Hòn Đảo Ngủ Say


Tống Ngải ngậm điếu thuốc lá, nở nụ cười với cô: “Con súc sinh này không biết nói câu nào dễ nghe một chút à?”

Trần Miên rũ mi mắt, không nói chuyện cũng không nhìn bà ta, ánh mắt dừng ở chai bia đã bị đập vỡ nằm dưới mặt sàn rồi kéo cửa phòng ra, đi ra ngoài.


Hôm nay lại là một ngày nắng chói chang.


Khi cô bước ra khỏi hành lang, mọi chuyện xảy ra đêm qua dường như là một bí mật chỉ có cô mới biết.


Ánh nắng dịu dàng chiếu xuống, lớp tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu đã tràn ngập tiếng cười, đám con gái kể với nhau những câu chuyện đang nổi gần đây, còn đám con trai thì thảo luận về cầu thủ bóng đá yêu thích của mình.

Trần Miên đứng ở sau cánh cửa, đột nhiên đưa tay ra, nhìn thấy ánh nắng rơi vào tay cô, đột nhiên đốt cháy cô như pháo hoa.


Từ địa ngục rơi xuống nhân gian.


Triệu Lị Lị vừa đi lấy nước về đã nhìn thấy Trần Miên đứng ở sau cửa ngẩn ngơ nhìn lòng bàn tay của mình.

Cô ấy có chút hiếu kỳ tiến tới gần nhìn: “Miên Miên, cậu đang xem vận mệnh cho bản thân sao?”

“Không.

” Cô thu tay lại, đi theo Triệu Lị Lị trở lại vị trí của mình.


“Đúng rồi, chuyện ngày hôm qua còn có phần tiếp theo, Lâm Lâm nói với tớ cảm giác lần này khác hẳn.




Triệu Lị Lị là nữ hoàng thăm dò tin tức, kéo dài tính mạng ở trường học nhờ việc thăm dò tin tức, tự độc thoại cũng thấy vui.


“Những người ở bên cạnh Thẩm Vực lúc trước đều không nghiêm túc, có cảm giác như bên nữ mặt nóng dán mông lạnh, nhưng lần này thì khác.

Tối hôm qua Lâm Lâm khóc lóc trên WeChat nói Thẩm Vực lái xe máy đưa cô gì Ban Mỹ Thuật về nhà.



“Trời đất, cậu đã từng nghe Thẩm Vực đưa ai về nhà chưa? Đừng nói lần này là nghiêm túc đấy nhé? Bạn gái thật à?”

Triệu Lị Lị líu ríu.


Ngay cả Lưu Tuấn Kiệt ngồi bàn trên đang ngủ bù cũng không quay đầu lại mà chửi một tiếng: “Chị Lị, nói chuyện thì nói nhỏ một chút, ảnh hưởng tới giấc ngủ của người khác.



“Cậu ngủ cái gì! Lát nữa là bắt đầu vào học rồi!”

“Bạn cùng bàn của tớ còn chưa tới, đi trễ cũng không sợ, tớ ngủ một giấc thì sợ cái gì!”
Quyển sách giáo khoa của Trần Miên nãy giờ không lên tiếng dừng lại ở trang thứ ba mươi hai.


Cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ không đóng chặt, lật từng trang sách đi.


Trần Kha đi tới, nói với Trần Miên: “Trần Miên, giáo viên ngữ văn nói những ai đăng ký tham gia cuộc thi thì tới văn phòng.




Trần Miên đứng dậy, đi theo Trần Kha đi ra ngoài.


Văn phòng của giáo viên lớp mười hai nằm ở tòa nhà đối diện, có hành lang ở giữa nối hai bên.


Trần Miên và Trần Kha đi một trước một sau.


Trần Kha hỏi cô: “Cậu đã quyết định chọn chủ đề nào cho bài thi này chưa?”

“Ừm, phép cộng trừ của cuộc sống.



“Thật trùng hợp, tớ cũng định chọn cái này.



Khi cô đến văn phòng, nhân vật nữ chính Ban Mỹ Thuật mà Triệu Lị Lị nhắc tới cả một buổi sáng cũng ở đó.


Trên áo khoác đồng phục của cô ra có chút thuốc màu, đang cúi đầu nghe giáo viên nói, cổ thon dài trắng nõn như thiên nga.


Trần Miên đứng ở hàng cuối cùng, sau khi báo đề mục với giáo viên thì cầm tư liệu, còn chưa đi ra văn phòng đã bị khối trưởng đột nhiên đi vào chặn lại.


Khối trưởng đã từng nói chuyện với Trần Miên ở cửa ra vào Ban Tự Nhiên vừa gặp đã nhận ra cô.


Anh ta cầm máy quét kim loại trên tay.


Giáo viên ngữ văn cười nói: “Đây là bạn học chuẩn bị tham gia cuộc thi viết văn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận