Cô gái không nói gì nữa.
Cậu học sinh nam vẫn còn tức giận: "Quan trọng là trước kia làm gì có ai không biết lớp trưởng của Trần Miên thích bạn Trần Miên cùng lớp? Chuyện này khiến ấn tượng về nam sinh chúng ta bị hẹp hòi đi.
Nếu như chúng ta không lấy được thì đạp đổ, danh tiếng của chúng ta đều bị anh ta hủy hoại rồi.
Ai nhìn vào mà không thấy ghê tởm chứ?"
Có người trả lời: "Vẫn là anh Thẩm của chúng ta thấy sự bất công."
"Rút đao tương trợ!"
"Lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui!"
"Thích làm việc thiện!"
"Bồ tát nhân từ!"
"Đức cao vọng trọng."
“Biến đi, mấy cậu nói những từ này để hình dung thì khác gì biến anh Thẩm thành một vị Đại Phật chứ!”
Khi bầu không khí đang như vậy thì Thẩm Vực bước vào phòng học.
Anh vừa bước vào, mọi người đều nhìn sang.
Có người đang nói chuyện, vô thức nói một cậu: “Chào, Đại Phật!”
Thẩm Vực đặt cặp sách xuống, anh không cần suy nghĩ cũng biết đám người kia đang nói cái gì.
Anh vừa ngồi xuống thì nhanh chóng ném chiếc cặp đi học của mình vào ngăn bàn rồi gõ gõ ngón tay lên bàn.
Hành động của anh rất bình thản lười biếng, không giống người đến trường mà giống như đại gia hơn, anh nói với cậu bạn kìa: “Được rồi, quỳ xuống một cái đi.”
Anh không hề tức giận.
Có người đang hóng chuyện thuận tiện đi tới, hỏi anh về nội dung trên web tỏ tình tối qua: "Để tôi phỏng vấn một chút, hôm qua cậu thật sự đã hôn ai đó trong phòng vệ sinh của giáo viên phải không, anh Thẩm?"
Thẩm Vực và Trần Miên đều giống nhau, hôm qua anh không hề xem điện thoại nên không biết gì về chuyện trên web tỏ tình.
Nhưng nghe thấy như vậy thì anh cũng biết ít nhiều về chuyện gì đang xảy ra, anh liếc nhìn cậu bạn kia một chút, tiện tay lật một trang sách toán ra, xoay cây bút trong tay.
Giọng điệu của anh kiêu ngạo khác thường: “Sao cậu không nói là tôi đã đưa người ta vào hôn nhau trong phòng giáo viên đi.”
Mọi người đóng vai phụ xung quanh nhanh chóng nổi lên rất nhiều lời khen ngợi.
"Thật là trâu bò!”
"Quả nhiên là anh Thẩm của tớ!"
"Thật là tuyệt vời!"
Họ làm cho Thẩm Vực tức giận cười lớn, hiếm khi được phục vụ nhóm người này, anh đặt tay lên bàn.
“Có thể cút đi được không?”
Nhóm người kia trở lại vị trí của mình ngay lập tức.
Cho đến khi chuông vào tiết đầu tiên vang lên.
Lúc này mới có người phản ứng lại.
Thẩm Vực chưa nói ra điều gì.
Chuyện phiếm trong trường học dù cho có hấp dẫn đến đâu cũng sẽ sớm bị kỳ thi sau đó dập tắt.
Trần Miên tận dụng mọi cơ hội để viết xong bài luận và nộp nó trong thời hạn.
Vừa lúc gặp Trần Kha cũng đi tới văn phòng giáo viên, hai người đi cùng nhau một đoạn đường nhưng không có người nào nói chuyện.
Sự im lặng của Trần Miên đối với Trần Kha giống như sự xem thường và chế giễu.
Sự xấu hổ ở nhà hàng phương Tây ngày hôm đó đã trở thành cơn ác mộng lớn nhất ở trường của Trần Kha, khao khát của chàng trai trẻ cao như bầu trời.
Chưa kể đến loại người nghèo nhưng chí lớn không nghèo như Trần Kha.
Ẩn giấu sau sự nhạy cảm của anh ta là mặc cảm tự ti, không dám chia sẻ với người khác.
Anh ta không bao giờ nhìn vào đôi giày thể thao đắt tiền của người khác, cũng như không nhìn vào đôi giày vải màu trắng của chính mình.
“Không ngờ cậu lại là người như vậy.” Trần Kha là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, trong lời nói trách móc tràn đầy mùi vị của người gia trưởng.
Trần Miên cầm lấy bài thi, cũng không có ý định nói nhiều với anh ta.
Trần Kha nói lời này, cô vốn không có ý định nói chuyện với anh ta nhưng vẫn đáp lại: "Có liên quan gì đến cậu sao?"
Giống như những gì cô đã nói với Thẩm Vực.
Khi ở trường, Trần Miên không phải là người hoạt bát, việc nói chuyện như thế này lại càng hiếm hơn.
Vì vậy, Trần Kha bị câu nói đáp lại như vậy làm cho sửng sốt, anh ta còn chưa kịp nói chuyện đã nhìn thấy Trần Miên cầm bài luận văn trên tay đi thẳng vào phòng giáo viên.
Lúc Du Hoài đến phòng giáo viên nói chuyện về nguyện vọng thì đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Anh ta chợt vui vẻ, tựa người vào bàn không đứng dậy, bị thầy hiệu trưởng lấy bút đánh vào tay, giận dữ mắng anh ta làm cái gì cũng không đúng, tiếng nói như tiếng đàn vi ô lông kéo gió nhưng anh ta lại không thèm nghe.
Du Hoài nghe giáo viên giảng bài, anh ta cười vui vẻ liếc nhìn Trần Miên đang đưa bài luận cho mình.
Giáo viên của ban họ đã dõi mắt nhìn theo anh ta, nhìn thấy những học sinh đứng đầu ban Xã hội, giáo viên nhanh chóng tìm ra một góc độ mới để dạy dỗ học sinh: “Em nhìn những người khác xem, bọn họ học rất chăm chỉ mà vẫn có thời gian để tham gia các cuộc thi.
Các bạn ấy lại không bị chậm trễ bất cứ điều gì, làm cái gì cũng tốt, còn em thì sao? Tôi không biết mấy thằng nhãi con như các em làm gì suốt cả ngày.”
Đương nhiên là vui vẻ đi chơi suốt cả ngày.
Nhưng Du Hoài không thể nói hẳn ra điều này, bầu không khí dường như đã thay đổi từ một mình anh ta làm liên lụy sang cả ban Âm nhạc.
Anh ta rũ mắt nghe câu được câu không, thầm nghĩ trong lòng rằng cuộc trò chuyện này thực sự không cần kéo dài như vậy, rồi sau đó anh ta nghe thấy một giọng nói trong trẻo ngoài cửa: “Em chào thầy.”