Hòn Đảo Ngủ Say


Trần Miên lúc này như tách biệt hoàn toàn với Trần Miên vẫn luôn lạnh lùng ở trường học, giống như hoa của cây dành dành nở ra giữa cơn mưa đêm bị anh hái xuống rồi đặt vào lòng bàn tay.

Nghe người bên ngoài nói Trần Miên xinh đẹp lại còn kiêu ngạo, là thứ không thể chạm vào được khiến lòng người xuyến xao ngứa ngáy.


Thứ được đem ra bàn tán nhiều nhất chính là dáng người của cô.


Bình thường mặc đồng phục học sinh có thêm áo khoác, vì form rộng bao trùm tổng thể nên nhìn thoáng nhìn cũng chỉ thấy có một kiểu dáng.


Ấy nhưng trùng hợp có một ngày nắng chói chang khi điều hòa trong phòng học bị hỏng, Trần Miên mới cởi áo khoác đồng phục của mình ra, áo đồng phục màu trắng tay ngắn bên trong ôm trọn bộ ngực đẫy đà không thể nào giấu đi được.


Lúc đó Thẩm Vực cùng một đám bạn đi ngang qua cửa lớp học của cô, có mấy tên chỉ chỉ vào Trần Miên đều khẽ giọng kinh ngạc, có thể nói là size khủng.


Lúc đó Thẩm Vực và Trần Miên vẫn chưa có quan hệ gì, anh chỉ thoáng quét mắt nhìn vào trong phòng một cái, cảm thấy gương mặt kia quá đỗi thuần khiết, đến mức có chút không tương xứng.



Trong căn phòng thoáng yên tĩnh trở lại.


Trần Miên không biết Thẩm Vực đang suy nghĩ chuyện gì, ngày trước lúc anh về nhà đều không có nhiều thời gian để tự nghiền ngẫm suy tư như vậy, về cơ bản thì vừa vào phòng đã cuồn cuộn lửa tình rồi.


Nhưng hôm nay dường như Thẩm Vực không mấy hứng thú cho lắm, ánh mắt cũng trầm xuống, cánh tay đặt bên cạnh chân của cô vẫn giữ yên đó không hề đụng chạm gì tới, chỉ đơn giản là dán vào cô.

.

Xúc cảm của mu bàn tay chạm vào khiến Trần Miên không thể kìm chế mà nhớ tới khung cảnh ngày thường đôi tay này sẽ làm vào lúc chỉ có hai người ở trong căn phòng này, khớp ngón tay sẽ cắm vào trong cơ thể cô, đầu ngón tay lại mò mẫm xung quanh buộc cô phải rên lên thành tiếng, cuối cùng là rút ra vân vê đường chỉ bạc dính trên đó rồi mỉm cười nói với cô: "Trần Miên, cậu xem, cậu cũng muốn.

"

Nhưng hôm nay, Thẩm Vực chẳng hề làm gì cả, chỉ là dựa người ở đó rồi nhàn nhạt rũ tầm mắt xuống.


Bên ngoài cửa sổ, bóng tối ngày một nặng thêm, đã qua hơn chín giờ tối rồi.



Khoảng thời gian này ước tính là lúc mà Trần Tống đã ra ngoài uống rượu, nhưng trễ thêm chút nữa thì ông ta sẽ quay trở về.


Nếu như khi quay về nhà gặp phải Trần Tống thì… Trần Miên trầm mặc, cô muốn đi nhưng cũng hiểu rõ chỉ có thể khiến Thẩm Vực thỏa mãn thì mới có thể đi được.


Cô chầm chậm duỗi tay, đầu ngón tay chạm lên mu bàn tay của người kia.


Mỗi khi có việc muốn cầu xin chính là lúc mà Trần Miên ngoan ngoãn nhất, đôi mắt xinh đẹp của cô cong lên, nhẹ giọng gọi tên của anh: "Thẩm Vực, cậu không vui sao?"

Sao lại không vui chứ?

Trần Miên không hiểu rõ lắm, rõ ràng không phải có rất nhiều nữ sinh vây quanh anh như vậy sao, rõ ràng không phải là ở biệt thự sang trọng nhất sao, rõ ràng không phải là muốn gì được nấy, tìm tới cô để mua vui cũng chỉ cần duỗi tay một phát là có đó sao.


Vậy, tại sao lại còn không vui chứ.


Cô cứ như con thú nhỏ từ từ cọ tới, bàn chân đạp vào bắp đùi của anh rồi di chuyển đi khắp nơi trên bẹn đùi, lúc chạm được dị vật đã cương kia, cô cụp mắt nhìn anh thêm lần nữa.


Cho nên đã nhìn thấy được biểu cảm tựa cười tựa không của Thẩm Vực.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận