Triệu Lị Lị từ xa nhìn bầu không khí căng thẳng ở cửa lớp, những người xung quanh đang nằm bò lên ngủ, trò chuyện đều bị động tĩnh ở cửa thu hút và nhìn sang, trên mặt mỗi người đều viết hai chữ: Chết tiệt.
Có lẽ chuyển biến tâm trạng cũng giống như khi Triệu Lị Lị lần đầu biết chuyện đó.
Mặc dù chuyện Trần Kha tố cáo chỉ nhằm vào Trần Miên, nhưng ảnh hưởng mà nó mang lại đã khiến tất cả mọi người đều bị tổn hại, năm lớp 12 vốn dĩ việc học đã rất căng thẳng rồi, nhưng việc khối trưởng kiểm tra điện thoại di động dần dần đã thu hẹp lại chỉ còn trong khối 10 và 11 thôi.
Nếu điện thoại di động của Trần Miên do không chú ý bị giáo viên lục soát ra được, thì tin đồn sẽ chỉ hướng vào Trần Miên.
Nhưng sự thật là khi văn phòng đến lấy chiếc điện thoại di động, có không ít người đều biết Trần Miên bị tố cáo.
Bởi vì bị tố cáo cho nên mới phải giao nộp điện thoại di động, điều này càng ảnh hưởng đến khối trưởng của các khối phải dẫn theo năm, sáu giáo viên đi khám xét toàn lớp, khiến một số người không chuẩn bị trước bị đã bị tịch thu dưới máy quét kim loại.
Một tia chớp lóe sáng trên trên bầu trời, sấm sét âm vang dữ dội.
Trần Kha nắm chặt tay, không nói gì trước những lời chất vấn của các bạn cùng lớp, anh ta muốn vào lớp nhưng lại bị người ta đẩy vai một cái, giọng điệu của bạn bè nói đùa với nhau: "Này, nếu tôi đụng vào một cái thì cậu có đi méc với giáo viên không?"
Mưa lộp bộp rơi ở phía sau đám đông đang đứng chặn cửa.
Trần Miên lật một trang trong sách, tay cầm bút không nhịn được đè mạnh viết gì đó, rồi sau đó lại xóa mất.
Triệu Lị Lị thích thú vô cùng, nói với Trần Miên: "Ông trời đúng thật là có mắt mà.
Tớ biết ngay mà, cậu ta làm chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ có người xử lý cậu ta.
Tớ hả hê chết mất!"
Trần Miên cười nói.
Cô thầm nói trong lòng, không phải ông trời có mắt, phạm vi của việc “sớm muộn gì cũng có người xử lý anh ta” còn cần phải thu hẹp thêm chút nữa.
Thu hẹp vào ban Tự Nhiên, thu hẹp đến chỗ Thẩm Vực.
*
Buổi chiều có tiết thể dục.
Trước một tiết Lâm Lâm đã dựng sách lên, né tránh tầm mắt của giáo viên, lén lút đánh son.
Nhìn thấy động tác của cô ta, Triệu Lị Lị mới nhớ ra rằng đây là tiết duy nhất được cùng học thể dục với ban âm nhạc và ban tự nhiên.
Vừa hết tiết Lâm Lâm đã chạy ra khỏi cửa lớp.
Trần Miên đi cùng Triệu Lị Lị đến cửa hàng tiện lợi để mua nước rồi mới đi về phía nhà thi đấu.
Triệu Lị Lị có chút tò mò hỏi Trần Miên: "Điện thoại di động Trần Nhân đưa cho cậu đã bị tịch thu.
Cậu ta không tìm cậu sao?"
“Không.” Kể từ lần trên sân thượng, Trần Nhân đã không còn tìm đến cô nữa.
"Có lẽ là không có thời gian đến gặp cậu.
Nghe nói gần đây đang đấu nhau với ban mỹ thuật."
Hai người tán chuyện rồi đến nhà thi đấu, từ khi bước vào năm lớp 12, hai tiết thể dục mỗi tuần đã được rút lại thành một, càng gần đến kỳ thi tuyển sinh đại học, một tiết còn lại cũng bị bóc lột luôn.
Tiết học này là do giáo viên chủ nhiệm đột nhiên nổi lòng lương thiện, trên danh nghĩa thì nói là mọi người mỗi ngày đều phải ở trong lớp bí bách, trong giờ ra chơi thì cũng chỉ đi xuống quơ quơ tay, nếu còn không cử động nữa thì e rằng người cũng sắp giòn đến gãy rồi.
Tuy nhiên, lý do thực sự là trong kỳ thi hàng tháng này, lớp 12/3 ban xã hội đã đạt thành tích cao nhất trong toàn bộ ban xã hội.
Bình thường đến tiết học này chỉ có thể gặp mặt ban tự nhiên, ban âm nhạc thường ra ngoài để thi nghệ thuật nên thời gian ở trường cũng không nhiều.
Hôm nay là một dịp hiếm hoi, như thể cố tình đụng phải vậy, ban âm nhạc cũng ở đó, không chỉ vậy, ban mỹ thuật nơi Kiều Chi Vãn theo học cũng đang học tiết thể dục này.
Triệu Lị Lị có chút choáng váng: "Đây chính là một cuộc đọ sức đỉnh cao nào đó à? Ngày tận thế đã ập đến nhà thi đấu trường trung học Tuy Bắc à?"
Trên tay của Trần Miên đang cầm một chai nước khoáng tỏa ra hơi lạnh, vừa định mở ra thì cách đó không xa có tiếng ồn ào.
Một nhóm nam sinh vừa chơi bóng rổ xong đang ngồi trên khán đài nghỉ ngơi.
Nam sinh ngồi ở hàng đầu tiên mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ đen, những người xung quanh đang nói gì đó với anh, anh cúi đầu xuống, hiếm khi đầu bù tóc rối, mái tóc ướt nhẹp bị bàn tay tùy ý vuốt ra phía sau, lộ ra từng hạt mồ hôi tròn trên vầng trán.
Cả người nóng hổi như một quả cầu lửa.