Hòn Đảo Ngủ Say


Giống như một vòng tuần hoàn đến rồi đi, vô số người yêu cầu cô nhìn vào bọn họ.


Chỉ có Thẩm Vực ngang ngược, anh nói, cậu chỉ có thể nhìn vào tôi.


Ai cũng muốn là duy nhất, có lẽ người khác thì còn có chút liên quan đến tình cảm trai gái, nhưng Trần Miên biết, với Thẩm Vực càng giống chiếm hữu muốn gây chuyện hơn, anh cảnh cáo với cô, giữa hai người đã được vẽ một đường ranh giới, hễ muốn vượt qua đường ranh giới này, đều sẽ bị trừng phạt theo quy tắc.


Nếu như, Thẩm Vực sẵn lòng kiên nhẫn hơn một chút, sẵn lòng đối xử lấy lệ với cô giống tình yêu hơn một chút.


Có lẽ anh sẽ nói, Trần Miên đừng nhìn vào người khác, tôi sẽ không vui.


Nhưng Thẩm Vực không hề làm như vậy.


Hành lang này Trần Miên đã đi từ nhỏ đến lớn.


Nhìn Trần Tống hùng hùng hổ hổ mà đi xuống mỗi ngày, rồi lại về trong tình trạng say khướt, mắng trên mặt đất bẩn như vậy mà không có ai quét dọn, mắng đèn cảm ứng bị hỏng cũng không ai sửa, mắng tòa nhà này cũ nát muốn chết rồi mà cũng không thể phá bỏ và dời đi nơi khác.


Sinh hoạt ở trong hành lang này như cá ôi trong cống thoát nước, tràn đầy tanh hôi và dơ bẩn, khiến cho người ta thậm chí không thể tìm được không gian để thở.



Sau đó Thẩm Vực xuất hiện ở đây.


Anh mặc áo sơ mi sạch sẽ, mỗi một tấc xương đều lộ ra sự sang quý do lớn lên trong sự nuông chiều.


Trần Miên đoán, Thẩm Vực sẽ không bao giờ biết hành lang này cần phải dậm chân rất nhiều lần mới có thể khiến bóng đèn kia sáng lên.


Trần Miên nghĩ, Thẩm Vực sẽ không bao giờ phải lo lắng đi nghe ngóng xem phải tìm cớ gì để nghỉ học khi nhà trường tổ chức đi chơi xuân.


Cô nhắm mắt lại, dường như cảm thấy thời khắc mà hai người không có khoảng cách nhất chính là khi dây dưa ở trên giường.


Vào lúc đó, Thẩm Vực có thể là Thẩm Vực, mà Trần Miên không phải là Trần Miên nữa.


"Cậu đã mang tiền chưa?"

Sau một khoảng thời gian trầm mặc, giọng điệu lạnh nhạt của Trần Miên bỗng nhiên đánh thức đèn cảm ứng ngủ gật.


Ánh sáng ấm áp rực sáng một mảnh, mạ trên đỉnh đầu đen nhánh của Thẩm Vực, giống như nhuộm một lớp vàng mỏng.



Thẩm Vực lấy tiền từ trong túi ra, túi tiền của anh luôn luôn căng phồng, một cọc tờ một trăm tệ màu đỏ thật dày.


Lúc ấy thanh toán trực tuyến vẫn chưa thông dụng như bây giờ, ngón tay thon dài dừng ở mép tờ tiền giấy màu đỏ, lại nhấn vào nó không nhúc nhích, anh cười nói với Trần Miên: "Cậu có biết đòi tiền với tôi là có ý gì không?"

"Tôi cũng không nhàm chán như Trần Nhân, chi tiền chỉ để cậu phục vụ.

"

"Tôi chi tiền, chỉ có một mục đích.

"

Trần Miên nhìn Thẩm Vực, cũng cười: "Vậy cậu tới đây là có mục đích gì vậy?"

Tài xế chờ ở ngoài ngõ nhỏ.


Anh ta nhận tiền làm việc, ngoài phụ trách việc đưa đón Thẩm Vực ra thì tất cả những thứ khác đều mặc kệ.


Trước giờ chưa bao giờ hỏi về mối quan hệ của Thẩm Vực và Trần Miên, cũng sẽ không lắm lời nói thêm một lời nào như bố mẹ Thẩm Vực cách xa ngàn dặm.


Cho dù nhìn thấy Thẩm Vực đưa tay mò vào dưới váy Trần Miên trong kính chiếu hậu, , anh ta cũng chỉ kéo tấm chắn ra và mở radio trên xe lên, chuyên tâm với việc lái xe của mình.


Xe không đi về phía nhà của Thẩm Vực.


Trần Miên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, váy bị người ta kéo lên trên, lộ ra viền ren màu trắng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận