Trần Nhân nói với Trần Miên: "Kiều Chi Vãn của Ban Mỹ Thuật, đẹp không?"
Trần Miên nhìn cô gái ôm bảng vẽ đi theo bên người Thẩm Vực, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra sự vui vẻ, mái tóc dài bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên.
Cô không trả lời câu hỏi của Trần Nhân, mà là không chút do dự nói với cô ta: "Trần Nhân, tôi không thích Thẩm Vực."
Trần Nhân lập tức nở nụ cười: “Cho nên tôi mới cảm thấy cậu rất thú vị đó.
Những cô gái bên cạnh Thẩm Vực đổi tới đổi lui, trông thì đều mập mờ, nhưng thật ra bọn họ cũng không khác gì tôi.
Mặc dù mượn vỏ bọc là bạn gái tin đồn, nhưng thật ra ngay cả việc là bạn bè cũng gượng ép.
Nhưng cậu lại có thể duy trì quan hệ với anh ấy hai năm."
Cô ta lấy điếu thuốc từ trong túi ra, tìm bật lửa châm lên.
Khói bạc hà từ miệng phun ra khiến Trần Miên nghĩ đến mùi trên người Thẩm Vực.
Hóa ra không phải thuốc khử mùi, mà là thuốc lá vị bạc hà.
"Lúc Du Hoài hỏi tôi cảm thấy cậu như thế nào, tôi còn cảm thấy kỳ lạ.
Có thể thế nào chứ? Tiền tiêu vặt một tuần của tôi có thể trả được tiền ăn một tháng của cậu.
Nói thật, nếu không phải chúng ta học chung trường, có lẽ tôi, Du Hoài và Thẩm Vực, cả đời này cũng sẽ không bao giờ xuất hiện cùng với cậu."
"Cho nên tôi tìm cậu chỉ như một người bạn, tốt bụng khuyên cậu một câu."
"Cuộc sống không phải câu chuyện cổ tích, nếu không có ai tặng giày thủy tinh cho cô bé Lọ Lem, thì trong bữa tiệc Hoàng tử sẽ chỉ mời Công chúa, sẽ không có xe ngựa bí ngô và cô bé Lọ Lem đưa cậu bước vào thế giới của chúng tôi."
"Trần Miên, cậu nói đúng.
Quả thật tôi không muốn nhằm vào cậu, bởi vì cậu không hề uy hiếp gì với tôi."
Sau khi Trần Miên rời đi.
Du Hoài ngồi trong chỗ tối nghịch điện thoại mới bước ra.
Trần Nhân không nhìn anh ta, chỉ nói: "Du Hoài, chúng ta đánh cược một ván đi."
Du Hoài kéo khóa kéo lên, cổ áo đồng phục học sinh dựng đứng lên dán vào miệng vết thương dưới cằm, gió thổi hồi lâu khiến giọng anh ta có chút khô khốc: "Nói xem."
"Cứ cược đi!"
Trần Nhân vừa rồi cầm kịch bản nữ phụ ác độc uy hiếp người ta nở nụ cười, nghiêng người mượn cơ thể Du Hoài chắn gió, giọng nói lộ ra vẻ giảo hoạt.
"Thẩm Vực, phải thuộc về tôi."
Trần Miên từ trên sân thượng đi xuống, thì bắt gặp Trần Kha đang ôm bài tập đến phòng làm việc của giáo viên.
Sau khi nói những lời giống như từ chối, Trần Miên cũng không muốn chủ động chào hỏi anh ta.
Chỉ là lúc đi lướt qua nhau, Trần Kha gọi cô một tiếng.
Trần Miên nhìn về phía anh ta, Trần Kha lại mím môi dưới, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra miệng, cuối cùng chỉ hỏi cô: "Cuộc thi viết văn, cậu đăng ký chưa?"
"Đăng ký rồi."
"Được, vậy thi viết văn gặp lại."
"Ừm."
Sau khi tạm biệt Trần Kha, Trần Miên trở lại lớp học thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Vừa bước ra khỏi cửa lớp, cô đã nhìn thấy Thẩm Vực đang tựa vào lan can.
Anh đang cúi đầu nghịch điện thoại, xung quanh đều không có ai, Trần Miên lại không cho rằng Thẩm Vực là đang đợi mình.
Chủ động đến tìm người cũng không phải là tác phong của Thẩm Vực, anh chỉ biết nghĩ cách ép người khác tự mình đến cầu xin anh.
Quả nhiên, lúc Trần Miên đi ngang qua, Thẩm Vực cũng không ngẩng đầu lên.
Cô giẫm lên bậc thang bước xuống, đèn điều khiển bằng giọng nói sáng lên.