Du Hoài ngẩng đầu lên, anh ta nhìn thấy Trần Nhân đang đứng ở cửa bước vào với bài tập mà cô ta chưa nộp kịp trong buổi học đầu tiên.
Hiển nhiên cô ta cũng nhìn thấy Trần Miên đang đứng ở bên cạnh hành lang.
Vẻ mặt cô ta có chút bất ngờ, chỉ nghe thấy hiệu trưởng nói "Ôi chao" một tiếng với giọng điệu trêu chọc: "Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến rồi, hai con thỏ đều đang chạy đua cả rồi."
Trần Nhân có chút bối rối, nhưng Du Hoài lại biết lời giáo viên nói có ý gì, anh ta đưa tay gãi gãi lông mày.
Hai bên văn phòng có hai bầu không khí khác nhau, ban Âm nhạc loạn lên như gà bay chó chạy.
Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng Trần Nhân tủi thân mắng Du Hoài một câu, cô ta làm bộ nịnh nọt với giáo viên: “Không liên quan gì đến em đâu thưa cô!”
Trần Miên bên này thì lặng yên chờ giáo viên nói chuyện điện thoại xong, sau đó cô đưa bài luận văn ra.
Trần Kha đứng ở phía sau vài bước, anh ta giữ cái cổ cứng ngắt mà không thèm nhìn cô, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được bầu không khí giữa hai người rất lạnh lẽo.
Đương nhiên, Chủ nhiệm lớp là Đồng Tam cũng biết về chuyện Trần Kha tố cáo Trần Miên, nhưng dù sao thì bọn họ cũng không phải là những đứa trẻ mẫu giáo mà là những thiếu niên sắp bước vào tuổi trưởng thành.
Nếu nói ra những lời khuyên can để giữ mặt mũi cho bọn họ cũng không có tác dụng gì, hơn nữa bọn họ còn là một nam một nữ học cùng lớp.
Có nhân viên bảo vệ cầm đèn pin tuần tra trong trường học mỗi tối để xem có ai yêu sớm hay không.
Hơn nữa giáo viên chủ nhiệm cũng hiểu hầu hết học sinh trong mỗi lớp, ví dụ như ai đang mập mờ với ai thì đều bị những lời nói của các bạn học nhiều chuyện trêu chọc làm lộ hết.
Tuy rằng ở mặt này cũng tương đối linh hoạt, cũng không trừng phạt hay cấm đoán một cách mạnh mẽ mà sẽ đưa ra sự khuyên bảo.
Đặc biệt là những học sinh đứng đầu, bọn họ bảo vệ lòng tự trọng của mình rất nhiều, nên sẽ sử dụng những cách như chuyển chỗ ngồi để giảm bớt cơn nóng giận.
Giáo viên chủ nhiệm chưa bao giờ lo lắng cho Trần Miên, bà ấy đã là giáo viên chủ nhiệm của Trần Miên trước khi cô được chia lớp.
Dạy được ba năm, bà ấy biết rõ mọi thứ về hoàn cảnh gia đình của Trần Miên, bà ấy cũng biết cô có một người bố không đáng tin cậy và một người mẹ kế không quan tâm đến chuyện gì.
Chỗ ngồi của phụ huynh Trần Miên trong buổi họp phụ huynh luôn để trống, thỉnh thoảng hàng xóm của cô cũng đến giúp đỡ.
Cô gái đứng bên cửa sổ, ánh mặt bình thản nhìn quanh, giống như một bông mộc lan trắng đang lặng lẽ nở hoa.
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu với hai người: "Được rồi, cô sẽ giữ giúp cho cô giáo ngữ văn của các em giữ trước, khi cô ấy về thì cô sẽ đưa lại cho cô ấy.
Các em về nhanh đi, lớp học sắp bắt đầu rồi." Nói xong, bà ấy lại yêu cầu Trần Miên ở lại/ Chờ sau khi Trần Kha rời đi, bà ấy lấy chiếc điện thoại di động bị tịch thu từ trong ngăn kéo ra, nói: "Các bạn cùng lớp nói rằng chiếc điện thoại này không phải của em?"
Trần Miên ngơ ngác nhìn về phía bà ấy.
Chủ nhiệm lớp cười nói với cô bằng giọng điệu đùa giỡn: "Em vốn là học sinh ngoại trú, tịch thu điện thoại chỉ là theo quy trình thôi.
Theo logic mà nói, sau giờ học nên trả lại cho em, nhưng các cấp trên đang tạo áp lực, kiểm tra xem có phải của em hay không rồi mới đưa tới chỗ cô.
Nếu điện thoại di động không phải của em thì em hãy nhanh chóng trả lại cho người khác nhé."
Nói xong, họ nghe thấy chủ nhiệm lớp âm nhạc bên kia cao giọng nói: "Sao hai người không đến phòng truyền thông để làm người phát thanh đi? Hai người hay cãi nhau quá.
Buổi chiều đi thi mỹ thuật ở thành phố bên cạnh, hai người ngồi cạnh nhau rồi cứ cãi nhau như vậy cho tôi!"