Hỗn Độn Đại Chúa Tể


Sau khi chia tay nhóm người Tư Mã Ngưng Hương, Lâm Thần tiếp tục bay về phía Kim Cang Môn mà đi, lần này không ngờ có thu hoạch bất ngờ là thu phục được Xích Diễm Long Sư, thất giai trung kỳ yêu thú, thực lực tương đương với Thiên Vũ Cảnh thất trọng đỉnh phong, ngoài ra còn là hậu duệ của một trong thập đại hung thú Thượng Cổ nên so với đồng cấp còn mạnh hơn một bậc, có thể vượt cấp khiêu chiến.
Khoảng hơn nửa canh giờ, Lâm Thần đã bay tới địa phận của Kim Cang Môn, tốc độ phi hành của Xích Diễm Long Sư tuy không phải nhanh nhứt nhưng nó cũng thuộc những yêu thú có tốc độ phi hành vào nhóm hàng đầu, nếu như thức tỉnh hoàn toàn huyết mạch của Huyết Dực Long Sư thì hoàn toàn khác, tốc độ phi hành của nó đứng nhì thì rất ít yêu thú nào đứng nhứt, ngoại trừ Phượng Hoàng nhất tộc, thiên phú phi hành đệ nhất trong giới yêu thú.
Khi gần tới, thì thấy toàn bộ Kim Cang Môn đang treo đèn lồng, pháo hoa người người qua lại giống như đang tổ chức tiệc mừng, Lâm Thần thu Tiểu Xích vào túi linh sủng sau đó hắn cải trang thành một người khác bắt đầu tìm hiểu sự tình, sau một hồi tìm hiểu tốn vài viên linh thạch hạ phẩm, hắn mới biết thì ra bọn họ đang chuẩn bị tổ chức hôn lễ cho thiếu môn chủ Kim Cang Môn Quách Hạo cùng một trong bốn thánh nữ của Bích Du Cung tên nàng là Vương Ngọc, biểu muội của Vương Thi Thi.

Bích Du Cung, năm đó cũng tham dự vào sự cố, vốn dĩ nghĩ sau khi giải quyết việc ở Tây Huyền Châu sẽ đến Đông Huyền Châu tính nợ, không nghĩ tới lại gặp một trong những cự đầu của Đông Huyền Châu, Bích Du Cung, Lâm Thần như nghỉ cái gì đó khẽ mĩm cười gian tà:" Hôn lễ sao ? Vậy thì ta cũng nên tặng bọn họ một tặng lễ chứ nhỉ?"
Lúc này, tại Kim Cang Môn đại sảnh được trang trí vô cùng trang trọng, khách khứa đông nghẹt, mọi người lúc này đang ăn uống chúc mừng say sưa nhưng lại không biết nguy hiểm đang gần kề, bỗng mọi người bắt đầu im lặng chờ đón hai nhân vật chính trong buổi tiệc hôm nay, thiếu chủ Kim Cang Môn Quách Hạo cùng thánh nữ Bích Du Cung Vương Ngọc trong trang phục cưới sánh ngang đi vào lễ đường, phía lễ đường song thân hai bên nhìn đôi trai tài gái sắc vô cùng hài lòng và hãnh diện, khi giờ lành đã điểm cả hai bắt đầu bái đường, khi chủ hôn bắt đầu hô:"...!Phu thê giao bái..." thì mọi người bỗng dưng dừng lại cảm thấy một nguồn áp bức rất lớn, một người trong đám ngước mặt lên nhìn thì cái bóng đen dần dần to, lúc mọi người bắt đầu nhìn rõ thì thấy nó là quả núi nhỏ không ngừng xe gió mà rơi xuống, phía dưới mọi người bắt đầu rơi vào hoạn loạn, Quách Nguyên (môn chủ Kim Cang Môn, phụ thân của Quách Hạo) dâng ngồi vị trí chủ hôn liền hô to:" Mau khởi động hộ tông đại trận ngăn chặn" sau đó hắn nghiến răng nói:" Lão phu muốn xem là kẻ nào dám quấy rối Kim Cang Môn ta?!"
Như nghe hiệu lệnh của Quách Nguyên, những kẻ nắm giữ quyền khống chế hộ tông đại trận liền thúc dụng đại trận khởi động tạo thành màn chắn bảo vệ, vừa kịp lúc ngọn núi va vào màn chắn, khi cả hai va chạm nó tạo ra làn xung kích khiến những người trong trận cũng ảnh hưởng, những kẻ yếu thì lập tức thổ huyết chết ngay tại chỗ, còn những kẻ hơi mạnh một chút thì cũng thổ huyết trọng thương.

Thật ra, ngọn núi này chính là Thập Nhị Trọng Thần Thạch, đệ nhất trọng, vốn dĩ chỉ có khoảng 10 vạn cân lực lượng (10.000 cân ~ 10 tấn), nhưng dưới tác động của [Cử Nhược Trọng Khinh] thần thông thì mười vạn cân kia được khuếch đại lên thành gần mười lần đạt tới trăm vạn cân, lại được rơi từ độ cao vài nghìn mét so với mặt đất,điều này khiến cho thần thạch lúc tăng lên mấy ngàn vạn cân trọng lực, nên sự va chạm này khiến cho tạo ra dư chấn làm cho những người gần đó ảnh hưởng.

Lúc này, Quách Nguyên chập chững đứng dậy nhìn lại, đập vào mắt là một đống hỗn độn đỗ nát, hắn nghiến răng căm phẫn:" LÀ KẺ NÀO GÂY RA CHUYỆN NÀY! "
" Là ta!" lúc này từ trên bầu trời một bóng dáng thanh niên cưỡi trên một yêu thú từ từ hạ cánh xuống mà đáp, không ai khác chính là Lâm Thần.
Quách Nguyên tức giận ngước mặt nhìn vào Lâm Thần nói:" Ngươi rốt cuộc là kẻ nào, tại sao lại tấn công là Kim Cang Môn ta, hôm nay nếu không cho lão phu một lời giải thích rõ ràng thì đừng trách lão phu!"
Lâm Thần cười phá lên, nhìn về phía Quách Hạo đang đứng sau lưng Quách Nguyên mà nói:" Quách thiếu chủ, chắc ngươi nhớ khuôn mặt này chứ ?" xong hắn hoá thành khuôn mặt lúc trước tại Sa Mạc Thần Cung di tích.
Quách Hạo liền thất kinh không chỉ hắn mà Vương Thi Thi bên cạnh cũng thất kinh không thua gì hắn, nhưng nàng vẫn cố gắng bình tĩnh mà nói: " Thì ra là Lâm Thần, Lâm công tử, hôm nay người làm vậy là có ý gì? "
" Thì ra là cô, không nghĩ tới có thể gặp cô ở đây, ta vốn nghĩ sau khi dọn dẹp sạch sẽ Tây Huyền Châu sẽ ghé Đông Huyền Châu thăm Bích Du Cung ngươi!" Lâm Thần nhìn qua Vương Thi Thi mà trả lời.
" Lâm Thần, chính là kẻ đã diệt Phong Lôi Các mấy tháng trước sao ? Không ngờ lại xuất hiện ở đây, hảo, đệ tử Kim Cang Môn nghe lệch, lập tức bắt tên phạm nhân kia cho ta!"
Quách Nguyên sau khi biết thiếu niên trước mắt là Lâm Thần liền lòng tham nổi lên, một người có thể diệt một tông môn nhứt định có bí mật kinh khủng nào đó, công pháp, bảo vật các kiểu...!nên hắn ra lệnh cho các đệ tử bản môn quấy nhiễu còn hắn chớp thời cơ khống chế hắn.
Lâm Thần nhìn các đệ tử Kim Cang Môn đang cầm vũ khí hướng về mình mà tấn công, hắn nhếch mép cười búng tay nói:" A Phúc, Huyết Anh tới lúc ra sân chơi, Tiểu Xích đây là trận chiến đầu của ngươi, xem biểu hiện của ngươi rồi!"
Nói dứt câu Lâm Thần nhảy lên khỏi người Tiểu Xích, Dạ Nguyệt Kiếm liền xuất hiện hắn nhẹ nhàng đứng trên lưng kiếm.

Tiểu Xích nghe lệnh, liền gầm lên một tiếng dài, tiếng gầm làm các đệ tử Kim Cang Môn phát sợ, Quách Nguyên liền kinh ngạc nói:" Thất giai yêu thú! Không thể nào..."
Không để hắn kịp phản ứng, Tiểu Xích đã lao vào đám đệ tử, một cú bạt tay của nó đã khiến nhiều đệ tử đứt đoạn làm hai, bên kia A Phúc cũng không kém cạnh cũng giết rất nhiều đệ tử Kim Cang Môn, đa phần đều có tu vi dưới Huyền Vũ Cảnh, Huyết Anh thì không cần phải bàn cãi nó mĩm cười gian tà rồi lướt qua cơ thể các đệ tử liền khiến cả cơ thể sinh cơ khô héo...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui