Hỗn Độn Lôi Tu


Hỗn Độn Lôi Tu
Tác Giả: Tả Tự Bản

Tiết 155: Trêu chọc thiếu nữ


Dịch giả: Tiểu Mùi
Biên Tập: Truyền Thuyết (Song Tinh)
Nguồn: 4vn 4vn.eu/

“Đương nhiên là không phải.” Thủy Tĩnh cau mày, buồn bực nói: “Hai người không tới, một người là Vô Song Kiếm Thần Lý sư huynh, vì giết Vũ Phong, trúng phải trớ chứ, thân thể bị thương nghiêm trọng, hành động bất tiện, căn bản là không tới được. Nhưng nếu để một mình hắn ở lại thì mọi người lại không yên tâm, cho nên mới lưu lại một sư huynh khác để trông chừng.” Nói xong, thủy tĩnh nhìn tiểu bàn bằng vẻ mặt trách cứ, tựa hồ là trách hắn không nên làm cho sư huynh của mình quýt làm cam chịu.

Tiểu Bàn thấy thế, nhất thời lộ ra thần tình ủy khuất, muốn giải thích, nhưng lại ngại Hồng Ảnh ở kế bên, chỉ có thể ra vẻ giật mình hỏi: “Lý sư huynh tuy rằng thực lực mạnh, nhưng cũng không đến mức có thể đánh bại Cửu Mỹ Đồ của Vũ Phong?”

“Ha ha, đương nhiên là không thế.” Hồng Ảnh lại vui sướng khi thấy người gặp nạn, cười nói: “Là hắn ngu ngốc, đi đường không có gì làm lại chém giết một con cự mãng, kết quả bất ngờ lại giết Vũ Phong trong bụng con cự mãng đó.”

“A, lại có thể xảy ra việc này sao?” tiểu bàn vội vàng nhìn thủy tĩnh nói: “Thật sự là rất ngoài ý muốn, rất ngoài ý muốn.” Hiển nhiên, hắn muốn giải thích với thủy tĩnh đây chỉ là việc ngoài ý muốn.

Thủy Tĩnh nhíu mày nói: “Thật sự là ngoài ý muốn?”


“Khẳng định, ai cũng không buộc hắn giết cự mãng kia?” Tiểu Bàn bất đắc dĩ nói: “Hơn nữa, trừ nàng ra, còn ai có thể tính ra hắn sẽ xuất hiện ở địa phương đó chứ?”

“A? Các ngươi đang nói gì thế?” Hồng Ảnh nghe bọn hắn nói chuyện có chút kì quái, trong lời nói của tiểu bàn lại tràng giang đại hải, vì thế nàng nhịn không được cai mày nói: “Chẳng lẽ huynh nghi ngờ thủy tĩnh tỷ tỷ đã bỏ Vũ Phong vào cự mãng, sau đó có tình hãm hại Lý sư huynh?”

“Nói bậy bạ gì đó?” Thủy Tĩnh vội vàng nói: “Bản lĩnh của ta sao có thể đánh bại Cửu Mỹ Đồ của Vũ Phong chứ?”

“Cái này nói cũng không chừng a?” Hồng Ảnh bỗng nhiên mắt xoay chuyển, đồng thời tay sờ lên cầm phân tích, nói: “Tu sĩ vào Thiên Thúy Bình, nếu như nói có người có thể đối kháng với vũ phong, thì ngoài sư tỷ ra còn ai nữa. bởi vì tỉ có thể biết trước, tình ra hành tung của vũ phong, sau đó lập mai phục bắt hắn, không cho hắn có thời gian lấy Cửu Mỹ Đồ ra, sau đó lại giá họa cho Lý sư huynh. Oa oa oa, nhất định là như vậy, không sai được, có đúng không, đúng không?”

Hồng Ảnh theo sau bắt lấy tay thủy tĩnh không ngừng lay động. Thủy Tĩnh tự nhiên đeo lên lưng tội danh mưu sát vũ phong, nhất thời dở khóc dở cười, có tâm giải thích, nhưng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể cười khổ nói: “Sư muội, ngươi đừng coi trọng ta, ta thật không có năng lực đánh bại vũ phong.”

“Thật sao?” Hồng Ảnh không buông tha nói: “Vậy tỷ nói cho ta biết là ai đánh bại hắn, đừng nói là không biết a, tỷ có thể tính kế mà.” truyện từ

Thủy Tĩnh vừa nghe, nhất thời không biết nói gì, nàng mặc dù biết, nhưng không thể bán đứng tiểu bàn, cho nên nàng chỉ có thể cười khổ một tiếng, nói: “Được rồi, được rồi, ta thừa nhận ta biết là ai đã đánh bại vũ phong, nhưng ta đã đáp ứng với người ta là không thể nói ra, cho nên ngươi hãy bỏ cái tư tưởng này đi.”

“Không phải tỷ?” Hồng Ảnh sửng sốt, lập tức liền tỉnh ngộ nói: “Ha ha, ta biết rồi, là Hàn Bang Nhi, cũng chỉ có Băng Phách Thần Kiếm mới có thể đối kháng cùng với Cửu Mỹ Đồ, đúng không nào?”

Thủy Tĩnh mặc dù biết rõ hồng ảnh đã đoán sai, nhưng vì để thoát khỏi sự đeo bám của nàng, cuối cùng là lấy trầm mặc ứng đối. Hồng Ảnh còn tưởng ràng thủy tĩnh đã chấp nhận, cao hứng một trận, lúc này nàng mới nhớ tới thương thế của tiểu bàn, muốn tự tay giúp hắn trị liệu.

Kỳ thật, tiểu bàn lúc này ngoại thương đã không còn gì đáng ngại, nhưng lại không muốn phụ hảo ý của Hồng Ảnh, chỉ có thể đứng im để nhị nữ giúp hắn trị thương.


……….

Bên trong Thiên Thúy Bình đang sục sôi, thì nhóm đại tu sĩ bên ngoài lại đang vui vẻ, ở hai cái truyền tống trận cách nhau không xa có một đài ấy trăm trượng, lúc này náo nhiệt dị thường, khắp nơi đều là các tu sĩ chính phái và tà phái.

Ở vị trí trung gian chính là hơn mười vị Nguyên Anh tu sĩ, phân chia theo hai phái chính tà khác nhau xếp làm hai hàng.

Là tu sĩ Nguyên Anh Kì, bọn hắn tự nhiên rất chú ý đến phong độ, cho nên các tu sĩ này đều ngồi xuống đất đả tọa, phía sau là đám đệ tử, tỏ vẻ uy nghiêm vô cùng.

Theo quy cũ những năm trước đây, lúc sắp chấm dứt hoạt động, chính tà hai bên sẽ dùng lời nói giao phong một phen, lần này cũng không ngoại lệ.

Chỉ thấy tên Phong lão giả của Thiên Dục Môn bỗng nhiên mỉm cười, sau đó ra vẻ cao nhã, vuốt râu nói: “Lần này tinh anh của tà phái ta đều lấy ra hết, tất nhiên thắng lợi trở về, đến lúc đó mấy đạo huynh chính phái thấy môn hạ tổn thất nghiêm trọng cũng không nên đau lòng a.”

“Ha ha ha.” Đám người tà phái nghe xong, lập tức phát ra một trận cười to.

Chính phái tu sĩ tự nhiên là không cam lòng chịu nhục. Hỏa Long đạo nhân vốn tính tình nóng nảy lập tức cười lạnh mắng trả lại: "Xuy, chánh đạo bọn ta không phải là những tên phàm phu tục tử thích chém giết như bọn tà phái các ngươi, nhưng là phải đối chiến.... hừ, bọn ta có hai thông linh chí bảo, há là tà môn ma đạo các ngươi có thể chống lại?"

“Ha ha.” Nhân sĩ chính phái nghe xong, cũng lập tức cười rộ lên.

Nhưng mà Phong lão giả cũng khinh thường nói: “Hỏa Long đạo huynh nói lời ấy là sai rồi, thông linh chí bảo tất nhiên là uy lực kinh người, tuy nhiên nó quá hiếm, không hề nhiều, môn hạ của ra chỉ có một Cửu Mỹ Đồ, cũng đủ dùng lực để áp ba kiện linh bảo kia mà không rơi vào thế hạ phong, nếu chỉ gặp một cái, tất nhiên là thắng dễ dàng. Trong Thiên Thúy Bình địa hình phức tạp, ta chỉ sợ môn hạ của các ngươi căn bản là không có cơ hội tụ hợp lại, đã bị Vũ Phong giết chết rồi, nói không chừng, hài tử Vũ Phong kia còn có thể nhân cơ hội, giết sạch đệ tử chính phái đi.”


“Đúng, đúng a.” Nhân sĩ tà phái lại phụ họa kêu lên.

“Khẩu khí thật lớn.” Hỏa Long lập tức cười lạnh nói: “Đừng quên, trong đám người vào thiên thúy bình, còn có một chân truyền đệ tử của sư tỷ ta, am hiểu tiểu chu thiên mai hoa dịch số, thủy tĩnh. Có nó trong đó, tự nhiên là có thể làm cho chúng đệ tử gặp dữ hóa lành, nói không chừng, hài tử kia còn có thể tính kế mà giết chết Vũ Phong kia của bọn ngươi.”

“Ha ha, các ngươi đang khoác lác sao. Thủy TĨnh cho dù là có thể tính kế, cũng không thể đánh thắng được Cửu Mỹ Đồ, ngươi nghĩ rằng chúng ta không biết nhược điểm của tiểu chu thiên mai hoa dịch số sao? Thứ kia nếu solo thì quả thật vô địch, đáng tiếc nếu gặp phải quần chiến, thì gặp bất lợi rất nhiều, mà trong Cửu Mỹ Đồ này lại có chín Vực Ngoại Thiên Ma, một thủy tĩnh nho nhỏ, sao có thể đồng thời tính kế tất cả chín đối thủ?” Phong lão giả cười lạnh nói: “Chỉ cần nàng tính kế có chút chậm lai, liền sẽ bị bắt, ta dám nói, nàng không gặp phải Vũ Phong nhà ta thì thôi, nếu một khi gặp phải, hắc hắc, chỉ sợ Thủy Tĩnh của các ngươi sẽ trở thành Thiếu phu nhân của chúng ta.”

“Ha ha, chúc mừng Thiên Dục Môn có được mỹ thê.” Một đám tu sĩ tà phái lập tức hưng phấn hô to lên.

Hỏa Long đạo nhân nhất thời giận tím mặt, hét lớn: “Thúi lắm, các ngươi là tà môn ngoại đạo, lần này khẳng định là chết chắc.”

“Hừ, một khi đã như vậy, sao chúng ta không đánh cuộc một lần?” Phong lão giả cười lạnh nói: “Một ngàn thượng phẩm linh thạch, đặt là đệ tử chính phái các ngươi ra ít hơn bên ta.”

“Chỉ có một ngàn mà ngươi cũng dám lấy ra nữa?” Hỏa Long nghe xong, lập tức bĩu môi một cái, nói: “Bốn ngàn, đặt đệ tử tà phái các ngươi nhân số ít hơn.”

“Ta theo chính phái, một ngàn.”

“Ta theo tà phái.”

Sau đó đông đảo tu sĩ liền sôi nổi lấy linh thạch ra bắt đầu đặt,

Thời gian không dài, mọi người hăng hái đặt cược, mà Hỏa Long cùng với Phong lão giả tựa hồ tranh chấp đến hồi gây cấn, hai người cuối cùng đều tự đè ép lấy ra một món thất phẩm pháp bảo, đây là bảo vật giá trị mấy ngàn vạn hạ phẩm linh thạch a. Nhất thời mọi người đều không thể nhịn nổi liếc mắt nhìn qua.

Đặt cược qua đi, mọi người đều không nhiều lời nữa, đều ngồi xuống nhắm mắt đả tọa, lẳng lặng chờ đợi đến giờ.


Rốt cuộc, ước chừng nửa canh giờ sau, thời gian phát động truyền tống trân đã đến, trải qua một phen tranh chấp, cuối cùng quyết định phát động truyền tống trận của chính phái trước.

Hỏa Long cùng đám tu sĩ Nguyên anh đánh ra một đạo pháp quyết, kích phát truyền tống trận, tiếp theo, một đạo thanh quang trong nháy mắt bao phủ mấy trăm trượng của truyền tống trận, đến khi thanh quang tán đi, mọi người chỉ thấy trong truyền tống trận xuất hiện hai người, trong đó còn có một người nằm.

Chứng kiến tình ảnh này, tu sĩ chính phái nhất thời chấn động, kinh hô ra tiếng, bọn hắn trăm triệu lần không ngờ, bảy tám chục đệ tử đi vào, mà chỉ có hai người đi ra, đây là chuyện gì a? Trong mấy trăm năm diễn ra sự kiện này, cho tới bây giờ vẫn chưa có xuất hiện loại chuyện này.

Hỏa Long nhất thời nóng như lửa đốt, vội vàng tiến lên, muốn hỏi rõ sự tình.

Mà tu sĩ tà phái thấy thế, cũng vui mừng quá đỗi, Phong lão giả hưng phấn cười to, nói: “Ha ha ha, sao ta không thấy ai vậy, chết hết rồi à.”

“Ha ha ha.” Tu sĩ tà phái một trận cuồng tiếu, một người theo sau kêu lên: “Mau mau, cho bọn nhỏ đi ra đi, ta sẽ thưởng thật hậu cho bọn chúng.”

Khi nói chuyện, tu sĩ tà phái cũng phát động truyền tống trận, thanh quang mãnh liệt hiện lên, một đám người liền xuất hiện bên trong truyền tống trận.

“Ha ha ha, chúng ta còn lại rất nhiều người, tốt lắm.” Phong lão giả cùng tu sĩ tà phái nhất thời cười lên như điên.

Nhưng mà bọn hắn vừa cười được hai tiếng, đột nhiên sắc mặt đại biến, sau đó giận dữ hét lên: “Không đúng. Như thế nào toàn là người chính phái? Đệ tử của chúng ta đâu?”

Như thế rất tốt, trực tiếp khiến cho tu sĩ tà phái lòng nóng như lửa đốt, mà tu sĩ chính đạo lại nhất tể hoan hô một tiếng, sau đó Hỏa Long cùng vài trưởng lão các phái chạy tới bảo vệ các đệ tử, hiển nhiên là sợ đối phương tức giận mà hạ thủ.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chung tay hoàn thành một siêu phẩm


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận