Hòn Đảo Ngủ Say


"Trần Miên, cậu không thành thật chút nào nha.

"

Màn kìm nén không hoàn hảo lại bị anh nhìn thấu.


Không một ai hiểu rõ dáng vẻ Trần Miên lúc rơi vào dục vọng hơn Thẩm Vực.


Đôi con ngươi trong suốt, ẩm ướt như quay về bầu trời phía Nam, bờ môi nhạt màu bị cắn đến hiện lên dấu răng.

Lúc dục vọng cuồn cuộn bao trùm lấy lý trí, cô sẽ khẽ rên như con thú nhỏ, dụi người vào lồng ngực của anh im lặng mà cầu xin một cái hôn môi.


Đồng phục của Trần Miên chỉnh tề, càng khiến anh thấy có hứng thú hơn so với Trần Nhân cởi váy ra để cho anh nhìn thấy phía bên dưới.


Anh cúi người xuống kề sát vào cổ của cô, từng thớ thịt trên cơ thể đều gào thét được thân mật, cánh cổ mảnh mai như vậy lại dốc sức mà ngước lên trong cơn kích tình.


Anh cứ luôn có cảm giác chỉ cần mình khẽ cong người lại sẽ bẻ gãy hô hấp của cô lập tức.


Và khát khao muốn hủy hoại đó cùng đến từ dục vọng tiếp nhận được từ trên người của cô.



Giống như xiềng xích mà buộc lại ý đồ muốn xâm phạm của anh.


"Có chuyện gì thế, anh Vực của tôi cũng không sửa được cái máy tính đó sao?"

"Anh Vực? Người đâu rồi? Không phải là đi rồi đó chứ?"

"Trong cảnh tối lửa tắt đèn như này thì có thể đi đâu được? Chắc là! "

Vế phía sau bỗng nén thấp xuống, sau đó là vài tiếng cười vang lên thay cho lời còn chưa nói xong.


Hô hấp của Trần Miên thoáng run lên, theo bản năng dùng ngón trỏ cọ lên tay của Thẩm Vực.


Trong bóng đêm, cô ngẩng đầu lên nhạy bén bắt được ánh mắt của Thẩm Vực, cô nhìn anh, ngón trỏ tựa có tựa không mà cọ lên ngón tay của người kia.


Cô đang cầu xin trong im lặng.


Ầm một tiếng.


Bên trong căn phòng nhỏ vang lên âm thanh như vũ trụ nổ khiến xung quanh đều im bặt đi.


Thẩm Vực không hề nói một chữ nhưng lại khiến cho tất cả mọi người đều ngậm miệng lại.



Thẩm Vực của trường trung học Tuy Bắc, một học sinh đứng đầu ban tự nhiên, là người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp và cũng là một người được nhà trường dựa theo để định ra quy tắc.


Lúc bình thường có bị đùa cợt cũng không có lộ ra vẻ tức giận gì cả, nhưng cũng do đó lại khiến người đùa kia quên mất thực chất từ trước tới giờ Thẩm Vực hoàn toàn không phải là một người dễ tính.


Mà ở trong hoàn cảnh im ắng như này, người nổi nóng kia lại đang luồn tay vào dưới làn váy của Trần Miên.


Ngón tay thon dài bình thường cầm bút để giải những bài thi đạt điểm tối đa nhưng vào giây phút này lại dán vào mép quần lót của cô, mò mẫm xung quanh hoa tâm nhạy cảm ướt át, chạm vào vách miệng huyệt của người kia.

.

Hạt châu nhỏ bị đầu ngón tay của anh đùa bỡn đến tiết ra dâm thủy óng ánh, một cỗ cảm giác nóng bỏng men theo đó mà dấy lên khiến Trần Miên phải cắn chặt môi dưới, bàn tay bên dưới bất chợt click chuột trái vài lần.


Tiếng lạch cạch vang lên.


Màn hình tối đen bỗng nhiên hoàn hồn mà chiếu lại hình ảnh.


Lúc ánh sáng mờ mờ bỗng vọt vào trong mắt của Trần Miên, đầu còn chưa kịp nảy số sẽ làm gì thì hai chân đã bị người kia kéo ra, sau đó Thẩm Vực quỳ xuống trước mặt cô.


Trần Miên đã từng mơ thấy cảnh này.


Mơ thấy cô đeo xiềng xích cho Thẩm Vực làm anh giống hệt với chó mà mặc sức đánh.


Trong mơ, cô siết chặt dây thừng, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt bị nghẹt thở nhưng toàn là ý cười của anh, khàn giọng nói với cô.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận