Hòn Đảo Kế Tiếp

Hoà An ngủ li bì.

Không biết là do ngồi tàu mệt mỏi hay chuyện tối qua thật sự giày vò, anh nhắm mắt lại liền ngủ rất say.

Buổi sáng, Bối Chỉ Ý tỉnh lại trong ngực anh, cô chọt chọt anh thì bị anh cau mày, trực tiếp dùng sức đè cô nằm yên.

“Ngủ với anh thêm một chút đi.” Bàn tay to lớn của Hoà An ấn đầu cô, cảm xúc mềm mại nơi tóc cô rất tốt, sau khi ấn, anh còn không nhịn được vò vò một chập.



Có đôi khi, Bối Chỉ Ý cảm giác anh dỗ mình mà cứ như dỗ cún con vậy.

Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nằm yên, không động đậy nữa.

Ngũ quan của Hoà An thật sự rất điển trai.

Không hề lạnh lẽo và cứng rắn như người gốc Mỹ gốc Âu, lúc anh trầm tĩnh, ngũ quan của anh rất nhu hoà.

Còn đẹp hơn cả cô nữa cơ!

Bối Chỉ Ý trộm nghĩ, khoé môi hơi nhếch lên, mỉm cười không thành tiếng.

Anh ngủ rất say, còn hơi ngáy nữa. Từ trước tới giờ, Bối Chỉ Ý chưa từng thấy anh ngủ say như vậy, tới mức quầng thâm dưới mắt anh chậm rãi tan đi.

Bối Chỉ Ý lặng lẽ vươn tay, ngón tay của cô nhẹ đặt dưới mũi của anh.

Hoà An thở ra, làm cô hơi ngứa.

Bối Chỉ Ý lại cười, hàng mi lông mày đều cong lên.

“Anh đẹp trai lắm đúng không?” Hoà An vẫn nhắm mắt, cất giọng khàn khàn.

Bối Chỉ Ý mặt tuy đỏ nhưng vẫn kiên định ‘dạ’ một tiếng.

Hoà An mở mắt, con ngươi màu xanh xám tinh khiết như giọt nước. Anh vươn tay ôm Bối Chỉ Ý lại gần ngực mình hơn, sau đó chuẩn xác hôn xuống môi cô như một sự khen thưởng.

“Em đánh thức anh à?” Bối Chỉ Ý rút tay về, có hơi rầu rĩ.

Hoà An lắc đầu, ôm cô.



Cả sáng hơi ẩm, anh lại vần vũ với cô một lát. Lần này, từ mặt tới mang tai của Bối Chỉ Ý đều đỏ ửng cả lên.

“Anh muốn rèn luyện em về chuyện này,” Hoà An dán sát lỗ tai của cô, giọng nói như mang theo hơi nóng làm cô bỏng tới mức đầu ngón tay cũng ửng hồng, “Nhưng lại không nỡ giày vò em.”

Hoà An đã ngủ một giấc rất ngon, lâu lắm rồi anh mới có được một đêm không mộng mị như vậy.

Tuy tối hôm qua là lần đầu tiên nhưng thật ra anh không hề thoả mãn. Dù đã khơi lên cảm xúc của cô không ít thì nhiều, nhưng quả thật…

Có hơi khác biệt giữa chủng tộc rồi.

Chuyện này không thể vội.

Hoà An lại cắn cắn vành tai của cô, sau đó đứng dậy vào phòng vệ sinh.

Bối Chỉ Ý sau lưng anh nhanh chóng đắp kín mền, bọc mình thành xác ướp.

Hoà An thò nửa người trên ra, còn chưa thoả mãn nên mời gọi, “Tắm cùng không?”

Bối Chỉ Ý trả lời anh bằng cách đạp hai chân lên giường thật mạnh, đầu ngón chân ở ngoài chăn đều bị anh đùa tới mức co quắp lại.

Hoà An lại bật cười thành tiếng, sau đó thành thật rúc vào phòng vệ sinh giải quyết vấn đề cá nhân.

Bối Chỉ Ý đầu tóc rối bời, chỉ lộ ra nửa cái trán, mặt cô giấu trong chăn, cong mắt cười cười.

Thật ra cô không hề bài xích chuyện rèn luyện với anh… chỉ là đừng nói cho anh biết thì hơn!



Quê của Bối Chỉ Ý cách Thượng Hải không xa, Hoà An mượn xe của Bled, lật gara xe tìm nửa ngày mới chọn được một chiếc SUV trắng nhìn tạm được.

“Cậu sưu tập xe bảy sắc cầu vồng à?” Hoà An khinh thường cả gara đủ loại xe thể thao nhiều màu kia, “Giao thông chỗ này được phép chạy xe thể thao hả?”

“Cậu quản tôi à?” Bled trước mặt Hoà An và trước mặt Bối Chỉ Ý là hai người hoàn toàn khác nhau.

Bối Chỉ Ý thấy hình như anh ta đang dỗi?

“Tuần này cô muốn nghỉ làm thật hả?” Bled vốn đang hờn dỗi, lúc này quay đầu nhìn Bối Chỉ Ý, bày ra vẻ mặt ông chủ, “Việc làm xong hết chưa?”

Bối Chỉ Ý: “…”

“Tôi mới là ông chủ của cô ấy đấy.” Hoà An kiểm tra bánh xe và động cơ xong, sau đó đóng mui xe rồi mở cửa ghế phụ, ra hiệu cho Bối Chỉ Ý lên xe trước.

“Tôi tình nguyện trả lương cho cô ấy, gấp rưỡi!” Ban đầu Bled muốn nói gấp hai, nhưng trước khi há mồm, anh ta tính toán một chút thì có hơi xót nên bèn nhanh chóng sửa lại.

Bối Chỉ Ý rất tự nhiên ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn, mặt cười tủm tỉm.

Hoà An vẫn luôn dùng tay bảo vệ cho đầu của cô cũng cười tủm tỉm, lúc anh ngồi vào xe, thừa dịp cô đang thắt dây an toàn còn hôn cô một chút.

Ba tuần nay, tóc anh đã dài hơn một chút, không còn quả đầu với tóc ngắn củn cỡn như trước nữa. Cô phát hiện tóc của Hoà An thật ra là màu nâu, sau khi nó dài ra càng rõ thêm một chút.

Anh không có râu quai nón, gương mặt của anh cũng giống người Trung Quốc, dưới cằm cũng không để râu, rất sạch sẽ.

Ba mẹ của cô… hẳn là sẽ thích anh thôi.

Ngay cả cháu trai của dì hàng xóm, họ còn khen là không tệ, hẳn là sẽ thấy dáng vẻ của Hoà An rất tốt nhỉ.

Nhưng cô vẫn thấp thỏm lo âu.

“Anh rất đẹp trai à?” Hoà An bị cô nhìn chằm chằm nửa ngày, cả người hơi nóng.

Từ sáng tới giờ, cô luôn cười tủm tỉm, nhìn anh thế này. Đôi mắt của cô tròn xoe, vì cười tủm tỉm nên có hơi cong lên, đồng tử đen nhanh, cực kỳ quyến rũ người khác.

Khi còn ở trên đảo, anh cũng thường xuyên bị Bối Chỉ Ý nhìn lén như thế này, dần dà được cô nhìn mãi rồi đặt cô trong lòng tựa lúc nào.

Bối Chỉ Ý không có dũng khí thừa nhận như hồi sáng, lập tức dời mắt đi, mặt đỏ lên.

“Râu của anh không phải quai nón.” Suy nghĩ một chút, Bối Chỉ Ý mở miệng như giải thích lí do vừa rồi mình nhìn lén anh.

“Ừm,” Hoà An nâng tay xoa cằm, “Anh di truyền từ gen của mẹ.”

Bối Chỉ Ý yên lặng một chút, có hơi sầu não vì cô không nên gợi ra đề tài này.

“Lông của em gái anh tương đối nhiều nên nó hay trộm dao cạo râu trong phòng vệ sinh của anh lắm.” Hoà An mỉm cười, nghiêm túc xem xét đường xá của Ma Đô.

Anh đưa điện thoại chỉ đường cho Bối Chỉ Ý, nói: “Em xem giúp anh đằng trước phải đường một chiều không?”

Lúc Bối Chỉ Ý xem hướng dẫn chỉ đường, nhân tiện cũng nén chua xót nơi đáy mắt trở vào.

“Tới giao lộ phía trước thì rẽ trái.” Cô chỉ vào một cột mốc chỉ đường, “Bên này có đường tới cao tốc kìa anh.”

Hoà An đổi làn xe.

“Anh muốn thử nhắc tới họ xem sao.” Anh vẫn mỉm cười nhưng luôn nhìn chằm chằm ngoài đường, “Mấy năm nay, thật sự là anh vẫn luôn không dám nhắc tới họ.”

Bối Chỉ Ý không đáp, chỉ lặng lẽ vươn tay trái phủ lên tay anh nơi hộp sang số.

Hoà An cũng vuốt ve mu bàn tay cô bằng ngón tay chai sần của mình.

“Ba anh rất nghiêm khắc với anh, nhưng mẹ anh luôn trộm nói cho anh biết rằng khi ba còn trẻ cũng rất giống anh.”

“Khi tới Trung Quốc đầu tư, ba anh mới biết mẹ anh. Lúc ấy, mẹ anh làm phiên dịch, tóc mẹ đen nhánh, người mặc sườn xám.” Sắc mặt của Hoà An trở nên ấm áp hơn, “Hai người họ vừa gặp đã yêu, mẹ anh tin vào định mệnh. Trong lần gặp đầu tiên của hai người, ba anh đã mặc một bộ Âu phục màu xám, cà vạt màu xanh lam có hoạ tiết sọc. Mẹ anh nói rằng mẹ đã nhìn thấy chúng trong mơ.”

“Năm đó, kết hôn với người nước ngoài không đơn giản như bây giờ. Ba anh vẫn là một người nước ngoài không hề hiểu rõ về Trung Quốc, hai người kết hôn gặp rất nhiều trở ngại. Gia đình của mẹ anh lại tương đối truyện thống, trừ mẹ anh ra thì những người còn lại đều phản đối hai người bên nhau.”

“Vì kết hôn với ba anh nên mẹ anh từ bỏ tất cả, sau khi tới Mỹ, gần như mẹ anh hoàn toàn lẻ loi. Trừ ba anh ra thì bà không quen biết ai, nhưng bà vẫn rất dịu dàng.”

“Em cũng biết trước đây nhà anh có tiền như vậy, đàn ông chung thuỷ gần như là chuyện không thể nào, nhưng ba anh lại làm được.”

“Hai người kết hôn ba mươi mấy năm, trừ việc phải xa nhau do ba anh đi công tác thì bữa cơm tối nào hai người cũng cùng ăn, trong trí nhớ của anh chưa từng có chuyện hai người cãi nhau cả.”

“Mẹ của anh xử lý những người phụ nữ tới nhà anh gây chuyện cũng rất nhẹ nhàng, dù cho họ đều nói rằng mình có dan díu với ba anh, thậm chí còn có người nói mình đã mang thai.”

“Những khi như vậy, mẹ anh luôn xử lý bằng cách mỉm cười.”

“Mỉm cười gọi ba điện thoại gọi ba anh về nhà, mỉm cười nói cho những người phụ nữ đó rằng những đêm mà họ nói, ba anh đều ở nhà.”

Thời điểm đó, Hoà An còn chưa lớn lắm, nhưng lại nhớ rất rõ biểu cảm trên mặt của mẹ mình.

Bà đã mỉm cười cực kỳ thoả mãn.

“Mẹ anh vẫn luôn kiêu ngạo.” Mãi đến khi xảy ra chuyện rò rỉ dầu ở Mexico, “Sau chuyện đó, ba anh không có thời gian, mỗi ngày đều phải cố gắng giải quyết vấn đề dầu thô bị rò rì. Nhưng mà sự cố quá nghiêm trọng, nguồn ô nhiễm không thể nào giải quyết triệt để ngay được. Hết tính toán lợi ích bị ảnh hưởng tới cạnh tranh nhiều đầu, tính tình của ba anh trở nên ngày càng kém đi.”

“Dòng họ của anh đã có hơn hai trăm năm lịch sử trong ngành Dầu mỏ, ba anh không muốn chúng bị huỷ hoại trong tay mình.”

“Cuối cùng, người ra ngoài nhờ người khác giúp đỡ chính là mẹ anh.” Nói xong, Hoà An yên lặng một chút.

Đây cũng là lý do vì sao anh muốn rời khỏi nhà để làm nhân viên tình nguyện cho Trái Đất.

Gia đình của anh sụp đổ, nhưng ba anh vẫn luôn phân vân giữa vấn đề duy trì danh dự cho gia tộc và đi giải quyết vấn đề thực tế. Còn người vẫn luôn trang điểm chỉnh tề lại phải tới nhà từng người để cầu xin giúp đỡ, là mẹ của anh.

Khi ấy, toàn bộ tín ngưỡng của anh đều sụp đổ.

Mẹ anh nói với anh rằng: Hay là anh ra ngoài một chút đi?

“Thế giới bên ngoài rất lớn, con đi trải nghiệm nhiều một chút sẽ hiểu ra những vấn đề bây giờ cùng lắm chỉ là một chuyện nhỏ.” Mẹ anh dùng sự dịu dàng mà bà đã từng có để khuyên bảo anh, “Không có gì ghê gớm cả, miễn là còn sống, miễn là có thời gian thì mọi chuyện đều có thể giải quyết được.”

Cho nên, Hoà An rời nhà.

Gia nhập hàng ngũ tình nguyện viên của Trái Đất, quả nhiên anh thấy được thế giới rộng lớn.

Ở nơi đáy biển, anh tìm được một chút bình tĩnh từ trước tới giờ.

Đến khi anh cho rằng mình đã bình tĩnh lại sau khi rời nhà, anh chọn trở về.

Sau đó…

Mọi việc cũng chẳng còn cách mà giải quyết nữa.

“Thật ra, cho tới khi gặp em, anh mới hiểu được ý nghĩ trong lời nói của mẹ.”

Hoà An hoàn toàn hiểu ra cái gì gọi là ‘miễn là còn sống’, ‘miễn là có thời gian’, ‘mọi việc đều có thể giải quyết được’.

“Anh rất nhớ họ.” Trước khi vào đường cao tốc, Hoà An nhìn Bối Chỉ Ý một chút, trên mặt vẫn là nụ cười, “Rất nhớ, rất nhớ.”

Trong lúc không biết tương lai sẽ đi về đâu, anh lại nhớ tới sự nghiêm khắc của ba, trong lúc không kìm được muốn bỏ mình nơi đáy biển, anh lại nhớ tới hình bóng của mẹ, mái tóc đen nhánh của bà, dáng vẻ khi mặc sườn xám của bà. Khi thấy tình nguyện viên trong đội đưa bạn gái tới hay nói chuyện cùng một cô nàng nữ tính nào đó, anh luôn nhớ tới đứa em gái không hiểu chuyện của mình.

Dáng vẻ bên ngoài của em gái anh chính là điển hình cho người nước Mỹ.

Lúc ấy, khi về nhà, Hoà An đã từng nghĩ xấu rằng phải lừa con bé đi làm tình nguyện viên. Anh cảm thấy em gái mình có lẽ sẽ hét toáng lên khi bước vào cửa lớn của trại tình nguyện, khi nhìn thấy cá mập sẽ bị doạ tới phát khóc.

“Thật ra, hàng năm anh đều lén quay về thăm họ.” Hoà An nắm chặt tay của Bối Chỉ Ý, “Những năm đầu và năm thứ hai, quả thật nhớ không chịu được.”

Họ vẫn giống như trong ảnh, vẫn luôn mỉm cười, không hề già đi.

“Anh từng nhờ rất nhiều người điều tra sự kiện lần đó, anh cảm thấy hẳn là mình có một kẻ thù đáng hận, đáng phải báo thù chứ không phải trận cháy không rõ nguyên do kia.”

“Nhưng lại không có.”

Chuyện bi ai nhất chính là bọn chúng chỉ đơn thuần đột nhập vào nhà để trộm, không có âm mưu, cũng không có kẻ đứng phía sau, gia đình anh càng không có ai sống sót.

Không có… bất cứ cái gì để người ở lại có động lực thống hận mà trở nên phấn chấn hơn.

“Sang năm thứ ba, thứ tư, anh bắt đầu hâm mộ họ.” Hoà An thở dài.

Họ vẫn giống như trong ảnh, vẫn luôn mỉm cười, vẫn không già đi…

Còn anh, thời gian dần trôi, tới cả lý do để anh tiếp tục sống cũng bắt đầu biến mất.

Hoà An lặng đi, nụ cười vẫn luôn cố mỉm đã không thể duy trì được nữa, hoá thành một nụ cười khổ.

“Hoà An.” Bối Chỉ Ý nhìn anh, “Em sẽ ở bên cạnh anh.”

Mặc kệ tình huống thế nào, cô đều ở bên cạnh anh, tưởng niệm cũng được, thống hận cũng được, tự trách cũng được.

Cô đều ở bên cạnh anh tất.

“Ừm.” Hoà An đan chặt mười ngón tay cùng cô.

Anh suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Bối Chỉ Ý, cười cười, “Cho nên anh không căng thẳng.”

Gặp ba mẹ của cô, anh cảm thấy dù bị họ đánh chết cũng xứng đáng.

Một cô gái tốt như vậy lại bị anh lừa tới một hòn đảo tới tên cũng không có. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, cô đều yên lặng nói cho anh biết cô là người phụ nữ của anh.

Có bị đánh chết cũng đáng mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui