Hồn Đồn Than

Lý Ứng nhàn bị hạ chỉ thị, phải đưa hai đứa học sinh tiểu học vào quán, hiện giờ y không chỉ là nhân viên rửa chén, Cung lão bản từ trước đến nay vẫn luôn tận dụng y triệt để, bỏ ra không đến một buổi tối để dạy y làm mì xào, trong khoảng thời gian này y chính là một thân kiêm nhiều chức.

“Nếu ngươi không nói, ta thật đoán không được Từ Thiên như vậy mà lại làm luật sư.”

“Tại sao?” Cung Trường đem tờ báo gấp thành một cây quạt giấy, quạt a quạt.

“Nhìn anh ta tựa như là loại rất khôn khéo lõi đời, thực cẩn thận đưa đẩy, lợi dụng sơ hở giống nghiệp vụ viên linh tinh gì đó.”

“Không phải luật sư nào cũng như vậy.” Cung Trường cười.

Ứng Nhàn nghe vậy cũng cười, “Anh ta tại sao muốn làm luật sư? Ta cảm thấy nghề luật sư quốc nội không được phát đạt cho lắm, nhiều lúc cũng chỉ là làm bộ làm dáng thôi.”

Nghe được vấn đề của Ứng Nhàn, trên mặt Cung Trường lộ ra một vẻ sáng rọi đặc biệt, nhìn tựa như là kiêu ngạo.

“Nếu tôi nói, Từ Thiên làm luật sư là bởi vì tôi, cậu có tin không?”

“……….Tin. Hai người quan hệ rất tốt.”

“Không phải rất tốt, mà là cực kì thân thiết! Kỳ thật cũng không thể nói cậu ta làm luật sư tất cả là vì tôi, bất quá thật sự cậu ta đã bị tôi ảnh hưởng.” Cung Trường nhớ tới bằng hữu tri kỉ, gương mặt mang tươi cười sáng lạn đứng lên. “Tôi có nói với cậu là năm tôi tốt nghiệp trung học. . . đã bị ngồi tù chưa?”

“Chưa, nhưng ta đã nghe qua việc này.” Ứng Nhàn nói thật.

“Ha! Cung gia chúng ta luôn luôn là một trong những đề tài chủ yếu trên bàn trà của cái phố này.” Trên mặt Cung Trường lộ ra một loại biểu cảm không biết là châm chọc, tự giễu hay là tươi cười, ánh mắt xa xăm nhớ lại.

“Năm ấy Từ Thiên thi đậu đại học, cậu ta vốn muốn vào khoa xí nghiệp kinh doanh quản lý học, nhưng cậu ta không làm thế, học lại một năm rồi một lần nữa thi đậu vào đại học chuyên khoa pháp luật. Tôi hỏi cậu ta vì sao, cậu ta nói, nếu lúc ấy tôi có một luật sư biện hộ tốt, tôi chẳng những không phải ngồi tù, nói không chừng còn có thể kiện lại Kỉ đầu to.

“Còn nói, cậu ta không muốn thấy thân nhân bằng hữu gặp nạn, người như cậu ta nếu không giải oan được sẽ có cảm giác vô lực. Vừa lúc La Dục học ngành cảnh sát ở cùng trường, hai người bọn họ tính toán sau khi tốt nghiệp sẽ liên thủ hợp tác, chân chính vì dân làm việc. Ha ha!”

Ứng Nhàn đem hai tô hoành thánh đến trước mặt hai tiểu quỷ nghịch ngợm, chùi chùi tay vào tạp dề, trở về ngồi xuống trước mặt Cung Trường.

“Kỳ thật bọn họ còn thật sự rất non tay. Công tác mới có hai năm, một người làm tiểu cảnh viên ở cục cảnh sát, làm đến ba năm rưỡi cũng không lên chức. Muốn chân chính vì dân làm việc, ít nhất còn phải đợi mười năm nữa. Bất quá, nếu không phải bọn họ ở ban quản lí chợ khôn khéo đối vệ sinh cục v.v…. chào hỏi, cái quán này cũng đã sớm dẹp tiệm rồi.”

Ứng Nhàn nghĩ, người này ở bên ngoài nhìn không ra, nhưng hẳn là trong lòng đã vô cùng cảm kích hai người kia. Giống như y càng để ý người này, thì lại càng hay cùng hắn đùa đùa giỡn giỡn.

Nhìn thái độ của Cung Trường đối với Từ Thiên, La Dục và mình, Ứng Nhàn trong lòng ra kết luận.

“Tôi chưa lần nào nhìn thấy La Dục mặc đồng phục đến quán cả.”

“Tiểu tử kia nhất định không thích mặc đồng phục, đệ nhị……. Cậu nghĩ thử xem một cảnh sát suốt ngày cứ ra vào quán, buổi tối còn có người dám đến ăn hoành thánh không?”

Không thích chế phục cái gì, ta xem tám phần là ngươi cứng nhắc quy định, bắt La Dục nhất định phải cởi đồng phục mới dám đến. Nhưng Ứng Nhàn cũng chỉ dám nghĩ trong lòng.

*****

Buổi tối, La Dục lần đầu tiên lại dám mặc đồng phục chạy đến. Vừa tới liền túm cổ áo Từ Thiên mới ăn xong cơm chiều rống: “Từ Thiên! Cậu nhất định phải tra cho chính xác chứng cứ bất lợi đối với tên vương bát đản kia! Nếu không lão đại chết chắc rồi!”

Một câu khiến cho ba người nhíu mày.

Từ Thiên chậm rãi dùng móng tay cắm vào một khối da trên mu bàn tay La Dục, La Dục vì đau mà phải rụt tay về.

“La lớn như vậy, cậu sợ nhà người ta không biết có đúng hay không?”

“Không phải, đương nhiên không phải.” La Dục hạ giọng, kéo ghế đặt mông ngồi xuống. Thấy Ứng Nhàn ở đây, lập tức phất tay nói: “Ai, Tiểu Hàng, phiền em làm giúp anh hai mươi viên hoành thánh, đến bây giờ còn chưa được ăn cơm chiều, đói chết anh!”

Lý Ứng Nhàn cũng không sinh khí, rất lưu loát mà nhào nặn hoành thánh một phen rồi bỏ vào tô.

Người hắn y còn chưa được đụng vào, bằng hữu hắn hiển nhiên cũng không thể dễ dàng đắc tội. Ứng Nhàn giả dạng hồ ly cười meo meo trong lòng tính toán nhỏ nhặt.

“Nói xem, sao tớ lại chết chắc?” Cung Trường hai tay ôm ngực, đùi chuyển hướng làm ra một bộ dạng lưu manh.

“Người kia, Chu Thế Côn, bị thương rất nặng, bản báo cáo thương tích đã giao cho cục công an, năm giờ gặp mặt, chạng vạng sáu giờ thành lập tổ phá án. Cậu biết điều này có nghĩa là gì không?”

La Dục cười khổ, tin tức này không phải dễ dàng mà truy được.

“Đằng sau hắn ta có người, lại là đại nhân vật.” Từ Thiên biểu tình thoạt nhìn rất lãnh tĩnh.

Cung Trường không nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía người Ứng Nhàn đang nêm gia vị.

“Tội đánh người là một tội hết sức bình thường, vì thường thường người đánh và người bị thương đều đã được xác định, nhưng…… Việc này thật sự sẽ không đơn giản như vậy mà bỏ qua.” La Dục cũng nhìn về phía Ứng Nhàn, hắn thật sự rất….

“Người của tớ ra tay rất nhanh, xem ra đối phương cũng không chậm. Từ Thiên, cậu chuẩn bị tốt để đối mặt với tên bại hoại kia chưa?” Cung Trường mở miệng.

“Sáng mai tớ phải đi tới cái bệnh viện mà hắn ta nằm, tận lực lợi dụng số liệu cùng chứng cớ trong tay, thuyết phục hắn buông tha cậu.”

“Nếu hắn không đồng ý rút đơn kiện, cậu sẽ làm gì?”

“Tớ sẽ giả vờ yếu thế, làm hắn thả lỏng cảm giác. Sau đó tớ sẽ thỉnh cầu hắn tranh thủ thời gian giải quyết riêng, ra khỏi cửa bệnh viện tớ phải đi điều tra còn có người nào bị hại nữa không. Chỉ cần chứng cớ vô cùng xác thực, chúng ta lập tức đưa ra phản bác.”

Cung Trường gật đầu, Từ Thiên luôn làm hắn yên tâm.

“Hôm nay cậu về sớm một chút đi, tớ hy vọng cậu có thể chuẩn bị đầy đủ. Lần này tớ phải dựa vào các cậu rồi, huynh đệ.”

Từ Thiên mỉm cười quay lại, “Cung Trường, tuy rằng tớ là luật sư gà mờ, nhưng nhớ rõ nếu về sau làm ăn phát tài, đem gấp đôi luật sư phí giao cho tớ đó nha.”

“Cút ngay! Tiểu quỷ!” Cung Trường cười, giả vờ đá một cước nhìn bạn bè rời đi.

“Cung Trường, sự tình lần này không nhỏ, cha tớ nói……… Tốt nhất hãy mang em gái cậu rời khỏi thành phố, chờ một thời gian sau việc này bình ổn lắng xuống rồi trở về. Ông ấy còn nói…… Đã ở trên núi xanh mà sợ gì không có củi đốt.” La Dục nhìn Từ Thiên đi xa, mới ấp a ấp úng nhắn dùm những lời trong lòng của cha hắn.

“Ông ta không phải còn nói tớ nên sửa lại tính tình của mình, đừng liên lụy bạn bè các cậu sao?” Cung Trường không sinh khí. Từ, La, hai nhà cha mẹ từ khi biết hắn ngồi tù, sẽ không tán thành đứa con của mình cùng người như hắn qua lại. Lần này hoàn toàn cũng là vì nể mặt La Dục nên cha của La Dục mới đồng ý giúp hắn.

Ngẫm lại xem, một luật sư, một cảnh sát có tiền đồ lại đi chơi với một tên bán hoành thánh côn đồ, nếu hắn là cha mẹ của hai người này, hắn cũng sẽ không đồng ý cho bọn họ ở chung một chỗ.

La Dục liều mạng gãi đầu không biết nên trả lời như thế nào, vừa lúc Ứng Nhàn, cứu tinh của hắn bưng hoành thánh tới, vội vàng nói cám ơn một tiếng rồi vùi đầu bắt đầu ăn.

“La Dục, cậu không cần khó xử. Nếu cha cậu bảo rút khỏi việc này, cậu vẫn là nên tránh đi. Ông ta thận trọng từ lời nói đến việc làm mà đi đến chức vị này cũng không phải là một việc dễ dàng. Các cậu ăn cơm quan, bị quan lớn một bậc áp thì dân sẽ chết, tớ biết các cậu sẽ khó xử.”

La Dục ngẩng đầu lên nói, “Cung Trường, đừng nói như vậy, huynh đệ chúng ta cho dù không có biện pháp giúp cậu giải quyết ổn thỏa việc này nhưng sẽ giúp cậu nghe ngóng tin tức. Hơn nữa, em cậu cũng như em tớ, nhìn Cung Âm lớn lên cũng có tớ, thấy em gái mình chịu ủy khuất, đương làm anh trai mà không giúp nó thì không đáng gọi là anh!”

“Được rồi, cậu không cần nói vậy, nên làm như thế nào, tự tớ biết.”

Cung Trường vỗ vỗ vai hắn, hết thảy đều nói ra.

Chờ La Dục cũng rời đi, Cung Trường nói với Ứng Nhàn đang rửa chén, “Không còn sớm nữa, cậu cũng về nghỉ ngơi đi. Còn lại để tôi làm, còn nữa….. Cám ơn cậu.”

Ứng Nhàn nhìn hắn, “Ngươi muốn rửa tất cả đống bát này?”

“……… Vậy ngươi rửa xong rồi đi đi, ta đi ủ bếp lò.”

Hai người không nói chuyện, đều yên lặng mà bắt tay vào làm việc. Ứng Nhàn nhiều lần nhìn lén Cung Trường, cảm thấy được đây không phải là thời điểm nên mở miệng.

Người nọ không biết suy nghĩ cái gì, biểu tình ngưng trọng.

Bát rửa xong, cũng không lấy cớ để lưu lại, Ứng Nhàn nói ngủ ngon rồi rời đi. Nửa đường lại chạy trở về.

Thu dọn quán, chỉ chừa lại một cái bàn cùng một cái ghế, chùi chùi tay, lấy ra một quyển bút kí, tìm một cây bút bi, Cung Trường kéo ghế ra trước cái bàn rồi ngồi xuống.

Quyển bút kí này nằm ở đáy rương đã một thời gian rồi, nói thật, hắn thật sự bài xích thứ này, cảm thấy nó không hoàn hảo, một trang giống như thật sự sẽ phát sinh chuyện a.

Hiện tại hắn phải vì người nhà mà lưu một cái đường lui, nếu thật sự phát sinh cái gì, bọn họ cũng sẽ không bị bức đến đường cùng.

Cung Âm làm ra loại sự tình này, ít nhất hẳn là phải có một phần ba kì quái ở trên người nó. Nó biết đối phương đã có vợ mà còn nhắm mắt nhảy vào bẫy rập.

Nhưng hắn vĩnh viễn sẽ không trách em hắn, vì sao ư? Bởi vì đó là em hắn!

Nếu hắn có khả năng làm anh trai, nếu Cung gia bọn họ có tiền có thế, nếu hắn quan tâm đến em gái thêm một chút nữa, chứ không phải cứ suốt ngày mở quán ăn kiếm tiền để lo cho cuộc sống, như vậy Cung Âm cũng sẽ không gặp phải chuyện này.

Ngàn sai vạn sai, hắn cũng có một phần trong đó. Hắn hiện tại có tư cách gì để trách cứ em gái?

Mở ra quyển tập, tìm được chỗ đã ký tên kia, đoan đoan chính chính viết tên đầy đủ của mình ra.

Một người được lợi mọi người cùng hưởng, hắn do dự trong chốc lát, lập tức điền tên của ba người vào.

Cung Âm, Cung Võ. . . . . . . Lý Ứng Nhàn.

§

Bảy giờ tối hôm sau, Từ Thiên vất vả cả ngày mang đến tin tức một chút cũng không tốt.

“Hắn đồng ý rút đơn kiện. Nếu hắn đồng ý bồi thường hắn một trăm vạn.”

“A, là một trăm vạn nhân dân tệ?” Đèn đường mờ nhạt chiếu sáng, Cung Trường vừa nấu hoành thánh vừa cười.

“Có lẽ hắn nói minh tệ.” La Dục còn nói.

“Làm cậu thất vọng rồi, hắn nói chính là nhân dân tệ, không phải minh tệ.” Từ Thiên xem thường, đi đến bên cạnh Cung Trường.

“Cậu xác định mình không nghe nhầm?” La Dục còn muốn cùng Từ Thiên phân cao thấp.

“Đừng nháo! Họ Chu kia căn bản không muốn rút đơn kiện. Buổi sáng tớ đi gặp hắn, kéo dài tới chạng vạng tối hắn mới chịu bố thí cho tớ ba mươi phút gặp mặt. Tiện nói luôn, nghe nói hắn mới đi chẩn bệnh về, về sau hắn có đến tám phần mười là không thể phục hồi phong độ.

“Cung Trường, là đàn ông thì không thể chịu nổi chuyện đó… Cậu phải chuẩn bị hầu tòa rồi.” Từ Thiên không nói cho Cung Trường biết người nọ trừ bỏ đòi một trăm vạn còn muốn các bậc trưởng bối của Cung gia phải dập đầu nhận tội, muốn hai anh em Cung Trường cùng nhau công khai thừa nhận đã làm tổn thương danh dự gã. Anh sợ Cung Trường nghe xong liền trực tiếp vung đao chém người nọ.

“Ừ. Tớ biết rồi.” Cung Trường bình tĩnh gật đầu. Đối phương không chịu rút đơn kiện cũng coi như không thèm để ý tin đồn bên ngoài.

“Từ Thiên, tớ muốn phiền cậu một việc nữa.”

“Cậu cứ nói.” Từ Thiên giúp hắn bưng tô hoành thánh đến bàn khách.

“Tớ hy vọng cậu có thể làm luật sư của Tiểu Âm, đến trường của nó, cùng bọn họ nói về chuyện học của Tiểu Âm. Học bổng, du học và vân vân… chúng tớ đều không cần, chỉ cần để nó thuận lợi tốt nghiệp là được.”

Từ Thiên gật đầu, “Cậu yên tâm, tớ hiểu được ý của cậu.” Mềm mỏng không được thì phải cứng rắn. Từ Thiên anh tuy rằng chỉ là luật sư mới vào nghề, nhưng cấp cho trường đại học lớn như vậy một tội danh còn không đơn giản?

“Mặt khác, vài ngày tới tớ sẽ đến trường của Cung Âm thu thập một ít tin tức. xem còn người bị hại nào khác không. Hôm nay họ Chu kia hẳn rất đắc ý, hắn tựa hồ hoàn toàn không sợ chúng ta đưa ra bằng chứng chính xác. Người nọ… Cung Trường, cậu có biết bố vợ hắn là ai không?”

Từ Thiên cười chua xót. Cung Trường, La Dục nhìn anh. Từ Thiên kéo Cung Trường sang một bên, nhỏ giọng nói cái tên ở bên tai hắn.

“Ai cơ?” La Dục ngơ ngác hỏi. Sắc mặt Cung Trường có điểm âm trầm. Tuy đoán rằng người này có chỗ dựa vững chắc, nhưng vạn lần không nghĩ tới chỗ dựa này lại chắc chắn như vậy.

Từ Thiên thở dài một hơi, “Cậu tính xem làm sao bây giờ? Hiện còn chưa biết người nọ có nhúng tay vào chuyện này hay không, nhưng nghe nói ông ta chỉ có một đứa con gái.” La Dục nhìn Từ Thiên viết cái tên lên lòng bàn tay mình, không đến ba giây đồng hồ liền phản ứng lại. “Thảm!”

“La Dục, bắt đầu từ ngày mai cậu đừng nhúng tay vào chuyện của tớ. Trừ phi tớ nhờ thì cậu không được động thủ.”

“A Trường…?”

“Được rồi, ăn xong mì cậu cũng nên đi trực đêm đi , đừng cứ ba ngày thì có hai ngày chạy đến đây chơi.” Đang đuổi La Dục ngồi ghế không chịu đi, vừa nhấc đầu liền nhìn đến bên kia một người lảo đảo đi đến.

”Hắc hắc! A Trường!” Nhìn thấy tiểu tử một bộ khờ dại, vẻ khoái hoạt không có phiền não, Cung Trường quả thực muốn đánh một cái.

Được rồi, hắn thừa nhận hắn ghen tị. Dựa vào cái gì mà tiểu tử này suốt ngày đều cười đến khoái trá như vậy ? Y chẳng phải là một cậu ấm đáng thương không sủng thì không chịu được sao? Như thế nào y một chút bộ dạng đáng thương đều không có?

“Ha ha, Tiểu Hàng.” La Dục bỗng nhiên bất bình thường, còn biết phất tay đáp lễ, “Nghe nói em đổi tên hả? Ứng gì gì đó?”

“Ứng Nhàn. Không phải đổi tên, đó là A Trường gọi yêu ta.” Thiếu niên giống như không thấy không khí ngưng trọng của ba người lúc nãy, biểu tình khoái trá thật sự.

“Từ Thiên, chuyện sao rồi?”

“Không được tốt lắm.” Từ Thiên vừa nhìn thấy tiểu tử này liền không tỏ ra hòa nhã. Chẳng lẽ nó không biết A Trường của nó trước mắt sắp không xong rồi sao? Thế nhưng còn cười đến vô tâm vô phế như vậy.

“Làm gì mặt mày cau có thế A Trường?” Ứng Nhàn cười ra một đôi má lúm đồng tiền, đi tới làm càn sờ soạng trên mặt Cung Trường một phen . Cung Trường một cước đá vào đùi đối phương. Con bà nó, trước công chúng dám đùa giỡn ông!

“Chạy tới làm gì? Nhàn rỗi không có việc gì thì về nhà đọc sách đi! Cậu như vậy mà cũng đòi đi thi đại học!” Cung Trường trừng mắt chống nạnh, bộ dáng hung bạo.

Người nào đó bị một cước làm liên tục kêu đau, ôm chân nhảy ra thật xa, lại nhảy lò cò trở về, “Ta không muốn thi đại học. Học đại học có ích lợi gì? Chỉ lãng phí thời gian.” Người nào đó thực ủy khuất nói. Nghe xong lời này Cung Trường thiếu chút nữa tức chết. Hắn đời này tiếc nuối lớn nhất chính là không học đại học, tiểu tử này lại thậm chí không thèm?

“Cậu không học đại học thì làm cái gì? Theo tôi mở quán?!”

“Sao lại không? Người ta không phải nói nghề nào cũng có trạng nguyên đó thôi.”

“Cậu nói cái gì!” Mắt thấy tiểu tử này không chịu nghe lời, Cung Trường tức giận nhìn quanh. Hắn muốn tìm đồ vật gì đó để đánh người.

“Đừng đừng đừng! Quân tử dùng tài hùng biện tiểu nhân động thủ!” Ứng Nhàn sợ tới mức chạy quanh quán.

“Ông đây chính là tiểu nhân! Hôm nay đánh chết cậu đồ không chịu nghe lời!” Cung Trường cầm gậy trong tay đuổi quanh quán. Bên này La Dục cùng Từ Thiên còn có vài vị khách giống như đang xem xiếc, chỉ còn thiếu xoa cằm là đủ bộ.

“Cung Trường tương lai có con, khẳng định chắc chắn sẽ là một lão ba dùng gậy lớn mà dạy ra nhân tài.” La Dục tấm tắc nói. Từ Thiên gỡ kính mắt xuống thổi thổi, cẩn thận lau lau, “Không nhìn ra tiểu tử kia đang chọc Cung Trường sao?”

“Cái gì?”

“Nó muốn làm tâm tình Cung Trường tốt lên.” Từ Thiên một lần nữa đeo kính, hết thảy lại rõ ràng hiện ra ở trước mắt anh. La Dục không quá hiểu được nhìn anh, Từ Thiên không giải thích. Anh tuy rằng không thích thiếu niên thoạt nhìn vẻ mặt khờ dại kỳ thật tâm tư sâu tựa biển kia, nhưng anh cũng không thể không thừa nhận, bởi vì đứa nhỏ này, Cung Trường mới có thể đến bây giờ còn có tâm tình nói giỡn.

Tiếng chuông di động kiêu ngạo đến cực điểm vang lên, Từ Thiên thật sâu nhíu mày.

“Đây là cái bài quái quỉ gì vậy?” La Dục bật cười.

“… ♫ Một cánh hoa rơi ♫.” Túm áo thiếu niên cao lớn ngang bằng mình, đang định dùng gậy gõ vào cái đầu y cho nổi đầy u, Cung Trường giơ gậy lên, đồng thời di động lần thứ hai vang lên khúc nhạc.

Chỉa ở sau ót tiểu tử, gõ thực vang dội.

“Ôi!”

“Có chuyện gì?” Cung Trường một tay cầm máy, một tay cầm áo kéo tiểu tử kia tới trước bàn, đè lại đầu làm cho y ngồi vào trên ghế.

“Anh hai! Anh mau tìm nơi đi trốn đi! Cảnh sát vừa đến nhà chúng ta!” Di động truyền đến thanh âm vừa sợ hãi vừa vội vàng của Cung Võ.

“Vừa đến nhà chúng ta? Là họ Chu vương bát đản kia gọi tới?” Thả lỏng tay đang đè lại đầu Ứng Nhàn, hắn sợ chính mình phẫn nộ sẽ lỡ tay đả thương y.

“Phải. Cảnh sát nói hôm nay lúc hơn sáu giờ, cũng chính là sau khi Từ đại ca đến bệnh viện gặp Chu Thế Côn, Chu Thế Côn đột nhiên bị người xông vào phòng bệnh đánh trọng thương, hiện đang ở phòng giải phẫu. Cảnh sát nói phải mời anh đến cục cảnh sát.

“Anh hai, anh trốn mau! Giờ mà về anh xong đời ngay đó! Em không thể nói nhiều, em phải lừa bọn họ đi WC mới chuồn ra được. . . . .” Đang nói, điện thoại Cung Võ lại đột nhiên cắt đứt. Chu Thế Côn bị đánh trọng thương? Sau khi Từ Thiên đến gặp hắn? Là có người cố ý vu oan hay là cừu gia của người nọ nhân cơ hội trả thù?

“Làm sao vậy?” Ứng Nhan xoa ót ngẩng đầu hỏi.

“Từ Thiên, cậu có biết trừ cậu ra ở ngoài còn có người nào khác chú ý đến Chu Thế Côn không?” Cung Trường dùng tay giúp y xoa, vừa rồi là gõ vào chỗ hiểm, giờ đều đỏ thành một khối.

Từ Thiên nhìn nhìn Cung Trường đang xoa quá mức tự nhiên, lắc đầu, “Không có. Ban ngày có người nhà cùng đồng sự hắn trông coi. Buổi tối trừ tớ ra, bên ngoài cũng chỉ có vợ hắn tới ghé thăm một chuyến thôi. Sao vậy? Chu Thế Côn xảy ra chuyện gì?”

“Sau khi cậu đi về, họ Chu kia bị người đánh đến mức phải đưa đến phòng giải phẫu.”

“Cái gì?!” Từ Thiên, La Dục trăm miệng một lời kêu to.

Cung Trường không trốn, hắn không phải người ngu ngốc, nếu hắn chạy thoát, tội danh này mới có thể chân chính chứng thực đổ lên đầu hắn. Cùng Cung Võ nói chuyện điện thoại xong, hắn nói hai câu với Từ Thiên sau đó lập tức thu quán về nhà. La Dục bị hắn mạnh mẽ đuổi đi, Từ Thiên nói mình là luật sư của hắn nên theo sát. Còn Lý Ứng Nhàn kia…

Tiểu tử đó giúp hắn đẩy xe…? Hắn quên không bảo y đi.

“A Trường.”

“Ừ?” Cung Trường từ suy nghĩ của mình phiêu trở về, quay đầu nhìn thiếu niên bên người.

“Ta thật sự thực thích ngươi, càng ngày càng thích.” Mỉm cười ôn hòa cùng đôi mắt chân thành.

Cung Trường nhìn y, đột nhiên vươn tay nắm tay trái thiếu niên đang đẩy xe một chút. “Chờ cậu trưởng thành rồi nói sau.”

“Vì sao?” Ứng Nhàn bất mãn, y lập tức thu tay lại.

“… Cậu vẫn còn non lắm.”

Lý Ứng Nhàn không nói gì.

“Ta sẽ không kiện ngươi dụ dỗ trẻ vị thành niên.” Trả lời y chính là một cái đánh vào sau ót.

Từ Thiên cố kỵ bước đi ở phía trước không xa, hắn một đường không nói chuyện, thẳng đến trước cửa Cung gia, Từ Thiên đi vào trước, Cung Trường mới mở miệng nói: “Tôi… còn chưa chuẩn bị tốt tâm lí để làm đồng tính luyến ái.”

Ứng Nhàn không cười, y biết người nọ rất đứng đắn, là một nam nhân rất cứng đầu, có thể làm cho hắn từng bước nói ra những lời này đã không dễ dàng. Nếu không có sự lẫn lộn trí nhớ với trước đây, để hắn có suy nghĩ đặc biệt với y, có lẽ trong đầu nam nhân này sẽ vĩnh viễn không có ý niệm dây dưa với một nam nhân khác.

Bởi vì luôn ở bên người hắn nên y biết trên vai hắn đang có những gánh nặng gì. Lúc nhàm chán y nghĩ, nếu mình là nữ nhân, nhất định rất muốn gả cho nam nhân như vậy đi. Hắn giống như một ngọn núi, có thể nuôi sống ngươi, có thể cho ngươi tận tình ỷ lại, có thể cho ngươi dựa vào cả đời. Hắn thật sự giống vậy, chỉ cần hắn tiếp nhận ngươi, trừ phi ngươi không cần hắn, nếu không hắn vĩnh viễn cũng không chủ động rời khỏi ngươi.

“Ứng Nhàn, cậu về nhà đi. Trong khoảng thời gian này đừng tới tìm tôi cũng đừng gọi điện thoại. Nếu có việc, tôi sẽ bảo Từ Thiên đi tìm cậu.” Cung Trường ngăn trước cửa lớn. Nghĩ tiểu tử này như thế nào cũng sẽ khóc lóc om sòm chống cự một phen, không nghĩ tới y thế nhưng rất dễ dàng đáp ứng, còn cười cười nói “Hẹn gặp lại”. Vừa dứt lời, liền bỏ xe lại vỗ vỗ mông chạy mất. Nhất thời, Cung Trường nhìn thấy bóng dáng người này  tâm tình phức tạp đến cực điểm…

Tôi nói cậu, một tiểu thí hài, thích cái rắm a! Hôm nay thích tôi ngày mai lại thích người khác, hai năm sau nói không chừng còn đem ảnh chụp bạn gái đến cho tôi xem!

Nhìn thấy anh trai thế nhưng từ quán trở về, Cung Võ quả thực muốn trừng hai mắt đến rớt khỏi hốc mắt mới thôi.

“Anh điên rồi sao?”

“Đương nhiên là không. Em mới là thằng điên nhất, bộ não em ngừng hoạt động rồi à? Nhà này cũng chỉ mỗi bà nội có thể đảm đương .” Cung Trường nói ra những lời này đều không hề mang ý đùa giỡn. Nếu hắn thực bị bỏ tù, hắn nào có thể yên tâm để Cung Võ quản cái nhà vỡ nát, mỗi ngày đều cần sửa chữa này? Lấy tính tình Cung Võ dễ xúc động, không suy nghĩ chu đáo kia không khỏi lo lắng Cung gia sẽ không duy trì nổi ba tháng.

“Phiền các anh đưa ra giấy chứng nhận cảnh sát. Tôi là luật sư của Cung Trường.” Từ Thiên đứng trước Cung Trường. Hai gã cảnh sát liếc nhìn nhau một cái, nhưng cũng thật sự lấy ra chứng nhận cảnh sát đưa cho Từ Thiên xem. Từ Thiên xác nhận, cũng lấy ra chứng nhận luật sư của mình cho đối phương xem, đồng thời trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hai cảnh sát này hiển nhiên tố chất không tồi, không tỏ mình ra vẻ quan lớn. Bình thường rất nhiều cảnh sát đều xem mình là những người có đẳng cấp cao hơn dân chúng, mà đã quên bọn họ chính là những người được nuôi sống dựa vào tiền thuế nhân dân, thái độ làm người nên như công bộc(đầy tớ của nhân dân) mới phải.

Công bộc? Nói thật dễ nghe, làm cảnh sát có mấy người coi mình công bộc đâu? Đại đa số đều là liều mạng hưởng thụ đặc quyền của thân phận cảnh sát. Cho nên Từ Thiên vì một chút này liền có hảo cảm hai cảnh sát kia, nếu đối phương không phải tới bắt Cung Trường, anh rất muốn kết giao với hai người này.

Như Từ Thiên sở liệu, hai gã cảnh sát này khi nói chuyện cũng rất khách khí, nói là phải thỉnh Cung Trường đi giúp đỡ điều tra vụ Chu Thế Côn bị người đánh trọng thương. Từ Thiên tỏ vẻ sẽ cố gắng giúp sức, Cung Trường cũng nói mình bận việc ở quán. Nhưng hai gã cảnh sát tuy nói chuyện khách khách khí khí, lại không có chút ý tứ nhượng bộ, cách nào cũng muốn thỉnh Cung Trường đi một chuyến. Cung Trường không muốn Từ Thiên tiếp tục khó xử, chủ động đi đến trước mặt bọn họ, tỏ vẻ mình nguyện ý nhận bị điều tra. Thấy vậy, cảnh sát họ Hoàng cũng không còng tay Cung Trường, ý bảo Cung Trường đi ra sân, bên ngoài có xe cảnh sát chờ.

“Cung Võ, chiếu cố ông nội, bà nội. Từ Thiên, nhớ phải làm những việc mà tớ nhờ, biết chưa?”

Từ Thiên trơ mắt nhìn bằng hữu giống tội phạm bị mang lên xe cảnh sát. Nhìn xe cảnh sát đi xa, anh cắn răng tức tối rời đi Cung gia. Lúc này anh có rất nhiều việc phải làm, anh đã từng thề tuyệt đối sẽ không để Cung Trường lại lâm vào ngục lao tai ương! Cung nãi nãi mắt thấy trưởng tôn bị cảnh sát mang đi, kinh ngạc đến ngây người, được Cung Võ đưa vào nhà.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…?” Nghe được bạn già cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi, Cung ông nội thở dài thật sâu.

Ông trời không có mắt! Tiểu Trường là người tốt, tại sao lại nhiều lần bị cảnh sát bắt đi? Trên đời nhiều người xấu như vậy không bắt, tại sao cứ cố tình muốn bắt trưởng tôn nhà ta?

Nó còn chưa đủ khổ sao? Mũi Cung ông nội đau xót, nhẫn nhịn. Cũng lười đi để ý tới hàng xóm quanh đây chạy đến xem náo nhiệt, theo Cung Võ đi vào, khép lại đại môn Cung gia. Trong nháy mắt cửa lớn vừa đóng, Cung ông nội đầu tựa ở cửa âm thầm khóc.

Lúc này, hai lão Cung gia còn chưa biết nguyên nhân chính xác vì sao Cung Trường bị xe cảnh sát mang đi.

Lúc này, Lí Ứng Nhàn đang đứng ở một góc tối trong một ngõ nhỏ âm u cách Cung gia không xa. Khi xe cảnh sát mang Cung Trường rời đi, y cũng là đứng ở nơi đó nhìn thấy. Thẳng đến khi nhìn không thấy xe cảnh sát nữa, y mới xoa xoa trán, lẩm bẩm một câu: “Xem ra Từ Thiên cũng có làm được gì đâu! …Ngu ngốc!”

Xem ra ở Trung Quốc để đối phó loại chuyện này, cũng chỉ có thể đi tìm lão già vừa hói đầu vừa hay dối trá nhưng lại có quan hệ rộng cùng nhiều tiền kia mới được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui