Hòn Đảo Ngủ Say


Khi ngón tay thon dài thò vào dây chun quần, lọt vào vài tấc da thịt.


Trần Miên không nhúc nhích, chỉ hỏi Thẩm Vực: "Trần Nhân đang theo đuổi cậu, phải không?"

Tay Thẩm Vực chạm vào nơi mềm mại nhất của cô, khi đi vào thì cảm nhận được cơ thể của Trần Miên khẽ run rẩy, nhưng biểu cảm của cô vẫn bình tĩnh như cũ.


"Có lẽ vậy.

"

Thẩm Vực ghét sự thân mật nhưng xa cách quá mức như vậy, túm lấy cánh tay của Trần Miên rồi kéo cô vào trong lòng mình, ngồi ở trên đùi mình.


Trần Miên cúi đầu nhìn vào quần học sinh của Thẩm Vực một cái, tay cầm lấy cánh tay của Thẩm Vực, khi ngón tay của anh đẩy sâu vào trong thì cô nhắm mắt lại, giọng nói mang theo thở gấp: "Nếu như vậy thì phải thêm tiền.

"

"Như nào?" Thẩm Vực có chút buồn cười, anh luồn vào trong cơ thể của Trần Miên.


Thật kỳ lạ, con người Trần Miên này lạnh lẽo đến nỗi giống như không có trái tim, nhưng cơ thể thật sự rất nóng, khi duỗi vào trong, sự ấm áp căng chặt bao lấy anh, mút lấy ngón tay của anh, , đường vào nhỏ hẹp hôn lấy từng tấc da ngón tay của anh.


Anh gập đầu ngón tay đâm vào chỗ nhạy cảm của cô, hỏi: "Như thế này?"

Lại cúi đầu hôn vào cổ của cô: "Hay là thế này?"


Trần Miên híp mắt, cắn môi dưới chịu đựng mà thở dốc dưới động tác tùy tiện làm bậy của anh.


Ngón chân cũng cuộn tròn lại.


Giọng nói giống như sợi dây cung kéo căng: "Đến KTV thì phải thêm tiền.

"

Thẩm Vực cắn vào cổ của cô, mơ hồ nói: "Thêm bao nhiêu?"

Hơi thở của anh rất nóng, phả ở trên da nóng đến nỗi khiến cô run rẩy.


Cơ thể tự nhủ, muốn tựa vào trong lòng Thẩm Vực.


Nhưng lý trí khiến cô cấu vào lòng bàn tay rồi trả lời Thẩm Vực: "Một cái giá khiến tôi cảm thấy, cho dù làm mích lòng Trần Nhân cũng đáng giá.

"

Trần Miên không ngốc.


Con gái xinh đẹp nhận được đủ sự quan tâm nhưng đồng thời cũng gặp phải rất nhiều ác ý.


Cũng như là, luôn có những ánh mắt tanh tưởi như vậy nhìn chằm chằm vào họ, nhìn trộm chỗ riêng tư, dùng những suy nghĩ dơ bẩn để suy tính.



Xinh đẹp lại nghèo khổ khiến cho dấu phẩy thập phân trên giá cả tiến tới vô tận, , Trần Miên gặp không ít hơn một chàng trai tự nhận là có tiền vung tiền giấy hỏi cô, ngủ một đêm bao nhiêu tiền.


Cô và Thẩm Vực đều hiểu rõ, Trần Nhân chỉ là một vỏ bọc.


Năm trăm một ngàn, không phải lý do để Trần Miên ở lại bên cạnh Trần Nhân.


Trần Nhân là một lớp voan mỏng bao trùm trên tờ tiền giấy của Thẩm vực.


Trần Miên không có tiền.


Cho nên mọi người ở trường trung học Tuy Bắc đều biết, Trần Miên đang chạy việc vặt cho Trần Nhân để kiếm tiền.


Cô nắm chặt lấy cổ tay áo của Thẩm Vực, cảm nhận được mạch đập đập trên cổ tay Thẩm Vực ngay trên đầu ngón tay của cô.

"Thẩm Vực, cậu có thể trả bao nhiêu tiền mới khiến tôi cảm thấy đáng giá?"

Vào lúc này xe đỗ ở cửa KTV "Bất Khai”.


Du Hoài đang gọi điện thoại ở cửa liếc mắt nhìn thấy xe nhà Thẩm Vực, điếu thuốc trong tay khẽ run lên, đầu mẩu thuốc lá rơi xuống dưới.


Cánh cửa của cửa hàng tiện lợi phía sau được mở ra, Trần Nhân không vừa lòng mà phàn nàn: "Sao mà ngay cả một hộp sữa chua tôi muốn uống cũng không tìm thấy vậy trời?"

Nói xong mà không nghe thấy tiếng đáp lại của Du Hoài, lại có chút tức giận mà đá giày Du Hoài một cái: "Cậu nhìn cái gì vậy?"

Lúc này Du Hoài lại cảm thấy có lẽ Trần Nhân này là một kẻ ngốc, tay anh ta chỉ vào xe nhà Thẩm Vực, tài xế ngồi ở ghế lái kéo cửa xe ra rồi đi xuống, đóng cửa xe lại, nhưng người ở ghế sau lại không ra ngoài, thân xe giống như ảo giác mà có chút rung lắc.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận