Trầm giọng nói với Trần Tống: "Tôi hết tiền rồi.
"
Trần Tống không tin Trần Miên không có tiền, ngoại hình Trần Miên xinh đẹp, cũng không biết làm gì bên ngoài cả một ngày, trong phòng lúc nào cũng có tiền, khi ông ta uống say không nhịn được muốn đánh người, Trần Miên sẽ lấy tiền từ trong cặp sách ra đưa cho ông ta.
Hôm qua ông ta đã mò ra được một vạn ở trong bàn học của Trần Miên, chơi hết một đêm trên bàn mạt chược đã thua trắng.
Hôm nay lắc bình rượu rồi lại đi, vừa vào chơi chưa được mấy ván đã bị người ta đuổi ra ngoài.
Không có lý do, ông ta hùng hùng hổ hổ muốn đánh nhau lại bị ông chủ cao to lực lưỡng làm cho sợ hãi.
Chân ông ta run rẩy đi về nhà, ngồi ở trên ghế sô pha lắc điện thoại chờ gà đẻ trứng vàng của ông ta.
Không có tiền? Trần Tống không tin.
Ông ta rút dây thắt lưng, khi đi về phía Trần Miên, tiếng của máy hút mùi trong bếp bỗng nhiên ngừng lại.
Tống Ngải bưng đồ ăn từ trong bếp ra, lau tay nói với Trần Tống chuẩn bị ra tay: "Tôi cho ông tiền.
"
Trần Miên kéo cửa phòng ra đi vào.
Nhắm mắt lại rồi từ từ trượt từ cửa ngồi xuống đất.
Ngoài cửa, tiếng thét chói tai của Tống Ngải đâm thủng màn đêm.
Tiếng gào thét của người đàn ông văng vẳng bên tai: "Bà chết tiệt lấy tiền từ đâu ra? Ra ngoài ăn trộm đúng không?"
Dường như bát đũa đều đập vào người Trần Miên.
Sắc mặt cô tái nhợt, mặt vùi vào trong đầu gối, cơ thể run lên trong vô thức.
Đúng lúc này điện thoại trong túi rung lên một cái.
Là tin nhắn Thẩm Vực gửi tới.
[Bây giờ, đủ chưa?]
Một cơn ớn lạnh ập tới.
Cổ họng Trần Miên bị tắc nghẽn.
Cách âm của khu chung cư cũng không tốt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng bàn tán của hàng xóm trong hành lang.
"Lại đánh nhau?"
"Đã bao nhiêu lần rồi, ai có thể quản chứ.
"
Có.
Người có thể quản đang gửi tin nhắn tới, giọng điệu bình thản dường như đang trào phúng sự kiên trì không đáng tiền của Trần Miên ở trước mặt anh.
Bóng cây già đong đưa dưới khu chung cư cũ.
Một chiếc Bentley đỗ ở chỗ đó, chàng trai tựa ở trên cửa xe, ấn hộp quẹt nhìn ngọn lửa bốc lên rồi lại tắt đi.
Vẻ mặt anh miễn cưỡng, nghe thấy tiếng ghế bị đập vỡ từ trên lầu truyền đến cũng không ngẩng đầu.
Mãi cho đến khi điện thoại anh cầm trong tay sáng lên.
Người cười nói với anh không đủ tiền để hôn môi với anh ở cửa KTV, trả lời anh.
[Thẩm Vực, sao cậu không đi chết đi?]
Từ sau tin nhắn đó, đã nhiều ngày trôi qua Thẩm Vực vẫn chưa liên lạc với Trần Miên.
Trần Tống vẫn uống rượu và đánh bạc như thường lệ, Tống Ngải vẫn không thèm cho Trần Miên ánh mắt tốt như cũ.
Ở trong căn phòng bốc lên mùi mốc meo đó đếm ngược thời gian tới kỳ thi đại học, đối với Tần Miên tựa như con rắn đang lột xác từng chút từng chút tách ra khỏi cơ thể.
Lúc cô làm đề thì cũng tính toán thời gian, gạch từng dấu chéo lên trên lịch, sau đó vẽ một mặt trời nho nhỏ vào ngày kết thúc kỳ thi đại học.
Lúc Trần Nhân đến lớp Trần Miên tìm cô, đúng lúc vừa mới kết thúc một phần trắc nghiệm nhỏ.
Trần Nhân đứng ở vị trí cửa sau, cũng không vội vã gọi người, mà dựa ở đó quan sát Trần Miên với vai trò người ngoài cuộc.
Cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ, sách vở chồng lên nhau rất cao, lúc nào cũng mặc áo khoác đồng phục học sinh, đôi chân dài thẳng và thon thả dưới chiếc váy xếp ly, tóc dài màu đen buộc thành đuôi ngựa, sườn mặt trắng nõn, bờ môi nhạt màu, tuy mắt hai mí không quá sâu nhưng lông mi vừa dày vừa dài.