Cả nhóm người thì kinh ngạc không thôi, đám thuộc hạ Thiên Vũ Cảnh của ba người cố gắng muốn di chuyển nhưng không tài nào xê nhích dù chỉ một chút, ngay cả Tây Môn Khải, Trần Hữu Long và Đoàn Chính Thuần gắng gượng cố gắng hết sức bình sinh nhưng chỉ xê nhích một chút, còn linh khí trong cơ thể dường như bị một loại sức mạnh nào đó khiến không thể sử dụng được.
Lâm Thần mĩm cười nhìn đám người nói:" Các ngươi không cần phải phí sức nữa, dưới Thánh giả thì không kẻ nào có thể di chuyển dưới Tư Dạ Thống Trị của ta đâu! Nên kiệm sức chờ chết đi...!haha!"
Tây Môn Khải cùng ba người liền thất sắc sợ hãi, không chỉ bọn hắn nhóm thuộc hạ của bọn chúng cũng đồng dạng sợ hãi.
Thật ra, Lâm Thần nói không ngoa, Tư Dạ Thống Trị là một phiên bản cấp thấp của một đại trận tại thượng giới, tên là [Hắc Ám Ma Thần Cấm Diễn Thần Trận] mà trong đó [Tư Dạ Thống Trị] chỉ được xem là một tiểu trận trong ba trăm lẻ sáu tiểu trận cấu thành mà thôi, mà Lâm Thần lại miễn cưỡng bố trí trận pháp trong tình trạng gấp rút, và thiếu thốn vật tư vì vậy mà hắn lấy linh hồn bản thân làm mắt trận, đem thân thể hắn thành tâm trận, bây giờ nếu bọn chúng để ý kĩ sẽ phát hiện Lâm Thần không thể di chuyển, nhưng bây giờ bọn chúng bị nỗi sợ lấn át lí trí, bây giờ bọn chúng tìm cách thoát khỏi nơi này nào nghĩ tới tình tiết nhỏ nhặc như vậy.
Lúc này, Tây Môn Khải bắt đầu hăm dọa nói:" Tiểu tử ta cho ngươi một cơ hội, thả ta ra đồng thời mang trả bí kíp [Tử Khí Đông Lai] của Tây Môn gia bọn ta ra thì chuyện hôm nay xem như chưa từng xảy ra, thậm chí ngươi giết hết bọn họ ta cũng nhắm mắt giả vờ như không thấy, ân oán giữa ta và ngươi xem như xóa bỏ thế nào?"
Trần Hữu Long tức giận phun ra một phún máu oán độc nhìn Lâm Thần và Tây Môn Khải rồi từ trong người cố găng móc ra một tấm phù chú màu tím, phù chú tại hạ giới phân chia theo cấp bậc nhưng cũng phân chia theo màu sắc phù chú, thấp nhứt là màu vàng loại thông dụng nhứt dễ kiếm dễ làm, tiếp là màu tím làm từ một loại vỏ cây trăm năm trải qua tinh luyện mà thành giấy phù có thể tăng phúc cho uy lực phù chú gấp ba lần bình thường, và cuối cùng là loại phù màu đen, nó đf ược làm từ vỏ cây đặc thù có tuổi đời từ ngàn năm tới vạn năm,và sinh trưởng ở nơi vô cùng khắc nghiệt, và chế tác vô cùng khó khăn và đòi hỏi sự tỉ mỉ rất cao,cây có càng tuổi đời dài thì tác dụng duy trì càng lâu, vì những tấm phù này ngoài việc tăng phúc ra thì nó còn có tác dụng hiếm có thể tái sử dụng nhiều lần tùy vào số năm tuổi của cây, ít nhứt là vạn năm, điển hình như tấm phù phi hành của Mộng Thiên Nguyệt chính là loại làm từ vỏ cây có tuổi đời mười vạn năm, nên hắc sắc phù vô cùng vô cùng hiếm có chưa kể loại mực viết trên nó cũng phải có tuổi đời tương tự chất phù nếu không cũng không vẽ viết lên được.
Lâm Thần thấy Trần Hữu Long lấy ra tử sắc phù thì trầm ngâm khẽ một ý niệm lóe qua Dạ Nguyệt Kiếm liền lao nhanh về phía hắn chém đứt lìa tay của Trần Hữu Long khiến hắn kêu lên đau đớn, lúc này hắn nói:" Hôm nay tất cả các ngươi ở đây đừng hòng ai mà sống xót rời khỏi đây, đối với ta chỉ có kẻ chết mới đáng tin, nào trước hết là đám Thiên Vũ Cảnh này...!Dạ Nguyệt Kiếm, Đi!!!"
Dứt lời, Dạ Nguyệt Kiếm nhanh như vút hóa thành hoàn quang chém ngang đứt đầu đám thuộc hạ của cả ba người tiếng thét kêu xin tha mạng kêu thảm thiết như hắn nào quan tâm mặt không hề thay đổi, Tây Môn Khải căm phẫn nghiến răng nghiến lợi nhưng đồng dạng kinh ngạc, thốt nói:" Làm thế nào mà ngươi làm được như vậy ???"
Trần Hữu Long mặt thất biến lắp bắp nói:" Đây là...!Ngự Kiếm Thuật trong truyền thuyết...!Ngươi là Kiếm Sư..."
Sau khi Dạ Nguyệt Kiếm chém giết hết đám người thuộc hạ của bọn chúng thì nó bay về phía Lâm Thần tiếp tục lợn lờ xung quanh hắn, Lâm Thần mĩm cười nhìn về phía Trần Hữu Long nói:" Muốn biết thì xuống diêm vương mà hỏi, giờ thì tới lượt bọn ngươi..."