Ngày hôm sau, Kiều Chi Vãn tìm Thẩm Vực xin WeChat, cô ta nhỏ giọng cảm ơn anh rồi sau đó mới xem như là thân quen.
Kiều Chi Vãn nói với bạn bè về chuyện này, bạn bè hai tay chống cằm nói: “Sao chi tiết này lại giống mấy bộ phim ngôn tình vậy, cả bàn chỉ có cậu ấy nhìn ra cậu không thoải mái, cậu ấy không có ý với cậu thì còn là cái gì nữa.
”
Lúc đó Kiều Chi Vãn cũng cho là như vậy.
Cho nên khi cô ta đến nhà Thẩm Vực, cô ta một mực đi theo Thẩm Vực, ngồi ở bên cạnh anh, dõi ánh mắt theo anh.
Trong không khí sôi động của buổi tiệc, trong trong nội tâm cô ta tự mình tưởng tượng ra tiết trong trong mấy bộ phim ngôn tình, bối cảnh được mạ thêm vầng sáng, bong bóng màu hồng thỉnh thoảng xuất hiện trong tầm mắt của Thẩm Vực.
Cô ta rất thích cảm giác này nên muốn làm việc gì đó khác hẳn với tính cách e lệ của mình.
Cô ta lấy tập phác họa từ trong túi ra, thăm dò hỏi Thẩm Vực: “Có thể làm người mẫu của tớ không?”
Thẩm Vực bị bạn bè nhét bia vào tay nghe vậy nhìn về phía cô ta, người bên cạnh dỗ dành nói làm người mẫu làm gì, làm bạn trai đi.
Lòng Kiều Chi Vãn tràn đầy vui vẻ, thậm chí quên đến cuối cùng Thẩm Vực không trả lời câu hỏi của cô ta.
Anh ngồi ở chỗ đó, khoảng cách giữa hai người chỉ có mấy bước.
Lúc đó Kiều Chi Vãn cho rằng tình cảm khó hiểu khó tả của cô ta đã nhận được hồi âm.
Nhưng cho tới bây giờ, khi Thẩm Vực dừng bước, giữa tiếng gọi tên của hai người, anh chỉ nhìn về Trần Miên đứng tại cửa sổ phòng làm việc của giáo viên.
Lúc này Kiều Chi Vãn mới phát hiện hóa ra những chi tiết mà cô ta cho rằng là đáp lại chẳng qua chỉ là phép lịch sự của Thẩm Vực mà thôi.
Trần Miên trông thấy Kiều Chi Vãn ôm bảng vẽ biến mất ở phía cuối cây bạch dương.
Còn Thẩm Vực không hề động đậy, anh thờ ơ đứng đó, nhướng mi nhìn cô, rõ ràng là từ dưới nhìn lên trên nhưng vì ánh nhìn lạnh lùng của anh mà biến đổi ngược lại.
Khoảng cách giữa hai người là ba tầng lầu.
Trần Miên nghe thấy tiếng cười của Thẩm Vực, dường như lồng ngực cô cũng rung lên theo.
“Một vạn.
”
Anh lặp lại lời nói của Trần Miên.
Hai người đều không cảm thấy công khai đàm luận vấn đề này trong trường học có cái gì không đúng.
Cũng không nghĩ tới có lẽ sẽ bị người khác nghe thấy.
Anh chỉ nhìn cô, nở nụ cười lương bạc, giễu cợt nói: “Cậu làm gì cũng là một cái giá.
”
Điếu thuốc trong tay anh cháy đến cuối, bị anh bẻ gãy, gói vào khăn giấy rồi vứt vào thùng rác bên cạnh.
Sau đó Thẩm Vực quay người, đi vào giảng đường.
*
Trần Miên bước ra khỏi văn phòng và quay trở lại lớp học của mình, ngay lập tức đã bị mọi người bao vây.
Mọi người tò mò hỏi thăm tin tức: “Không sao chứ? Không xử lý à?”
Lâm Lâm bàn trên đi học muộn nửa tiết tự học buổi sáng đã biết và cũng rất tức giận: “Tốt nhất đừng để tớ biết là ai tố cáo.
Đã là lớp mười hai rồi, đã sắp thành người trưởng thành mà còn như học sinh tiểu học, có thấy ấu trĩ không.
”
Trần Miên không nói gì.
Cô nhìn qua đám đông, trông thấy Trần Kha ngồi bàn đầu nãy giờ không quay đầu lại.
Bóng lưng của thiếu niên cứng ngắc, trên tay cầm một cây bút như thể đang giải một bài toán khó.
Cô nhàn nhạt thu tầm mắt lại, nói với người bên cạnh: “Không, chủ nhiệm lớp bảo tớ viết bản kiểm điểm nộp lên là được.
”