Hòn Đảo Ngủ Say


Vừa định nắm lấy thì cô chợt bị đánh thức bởi tiếng động lớn ngoài cửa.

Chiếc điện thoại di động đặt cạnh gối hiển thị ba giờ sáng.

Ngoài cửa phòng vang lên tiếng chửi rủa của Trần Tống đang say khướt: “Để cái ghế ở chỗ này làm gì? Á!”

Không ai để ý đến ông ta, không khí yên tĩnh nhiễm phải mùi rượu của ông ta.

Cách một bức tường hơi mỏng, hình như Trần Miên có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của Tống Ngải.

Cái miệng ác quỷ của Trần Tống phát ra tiếng: “A, con gái và vợ mình đều ở nhà, vậy mình nên đi tìm ai đây?”

Ông ta nói xong rồi cười ha ha không ngừng.

Cảm giác ngột ngạt trong giấc mơ xuyên qua tới hiện thực.

Trần Miên muốn bật dậy khỏi giường, chuyển cái ghế chặn cửa phòng đã khóa trái nhưng cơ thể lại như bị dính vào ván giường, dường như tấm lưng cứng ngắc có con côn trùng nhỏ từ từ leo lên, gặm cắn da thịt của cô, hút cốt tủy của cô.

Tiếng bước chân ở phòng khách chợt gần chợt xa.

Tiếng thở của Trần Tống rất nặng nề, như giáng từng cái tát lên trên mặt Trần Miên.

“Trần Miên…”


Rầm, rầm, rầm.

Tiếng phá cửa giống như sát nhân điên cuồng lấy búa đập vào chiếc gối bên cạnh Trần Miên trong đêm mưa.

Cô ôm chặt lấy mình co lại trong chăn, không dám phát ra một chút âm thanh nào, hàm răng cắn thật chặt mu bàn tay.

“Ngủ ngủ ngủ, sao lại không mở cửa, là bố này!”

Rầm, rầm, rầm.

“Tại sao lại khóa cửa! Trần Miên! Sao mày lại khóa cửa!”

Tiếng đạp và phá cửa cùng vang lên.

“À, bố quên mất, bố có chìa khoá mà…”

Thân thể Trần Miên bắt đầu run rẩy.

Cô vội vàng đứng dậy khỏi giường, nhưng nhìn quanh phòng cũng không tìm được dụng cụ nào để tự bảo vệ mình.

Trên bàn không có tiền, bất kỳ vật cứng nào cũng sẽ biến thành vũ khí để Trần Tống tóm lấy và đánh cô do chênh lệch thể lực.

Cô đứng ở đó trong tâm trạng bối rối mờ mịt.

Nghe tiếng leng keng của chùm chìa khóa va chạm vào nhau.


Rồi nhắm mắt lại.

Khi cảm giác xi măng đổ lên đầu lại ập đến, có tiếng cửa mở phát ra từ phòng ngủ chính, tiếng cười của Tống Ngải đánh tan bóng tối.

Bà ta nói Trần Tống, có chuyện gì cứ trút vào người tôi đi.

Trần Miên nhắm mắt.

Quả nhiên Trần Tống nới lỏng chìa khoá.

Cô nghe thấy tiếng Trần Tống nhổ đờm xuống đất, nghe thấy tiếng cười khàn khàn phát ra từ cổ họng Trần Tống, đó là khúc dạo đầu mỗi khi ông ta định thực hiện hành vi bạo lực gia đình.

Đàn ông không có năng lực gì ngoại trừ mượn rượu để làm tê liệt thần kinh, cách duy nhất có thể chứng minh mình mạnh mẽ chỉ cũng chỉ là ức hiếp phụ nữ vốn yếu hơn mình.

Trần Tống là đồ rác rưởi.

Nhưng thứ rác rưởi này lại là người bố về mặt huyết thống không thể tách rời của cô.

Nguyễn Diễm Mai nhận ra bộ mặt thật của ông ta, có thể ly hôn để tìm một cuộc sống mới, nhưng cô lại không thể, quan hệ bố con trên sổ hộ khẩu như dấu ấn của ma quỷ, khiến mỗi khi cô muốn bước thêm một bước đều phải chảy máu.

Ngoài cửa, Tống Ngải bị đánh đến mức rên rỉ.

Trần Miên ngồi trên giường đến bình minh.

Bảy giờ ba mươi phút, Trần Tống còn nằm ngáy o o trong phòng ngủ.

Tống Ngải nằm trên ghế salon, thấy cô đi ra thì cười với cô.

Bà ta vẫn mặc chiếc váy ngủ dây màu đen, nói với Trần Miên: “Trần Miên, tôi cũng đang đếm ngược từng ngày.”

Trần Miên im lặng lấy một nghìn lần trước Trần Nhân cho cô từ trong cặp sách ra, đặt ở trước mặt Tống Ngải: “Đi bệnh viện đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận