! Câm cái miệng đi, cái thằng què kia còn đang gần chết trong bệnh viện kìa.""Q..
què?""Cả ngày ru rú trong nhà không gặp mặt ai, không què thì cũng là dị nhân xấu xí mới không dám ra đường gặp người ta."Đệch mợ, lão tử đây chỉ gầy một chút chứ ai nói là xấu hả? Cũng xem như là sắp què rồi đi.
Nhưng mà sắp chết? Sao cậu cũng không biết chứ?"Mày bây giờ có chịu cút không thì bảo, định ăn vạ hả? A Tam, tụi bay đâu, ra đánh nó." Vừa dứt lời mấy người trong nhà như không thể đợi lâu hơn đồng loạt nhào ra túm cậu mà đánh túi bụi.Cái quần què gì vậy trời!"Đừng, đừng đán..
h..""Mấy người đang làm gì vậy!"Ha.
Ha.
Ân công tới rồi.
Đàm thúc chú thật đẹp trai a~* * *Trong phòng khách, một chàng trai đang ngồi trên sofa.
Gương mặt lạnh tanh dường như một chút cũng không liên can đến kẻ vừa kêu cha gọi mẹ vì xử lý vết thương mấy phút trước.."Chú Đàm.""Vâng thưa cậu chủ.""Tất cả những người ở đây đem đổi một lượt.""Vân.." Chưa kịp nói hết câu, vị bất hoặc chi niên lúc nãy lại đứng ra ưỡn ngực mà nói."Này, cậu có ý gì vậy, cậu có quyền gì mà đuổi chúng tôi hả? Chẳng phải là xây xát chút thôi sao, làm gì đến mức đuổi chúng tôi? Tôi đã làm đây từ lúc cậu còn mặc tã rồi đấy, cậu là cái thứ gì hả?""..."Haizz, xem ra hổ không ra oai người ta thật sự tưởng mình là hello kitty a..
Hít một hơi thật sâu, Ngôn đại đại động khẩu."Này bà già."Chú Đàm: "!"Thành phố A này ai mà không biết cậu chủ nhỏ của Phong gia nổi tiếng là trạch nam xem lời như đá quý một chữ cũng chả muốn nhả chứ.
Xem ra phu nhân nói thật đúng, sinh bệnh một lần não cũng phát triển lên nhiều rồi.."Thế bà nghĩ bà lại là cái thứ gì? Ha! Tôi có quyền gì? Lão tử là chủ cái nhà này mà lại không có quyền? Thế ai mới có quyền, bà hả? Con chó nó còn biết nghe lời chủ còn bà ấy hả, hừ! Lại còn hỏi tôi là cái thứ gì? Hừ tôi là thứ gì bả không cần biết.
Chỉ cần nhớ tôi là CHA BÀ! Nói cho bà biết ở thành phố A này, tôi nói tôi là cha bà cũng chẳng ai dám nói không phải.
Chỉ xây xát một chút? Một chút thì sao, tôi cứ thích làm lớn lên đấy! Quản bà làm từ lúc nào, tôi cứ thích đuổi đấy! Bà làm gì được tôi.""Cậu! Cậu..
cái đồ vô giáo dưỡng!""Ha.
Ha.
Vô giáo dưỡng? Vô giáo dưỡng thì sao? Tôi ăn cơm nhà bà chắc.
Lại xem bà là cái gì mà tôi phải lễ độ.
Bà xứng không? Bớt phí lời, chú Lâm, đem mấy người này đi thanh toán lương.
Trừ bà ta ra, mỗi người được cộng thêm.." Nghĩ nghĩ một lúc, cậu quay sang hỏi nhỏ."Chú Đàm, tiền lương mấy người này là bao nhiêu vậy?""Thưa cậu chủ, ba vạn một tháng ạ."Đệch, còn cho người ta sống không? Một tháng của Phong Tiếu Tiếu nhiều lắm cũng chỉ năm nghìn tệ vậy mà mấy người này..Haizz đâm lao phải theo lao vậy.."Cộng thêm..
hai vạn..
Đúng! Hai vạn."Quản gia: "...""Này, cậu..""Câm miệng! Nếu không muốn tiền lương của bà về con số âm thì cút ngay đi."Dứt lời, chả thèm để ý thêm, Phong Kỳ Ngôn cất bước đi lên phòng ngủ.* * *Ngủ một mạch đến tận khuya cậu mới ngả ngớn thức dậy.
Giãn cơ một chút, Phong Kỳ Ngôn tiến về phía cửa.
Vừa bước ra cậu đã đá ngay phải thứ gì đó, dời mắt xuống thì thấy cái bát bé tí được đặt trong khay cơm bị lật úp vương vãi ra đất.
Cháo? Nhưng sao lại ở đây? Nghĩ nghĩ lại tình cảnh Phong Kỳ Ngôn trước đây thì cũng chả có gì phải thắc mắc nữa.Haizz..
Lối ăn của cậu ngày trước cũng quá là..Nhẹ thở dài Phong Kỳ Ngôn cất bước xuống dưới nhà, chú Lâm đang nhàn hạ ngồi uống trà trên ghế.
Hiệu suất của ông chú này thật sự làm người khác bất ngờ, mấy người làm mà cậu nhớ mặt hình như đều không thấy đâu nữa.."Hơ, cậu chủ." Chú Đàm thấy cậu thì ngẩn ra một lát rồi liền tiến về phía cậu.Có trời mới biết trong thời gian một lát đó ông đã thất kinh thế nào, đúng, thật sự không nói quá, chính là thất kinh.
Cậu chủ ông mới chỉ ở trong phòng chưa được mười tiếng mà đã ra ngoài rồi.
Hai chữ thôi, kỳ tích!"Ừ.""Thưa cậu chủ, toàn bộ người làm đều đã đổi hết, đảm bảo không còn tình trạng trước đâu ạ.""Ừ, được rồi, cháu đói rồi, trong nhà còn đồ ăn không dọn ra cho cháu ít món đi ạ.
À, cháu làm đổ đồ ăn trước cửa phòng rồi chú cho người lau dọn rồi đi nghỉ đi ạ." Vâng, cậu chủ.
Trả lời chú quản gia xong cậu bước xuống nhà, đi được vài bước thì bỗng dừng lại.Không đúng, hiện tại cậu đã không còn là Phong Tiếu Tiếu nữa, cũng không còn là con gái nữa.
Cậu là Phong Kỳ Ngôn, một tên nhà giàu suy dinh dưỡng mà, căn bản không cần sợ ăn đêm nữa a!"Đúng vậy!""Hả?""Đàm thúc, tất cả đầu bếp trong nhà đâu? Đều tập hợp lại cho cháu, cháu muốn ăn đủ tất cả sơn hào hải vị ở đây.""Được! Tôi lập tức cho người làm.".