Hòn Đảo Ngủ Say


Sau đó, anh cười thành tiếng, ôm lấy eo của người kia rồi đi lên lầu.


Thím Trương ra khỏi phòng bếp đã nhìn thấy bóng lưng của Thẩm Vực đang ôm ấp một cô gái nhỏ.


"Giới trẻ bây giờ thật là! "

Bà ấy nhẹ giọng cảm thán một câu, không nhận ra người bị Thẩm Vực ôm vào trong ngực chính là Trần Miên mà bà ấy rất thương.


Lúc cửa phòng đóng lại, Thẩm Vực cảm nhận được tấm lưng thẳng tắp của Trần Miên bỗng thả lỏng ra.


Điều này khiến anh cảm thấy thú vị, anh ngồi trên ghế, hất cằm về phía cái bàn vừa nhấc, Trần Miên nương theo tầm mắt của người kia mà ngồi lên.


Sau đó, làn váy bị người trước mặt tốc lên làm lộ ra bắp đùi trắng nõn thon thả.


Trần Miên rất trắng, cho nên vết máu tụ trên đầu gối cũng lộ ra rất rõ ràng.


Hàng xóm đều cho rằng là bị Trần Tống đánh.


Nhưng thực chất, đã rất lâu rồi Trần Tống không có đánh cô nữa.


Đây là những lúc cô ở chỗ của Thẩm Vực, bị người này rút ra cắm vào làm đến thành ra như thế.



Đối diện với cánh cửa sổ sát nền đất trong phòng của Thẩm Vực là một hồ nước.


Thẩm Vực thích ôm lấy cô từ phía sau, vuốt ve da thịt cô, đè ép cặp ngực của cô rồi hỏi phía trước mặt có cái gì.


Đó là lần đầu tiên cô vào phòng của Thẩm Vực, cũng là lần đầu tiên quan hệ thân mật với anh.


Là vào hai năm trước, lúc cả người đang bê bết toàn là máu chạy trốn từ trong nhà ra đến ven đường, cô đã nhìn thấy Thẩm Vực đứng ở đó hút thuốc.


Anh liếc mắt nhìn cô một cái, không hỏi mấy câu quan tâm dư thừa như người khác, chỉ dán mắt lên người cô rồi hỏi: "Cần tiền không?"

Trần Miên nhìn ra hàm ý sâu xa trong ánh mắt của anh, bàn tay siết chặt cặp sách nới lỏng ra, sau đó gật đầu một cái.


Thẩm Vực chưa bao giờ hôn môi cô.


Trên bàn là bài thi đạt điểm tối đa bị cô ngồi lên, còn anh lại kéo cái ghế tới ngồi trước người của cô.


Ngón tay xoa nắn lên từng tấc da thịt bị hằn lại dấu vết sau những trận đòn tàn bạo của người kia.


Cuối cùng mới ngước mắt lên nhìn cô rồi nói: "Muốn không bị đánh nữa không?"


Trần Miên không có cách nào nói không.


Cho nên, Trần Tống đã gặp Tống Ngả.


Thẩm Vực dựa người bên cửa sổ, tựa như đang cười, từ túi trong áo khoác của Trần Miên lấy ra một điếu thuốc mà ban ngày đã bỏ vào.


Anh đặt điếu thuốc lên mép môi, sau đó cúi người, dùng ánh mắt nhìn về phía cô ra hiệu muốn nhóm lửa.


Sau đó, Trần Miên đặt cặp sách xuống, cởi áo khoác đồng phục của mình làm lộ ra cánh tay tinh tế, ngón tay thon dài cầm cái bật lửa, , lúc nhớ tới cảnh tượng đã nhìn thấy ở phòng học của ban Nghệ thuật lúc sáng, bàn tay còn lại của cô bèn vòng qua bả vai của anh.


Ngọn lửa từ bật lửa trong tay cô bén lên, châm vào đầu điếu thuốc.


Cô khẽ nói với Thẩm Vực: "Thẩm Vực, cậu cố tình.

"

Thẩm Vực không thể phủ nhận, miệng ngậm điếu thuốc, cởi lớp vỏ bọc học sinh ngoan kia xuống.


"Tôi tưởng cậu đã biết từ trước rồi.

"

Anh nói với cô như thế.

Thẩm Vực ngồi trước bàn đọc sách, tay cầm bút muốn làm bài thi đang nằm ở bên dưới người của Trần Miên.


Cô ngồi trước mặt anh, hai chân dang ra.

Giày đã đặt ngay ngắn ở cửa ra vào lúc vừa tiến vào trong phòng rồi, bàn chân nhỏ nhắn trắng nón được bao bọc bởi đôi vớ trắng đang đặt ở hai bên ghế, chống trụ với sức nặng của cơ thể.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận