Hồn Đồn Than

Đợi một buổi tối Cung Trường cũng chưa trở về.

Ngày hôm sau, Từ Thiên tâm đầy bất an, mang theo sự phẫn nộ tràn ngập cùng lòng tin tưởng vững chắc chính nghĩa tất thắng, tiến đến cục công an.

Bước vào văn phòng người phụ trách vụ án, lại phát hiện đã có một vị khách đang cùng người phụ trách uống trà nói chuyện phiếm. Chính là lão già hói đầu nhiều tiền lại có quan hệ rộng kia.

Khi Từ Thiên nhìn đến lão già đó, trái tim mạnh mẽ co rút lại. Nguy rồi! Chẳng lẽ người này chính là luật sư của Chu Thế Côn?

“A, Từ luật sư đến rồi.” Hoàng hình cảnh ngày hôm qua đến nhà nhờ Cung Trường cùng hợp tác điều tra vụ việc nhìn thấy Từ Thiên.

“Nhĩ hảo, tôi. . . . . .”

“Nga, tiểu Từ, đến đây đến đây! Cậu tới cũng vừa lúc, Cung Trường đang ở bên trong, cậu dẫn cậu ấy về nhà đi. Nói cho cậu ấy trong khoảng thời gian này tạm thời đừng ra ngoài, ở nhà chờ pháp viện thông tri là được.”

Lão già cầm chén trà, rất tự nhiên mà phân phó tiểu luật sư Từ Thiên.

“Ách, cái kia. . . . . .”

“Hả? Cậu muốn nói gì? Từ hôm nay trở đi ta chính là luật sư của Cung Trường, hết thảy việc gì liên quan đến cậu ấy đều là ta phụ trách. Đừng kinh ngạc, ai kêu cậu vô dụng vậy làm chi? Có người ghét cậu nói cậu làm luật sư không có uy tín, nên mới mời ta đến thay thế.

“Lão Hoàng a, cậu đừng cười, xem vụ án đã rành rành như vậy, thân chủ ta có mười ngón tay đều đếm không hết người làm chứng, có thể chứng minh được đêm qua từ năm giờ đến bảy giờ Cung Trường vẫn ở trong cái quán hoành thánh kia. Cậu ta sao còn có thể phiền các cậu phải mang về đây giam một buổi tối?

“Cho nên nói a, bọn trẻ bây giờ làm việc không chút hiệu quả lại còn khinh thường người già! Chỉ biết lãng phí thời gian các cậu, còn tiện hại luôn đến người vô tội!” Uống một ngụm trà, nhuận nhuận hầu.

“Này. . . . . . Về chuyện nghi can Cung Trường có vô tội hay không, còn phải xem những bằng chứng chính xác sau này, thứ cho tôi giữ lại quan điểm của mình. Nhưng phiền Bách đại luật sư chú ý lời nói, chúng tôi không làm khó cậu ta, chỉ là nhờ cậu ta hiệp trợ điều tra một chút mà thôi.

“Bất quá tôi thật sự không nghĩ tới, vụ án nhỏ như vậy mà lại động đến Bách Thu Quân ông.” Hoàng hình cảnh – phụ trách vụ việc lần này thưởng thức chén trà, ngoài cười nhưng trong không cười.

“Ha ha ha, Cung Trường dĩ nhiên hoàn toàn vô tội, người sáng suốt vừa thấy đã biết. Trước tiên nói cậu ta có bằng chứng không có mặt ở hiện trường là phi thường hoàn mỹ, tiếp theo ai có thể chứng minh cậu ta đã thuê côn đồ đánh người? Chỉ cần hỏi mười người trong phố, đến chín người đã biết tiếng Cung gia và Cung Trường, cậu ta mà thuê côn đồ đả thương người, cậu nói em gái cậu ta chẳng phải sẽ bị người khác không công phá hư, chỉ có thể nuốt nước mắt vào lòng sao?

“Người này a, thật sự nhất thiết phải có lương tâm, nếu không ông trời sẽ báo ứng cậu ta mất! Ha ha ha! Đúng chứ, lão Hoàng?” Bách Thu Quân kỳ thật cũng không già lắm, cùng lắm là hơn bốn mươi tuổi. Nhưng không biết có phải là dùng não quá độ hay không mà nếp nhăn trên mặt rất nhiều, thế cho nên thoạt nhìn so với thực tế lớn hơn mười tuổi.

“Khụ, ông nói ông đã có chứng cứ để xác minh vụ án này không liên quan đến Cung tiên sinh, vậy. . . hiện tại những chứng cứ đó đâu?” Hoàng hình cảnh chuyển hướng đề tài.

“Mười chứng cứ. Cậu thả người, ta sẽ mang chứng cứ đến. Chờ năm phút nữa thôi.” Bách Thu Quân chỉa chỉa đồng hồ.

“Nếu không có chứng cứ, trừ bỏ vụ án này, còn có việc Chu Thế Côn tố cáo Cung tiên sinh đả thương người, tôi sẽ khởi tố để trình lên pháp viện.”

Hoàng hình cảnh thái độ trở nên cứng rắn.

“Không thành vấn đề. Ta tin tưởng thân chủ của ta vô tội. Về phần Chu mỗ báo án thân chủ ta. . . hừ, lão Hoàng, ta biết cậu cũng đã nghe qua câu ‘ngậm máu phun người’, rồi cái gì mà ‘tiên hạ thủ vi cường’ ! Đối với chuyện Chu mỗ vu cáo thân chủ ta, ta không những sẽ chỉ ra chứng cứ chống lại mà cũng sẽ tố Chu mỗ đối em gái Cung Âm của thân chủ ta tội danh thương tổn!

“Đừng tưởng rằng phía sau hắn có chỗ dựa vững chắc có thể muốn làm gì thì làm, thân là giáo viên, hắn chẳng những không thể làm gương tốt mà còn câu dẫn học sinh của mình, cuối cùng sự tình bại lộ lại đem tất cả sai lầm đều đổ lên người học sinh, đúng là cái loại không biết liêm sỉ làm ra hành vi hỗn trướng! Thậm chí còn nổi lên ý niệm mưu sát người ta!

“Hiện tại em gái thân chủ ta còn nằm ở bệnh viện, ta đã giữ tất cả báo cáo chữa bệnh cùng chẩn đoán bệnh của con bé, chỉ cần chứng minh được Chu mỗ là cha đứa bé mà Cung Âm sinh non cùng vết thương trên bụng Cung Âm cũng là do nhà hắn làm, ta sẽ tố cáo Chu mỗ tội mưu sát không thành!”

Một câu mưu sát không thành làm cho không khí của văn phòng ngưng trọng lại một chút.

“Bách luật sư, về việc Chu Thế Côn có vu cáo thân chủ của ông hay không, xem xét qua giấy chẩn đoán bệnh sẽ biết. Ngày đó ở trong trường học, Cung tiên sinh ở trước mặt mọi người ra sức đánh người bị hại, chẳng những có vật chứng mà còn có nhân chứng. Ông muốn phản bác thì có thể,nhưng ta nghĩ kia chỉ phí hơi mà thôi.”

Hoàng hình cảnh ra sức tranh cãi. Mỗi câu của lão già hói người Khương này đều bị anh cắn ngược lại một phát.

Mưu sát không thành. . . . . . tội danh này cũng không nhỏ!

“Giấy chẩn đoán bệnh? Đối với kẻ có tiền mà nói, cậu cảm thấy nhờ bác sĩ làm giả khó lắm sao? Nếu Chu mỗ thật sự như trên giấy chẩn đoán bệnh viết, bị thương như nặng vậy, hắn sao lại có tinh thần mười phần mà cho người đối phó thân chủ của ta? Nếu ta có thể thỉnh vài vị chuyên gia đến nghiệm thương cho hắn một lần nữa, ta thề ta sẽ làm cho hắn lộ ra dấu vết!

“Bất quá đáng tiếc a, hiện tại ta nghĩ nghiệm cũng nghiệm không được, cũng không biết phó giáo sư thiếu đạo đức kia lại hại nữ nhân hay em gái nhà ai, bị người đánh thành như vậy. Ai. . . . . . Nói đến đây thôi, còn lại chúng ta đến tòa án nói tiếp. Người của ta đã đến, chứng cứ của cậu cũng đến rồi kìa.”

Theo lời nói của Bách Thu Quân, một nam thanh niên mang theo một vị nữ tử trẻ tuổi đi vào văn phòng.

Cuộc nói chuyện kết thúc, Từ Thiên còn chưa kịp nói một câu nào. Tuy rằng trong bụng anh đầy nghi vấn, nhưng cũng may là Bách Thu Quân đứng về phe bọn họ, nhưng mà cuối cùng vẫn làm anh đứng hình tại chỗ. Về phần vị luật sư già hiển nhiên không để anh vào mắt này, anh cũng có thể làm bộ như không thèm để ý, chỉ cần Cung Trường vô sự là tốt rồi.

Bất quá, Bách Thu Quân không được tính là người lương thiện. . . như thế nào lại đột nhiên biến thành luật sư của Cung Trường?

Vấn đề này không chỉ có một mình Từ Thiên thắc mắc, Hoàng hình cảnh cũng là đầu đầy dấu chấm hỏi.

Chỉ cần là người trong giới pháp luật, ai cũng biết câu nền tảng vững chắc, miệng nói ra thiết, có thể đem người chết nói là sống, người sống thì bức điên, Bách Thu Quân nguyên bản là kiểm sát trưởng sau lại từ chức về mở một văn phòng luật sư.

Ở Trung Quốc, những luật sư nếu có cơ hội đều muốn chạy đua với cơ quan nhà nước, nhưng lão già ngoại tộc Bách Thu Quân này là trường hợp đặc biệt, lão đại khái là người duy nhất buông tha cho chức vị kiểm sát trưởng, biến thành luật sư. Thậm chí còn có người tung tin vịt nói, lão rất có có thể bị điều đi Bắc Kinh đảm nhiệm chức vụ trọng yếu ở ngành tư pháp, nhưng lão lại dứt khoát rời đi quan trường.

Lão già Bách Thu Quân này, nhận đều là những vụ án lớn nhất, từ án kiện kinh tế đến án kiện hình sự, chỉ cần là lão đụng vào thì có thể nói là không bao giờ thua. Chắc hẳn là phải vậy, vì người có thể cùng nói chuyện với lão, có thể mời được người của lão, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Cung Trường là ai mà lại làm cho Bách Thu Quân buổi sáng đúng chín giờ xuất hiện ở văn phòng của anh, mở miệng ra chính là muốn “vì dân giải oan” ?

“Hai vị mời ngồi. Vị này chính là?” Hoàng hình cảnh thấy nữ nhân trẻ tuổi này có điểm quen mắt.

“Tôi nghĩ cậu đã gặp qua cô ấy rồi, hộ sĩ chuyên trách của người bị hại, tên là Trần Băng. Hiện tại người đã đưa đến, thân chủ của ta đâu?”

Hoàng hình cảnh lo lắng một chút, vốn định nghe Trần Băng nói cái gì đó, nhưng. . . . . . Anh quyết định để cho Bách Thu Quân chút mặt mũi. Đối Từ Thiên gật gật đầu, Từ Thiên hiểu ý vội vàng đi đến phòng giam phía sau.

Chỉ chốc lát sau, Cung Trường cùng Từ Thiên từ phía sau đi vào văn phòng. Đằng sau còn có một gã cảnh sát.

§

“Ông mời Trần hộ sĩ đến, có phải là muốn nói cho tôi biết cái gì không? Hiện tại thân chủ của ông đã ở đây rồi, có thể nói được chưa?” Hoàng hình cảnh cấp viên cảnh sát vừa mới tiến vào một ánh mắt.

Bách Thu Quân không vội, trước đối Cung Trường cười cười, thỉnh hắn ngồi xuống bên cạnh.

Từ Thiên cũng không thể không chịu phục, lai lịch không giống chính là không giống. Chỉ việc người ta không để thân chủ ngồi ở trong phòng thẩm vấn chờ phán xét, liền cũng đủ làm anh bội phục.

Chờ Cung Trường ngồi xuống, Bách Thu quân mắt thấy đối phương rõ ràng lần đầu tiên nhìn thấy lão mà lại không hề kinh ngạc, thái độ còn phi thường tự nhiên. . . . . . Thậm chí có thể nói là tùy tiện chuyển hướng hai chân ở bên người lão ngồi xuống, đối mặt hai gã hình cảnh ngày hôm qua cũng rất là đúng mực, dù hai mắt có chút quầng thâm, nhưng tinh thần cũng rất tốt.

Bách Thu Quân tạm thời bỏ qua chuyện người này có tội hay vô tội, bản thân lão thật sự rất thích những người nam nhân có phong thái đại trượng phu này.

“Trần hộ sĩ, phiền cô đem tình cảnh tối hôm qua tái cùng vị cảnh sát này thuật lại một lần được không?” Nam thanh niên nhận được ý bảo, rất phối hợp đối Trần hộ sĩ nói.

“Được.” Trần hộ sĩ miễn cưỡng làm ra một mặt tươi cười, quay đầu đối mặt Hoàng hình cảnh.

“Tối qua sáu rưỡi, khi người thăm bệnh cuối cùng đã rời đi, tôi. . . . .”

“Thực xin lỗi, Trần hộ sĩ, thỉnh cô nhìn người đằng sau một chút, nói cho ta biết người nọ có phải là người thăm bệnh cuối cùng hay không?”

Trần hộ sĩ nhìn về phía sau, “Đúng vậy, chính là anh ta. Tôi nhớ rõ, anh ta ở bên ngoài phòng bệnh cơ hồ ngồi đợi một ngày.”

Từ Thiên gật gật đầu với Trần hộ sĩ.

“Tốt lắm, cô xác định cậu ta trước sáu rưỡi đã rời khỏi bệnh viện sao?”

“Đúng vậy. Tôi thấy anh ta rời đi mới đi vào phòng bệnh.”

“Trần hộ sĩ, lại phiền cô nhìn người này một chút, xin hỏi cô đã gặp qua cậu ta chưa?”

Trần hộ sĩ nhìn kỹ, rồi lắc đầu nói: “Không có, tôi chưa hề thấy qua.”

“Cô xác định? Không thấy quen chút nào?”

Trần hộ sĩ lại nhìn chằm chằm Cung Trường trong chốc lát, lại lắc đầu nói: “Không, tôi chưa từng thấy qua cậu ta. Nếu tôi đã thấy cậu ta, tôi nhất định sẽ nhớ. Vị tiên sinh này rất cao lớn, nếu tôi đã gặp qua hẳn là sẽ không quên.”

“Tốt lắm!” Bách Thu Quân hung hăng vỗ tay một cái, “Hiện tại phiền cô tiếp tục nói, cám ơn.”

Hoàng hình cảnh cùng đồng sự bên cạnh liếc mắt một cái, Bách Thu Quân quả thật lợi hại, nói mấy câu liền cơ hồ loại Cung Trường ra khỏi mối nghi ngờ của hai người họ. Bây giờ còn chưa có đứng trước toà án, nếu mà lên tòa xét xử. . . . . . Ai thắng ai thua chỉ có thiên tài mới biết.

Trần hộ sĩ nghĩ nghĩ, tiếp tục kể rõ: “Tối qua sáu giờ rưỡi, tôi tiến vào phòng bệnh của Chu tiên sinh đưa thuốc. Mới vừa đẩy cửa ra liền thấy Chu tiên sinh bị một nam tử mang mặt nạ quỷ chộp vào trong tay, người nọ thấy tôi tiến vào, lập tức vượt qua Từ tiên sinh hướng cửa sổ phóng đi. Mà tôi bởi vì sợ hãi liền kêu to lên, sau đó người kia mở cửa sổ nhảy ra ngoài.

“Tiếp theo tôi đi xem Chu tiên sinh, chỉ thấy anh ta. . . . . . bị thương rất nặng, khắp người đều là máu, đã hôn mê. . . . . . Sau tôi liền kéo chuông cấp cứu.”

“Ừm. . .” Bách Thu Quân gật đầu, “Cô nói cô thấy một nam tử đeo mặt nạ quỷ đúng không? Nếu cho cô nhìn lại hắn, cô có thể nhận ra không?”

Trần hộ sĩ nghiêng đầu nhíu mày, “Ưm. . . . . . Tôi không biết, tôi không thể xác định. Vì tôi không nhìn thấy mặt của hắn. . . . . .”

“Vậy cô có nhớ rõ hắn cao bao nhiêu không? Có cao bằng vị này hay không? Cung tiên sinh, phiền hắn đứng lên một chút.”

Cung Trường đứng lên.

Trần hộ sĩ ngẩng đầu lên, nhìn trong chốc lát cũng đứng lên theo.”Không, tôi nghĩ hắn không có cao như Cung tiên sinh, người nọ ước chừng một mét bảy, tuyệt đối không có cao giống Cung Tiên sinh, hơn nữa cũng dáng vẻ cũng không có khỏe mạnh như Cung tiên sinh.”

“Tốt, ta muốn hỏi lại cô một việc. Xin hỏi phòng bệnh của Chu Thế Côn nằm ở tầng mấy?” Bách Thu Quân thỉnh Cung Trường cùng Trần hộ sĩ ngồi xuống.

“Tầng mười.” Trần hộ sĩ không chút do dự trả lời.

“Tầng mười?”

“Đúng vậy.” Trần hộ sĩ lại khẳng định.

Cung Trường cười .

Bách Thu Quân cũng cười, quay đầu đối hai vị hình cảnh nói: “Trần hộ sĩ đã nói như vậy, ta nghĩ hai vị cũng đã nghe được. Nếu Chu Thế Côn không muốn rút đơn kiện, chúng ta hẹn gặp ở trên tòa án vậy. A, tiện thể cũng nói luôn: ta nghĩ các hắn nếu muốn tìm hung thủ thì hẳn phải là một cao thủ võ nghệ cao cường, hoặc là một khối tử thi! Cáo từ!”

Mắt thấy Bách Thu Quân mang theo Cung Trường, còn có vị nhân chứng hộ sĩ kia cùng nhau rời đi, hai hình cảnh đồng thời thở dài. Bọn họ không nên nhanh như vậy mà đem Cung Trường bắt về chỉ vì nhận được điện thoại của Chu gia, bọn họ tuy rằng đã phái người đi hiện trường dò xét, nhưng lời nói của vị hộ sĩ này lại bị xem nhẹ. . . . . . Xem ra trong đám cảnh sát quả nhiên có người nhận tiền kiếm ăn!

Sau đó vị hình cảnh trẻ tuổi mắng một câu thô tục, án kiện này không lớn, nhưng thật sự làm cho người ta đau đầu. Nếu là một bên có chỗ dựa vững chắc cũng được đi, hiện tại nghi phạm kia cũng không biết làm như thế nào mà lại mời tới được một kim bài miễn tử. Mà những vụ án kiểu này kết quả cuối cùng thường thường đều là —— những người phụ trách đó đều nhận hậu quả không hề hay ho!

“Không cần gấp. Nếu người bị hại muốn tiếp tục cáo Cung tiên sinh, cho dù việc đánh người lần này không dính dáng đến hắn ta, nhưng lần trước chúng ta còn có cơ hội. Trừ bỏ nhân chứng, chúng ta còn có một bản nghiệm thương chẩn đoán bệnh. Thêm những nhân tố khác nữa, người bị hại ước chừng nắm chắc tám phần sẽ thắng kiện. Chỉ cần hắn thắng kiện, chúng ta cũng coi như báo cáo kết quả công tác .”

Hoàng hình cảnh thở dài, anh không phải là không muốn làm cảnh sát tốt, nhưng cả hệ thống này chính là như thế, cấp trên bao che cho nhau, một bậc áp một bậc, ở trên có công đạo, bọn họ cũng chỉ có thể theo đó là làm việc . . . . . . Nhiệt huyết cũng không thể có cơm ăn.

***

Cho người thanh niên lái xe chở Trần hộ sĩ rời đi, Bách đại luật sư muốn tự tay đưa Cung Trường cùng Từ Thiên về. Cung Trường đồng ý ngồi vào kế bên lão, Từ Thiên an tọa phía sau. Trên xe Bách Thu Quân đối Cung Trường dặn dò một phen, nói nên án binh bất động, hết thảy để bạn hắn phân phó.

Cung Trường sang sảng cười, đem tay áo sơ mi cuốn đến trên vai, hắn biết người này ám chỉ chính là ai. Nhìn nhìn lại sắc mặt người ngồi sau, nhưng lại thấy hắn ta rất bình thường, tựa hồ tuyệt không để ý việc mình bị lão già kia xem nhẹ.

“Sáng nay tôi phát hiện tất cả tư liệu về Cung Trường đều bị động qua, là ông phái người tới?” Từ Thiên đột nhiên đối Bách Thu Quân hỏi.

Bách thu quân giảo hoạt cười, không trả lời thẳng vào vấn đề.”Tiểu tử, cậu làm tư liệu rất tường tận, rõ ràng. Không biết cậu là đối với bằng hữu mới tận tâm hay là trong công việc vẫn luôn như vậy?”

“Tôi sợ nếu không làm cẩn thận sẽ đắc tội lương tâm của chính mình, nếu tôi không làm sẽ thất vọng thân chủ, nếu không làm sẽ thất vọng tiền lương của tôi.” Từ Thiên thản nhiên trả lời.

“Ha hả, cậu tên là Từ Thiên? Có hứng thú đến việc làm ở văn phòng của ta hay không?”

“Cám ơn, tôi sẽ suy nghĩ. Đấy là vinh hạnh của tôi.” Từ Thiên không quanh co, anh cảm thấy loại người dối trá trước mặt này căn bản không cần anh để tâm.

Bách Thu Quân hiển nhiên đối với câu trả lời của Từ Thiên rất vừa lòng, trên mặt hơi hơi dẫn theo chút tươi cười tự mãn.

Trong xe lại là một khoảng trầm mặc, Bách Thu Quân không hỏi Cung Trường đường đi, giống như lão đã biết Cung Trường đang ở nơi nào.

Cung Trường nhìn chằm chằm đường phía trước, đột nhiên mở miệng nói: “Bách đại luật sư, tôi không biết là người như tôi có thể mời được ông đến đây a.”

Từ Thiên tuy rằng không có nói cho hắn người này rốt cuộc tại sao lại đến đây, nhưng quan sát thái độ của cảnh sát cùng Từ Thiên đối với lão, hắn có thể đoán ra người nọ là bên trong so với bên ngoài tuyệt đối không giống nhau.

Bách Thu Quân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Cung Trường cười nói: “Người như cậu sao lại không mời được ta? Ta cũng không phải đại nhân vật gì. Chỉ là luật sư thôi, chỉ cần có người mời ta, cho ta thù lao tương đối cao, người nào cũng đều có thể mời được ta. Cậu nói có phải hay không, tiểu Từ?”

“Từ Thiên sẽ không phụ họa theo ông. Bách tiên sinh, phiền ông nói cho tôi biết mọi chuyện. Nếu ông không nói, thứ lỗi cho tôi không thể nhận ông làm luật sư của tôi.”

“Ha ha! Cung tiên sinh, có người nào nói cho cậu biết rằng gương mặt lạnh lùng của cậu nhìn rất đáng sợ hay không?” Bách Thu Quân vỗ tay lái, nhìn phía trước cười to. “Nói thật với cậu, hôm mùng một tháng năm ta chỉ nhận được vài tờ chi phiếu cùng hai cái USB.Vậy tại sao ta lại nhận vụ án này ?”

“Nếu cậu nửa đêm thức dậy, phát hiện gối đầu bên cạnh có một đống đồ nguyên bản không thuộc về mình, là người đương nhiên phải biết lo cho an nguy của mình. Cho nên ta tuy rằng không biết người nọ là ai, nhưng tuyệt nhiên không muốn đắc tội hắn.

“Ta xem số liệu của cậu, cảm thấy vụ này mình có thể thắng kiện, đồng thời ta là người luôn luôn thích cùng cường quyền chơi trò chơi đối kháng, cũng biết rằng cậu chín phần là bị oan uổng, lần đầu tiên đánh người cũng là có nguyên do, tổng hợp lại các nhân tố bên ngoài, ta quyết định tiếp nhận vụ án của cậu.”

Nói dối! Từ Thiên căn bản không tin lão già này chỉ vì vài chi phiếu lai lịch không rõ đó mà thẳng buông tay lượng công việc lớn, tự mình tiếp nhận vụ án nhỏ này của Cung Trường. Về phần vì sao lão lại bày ra lý do này. . . . . .

Bách Thu Quân lão lại sợ người khác uy hiếp sao ? Vụ này rõ ràng phần thắng không lớn, lão lại nói có thể đánh thắng, dựa vào cái gì ? Lão thấy Cung Trường bị oan uổng, lão như thế nào biết hắn ta bị oan uổng ? Chu Thế Côn vào bệnh viện vì bị Cung Trường hạ thủ, kia ít nhất đã có năm nhân chứng có thể chứng minh được điều đó.

Về phần lão nói lão thích cùng cường quyền đối kháng, anh cũng không cảm thấy được thực lực của Bách Thu Quân có thể chống lại được người đứng phía sau Chu Thế Côn kia. Lấy giảo hoạt của Bách Thu Quân ra mà nói, loại vụ án này lão hẳn phải là trốn được liền trốn, nào có thể đón gió mà lên!

Cung Trường không nói nữa, hắn đang tự hỏi xem ai có thể giúp hắn việc lần này.

Từ Thiên? Nếu Từ Thiên có năng lực mời đến người này, hẳn là đã sớm nói cho hắn.

La Dục? Cái tên đầu tháng giàu cuối tháng đã nghèo kia cho dù viết chi phiếu, đại khái mệnh giá cũng sẽ không vượt quá hai ngàn.

Còn có ai? Người nhà hắn. . . . . . Cha hắn? Coi như hết, người nọ không thêm phiền đã là tốt lắm rồi !

Đem tất cả những người đối hắn có hảo cảm hoặc là người quen toàn bộ quét qua một lượt đều không có khả năng, không ai có thể làm được việc này.

Về phần Cung gia tám trăm năm chưa có tới một người thân thích? Vậy càng không thể.

Rốt cuộc là ai? Biết chuyện của hắn, đối tốt với hắn, nguyện ý đem tiền tài trợ giúp hắn, có thế lực, quen biết rộng, mà không chịu nói ra danh tính. . . . .

Trong đầu hiện lên tên của một người. . . . là y sao? Nhưng như thế nào có thể? Nếu thật sự là tên đó, tại sao không trực tiếp nói cho hắn? Hơn nữa y có nhiều tiền như thế sao? Còn quen biết lão già đó?

Càng nghĩ càng không có khả năng, nhưng lại càng cảm thấy được trừ bỏ y thì cũng không còn ai khác. . . Từ từ!

. . . . . . Ách, lão thiên gia, mời ngươi ngàn vạn lần không cần tại thời điểm này mà nói cho ta biết, người đã muốn sống hai mươi lăm năm như ta đây kỳ thật lại có một cặp cha mẹ thân sinh khác có tiền có địa vị, giờ muốn nhận về đứa con thất lạc a!

“Ha ha ha!” Cung dài hai tay giao nhau, ôm lấy cái ót ngửa đầu cười to.

Từ Thiên, Bách Thu Quân đồng thời bị kinh hách, không hiểu được Cung Trường đột nhiên cười cái gì.

***

Cảm tạ Bách Thu Quân xong, Cung Trường thấy Từ Thiên không xuống xe cũng không nói gì với hắn. Nghĩ thầm, rằng hai luật sư một già một trẻ chắc muốn trao đổi cái gì. Hắn đi vào Tứ Hợp Viện, chỉ thấy nhóm hàng xóm trong viện đang giặt đồ, nói chuyện phiếm cùng nhau ngẩng đầu nhìn hắn. Một bên phất phất tay xem như chào hỏi, một bên nhìn đối tượng hiềm nghi đang ngồi trước cửa nhà mình.

Ứng Nhàn ngồi trên băng ghế nhỏ phe phẩy quạt hương bồ, cười meo meo chào hỏi nói: “A Trường, ngươi đã trở lại a. Cung nãi nãi nấu chè đậu xanh đường phèn chờ ngươi trở về uống giải nhiệt, ta vừa rồi ăn một bát, ngon lắm nga.”

“Cậu vào đây cho tôi!” Nắm cánh tay, kiên quyết kéo người trên băng ghế vào trong phòng.

Cung nãi nãi nghe tiếng cửa mở, vội vàng từ buồng trong chạy ra, chỉ thấy bóng dáng trưởng tôn đang ra sức kéo thiếu niên cao lớn đáng yêu kia vào phòng ngủ. . . “Đại tử, con trở lại rồi sao?! Con nói nhanh lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Nhàn nói con . . . . .”

“Không có việc gì! Bà nội, lát nữa con ra nói với bà! Bây giờ còn phải cùng tiểu tử này nói chuyện một chút.” Từ sau cánh cửa phòng ngủ của hai anh em truyền ra giọng nói của Cung Trường.

Nghe được tiếng bước chân của Cung nãi nãi rời đi, Cung Trường đem người đẩy lên giường, khóa hai chân, cả người cưỡi lên trên thân Lý Ứng Nhàn. “Nói! Cậu rốt cuộc đã làm cái gì!” Mắt híp lại biểu tình hung hãn.

Thiếu niên khóe môi hạ xuống, vẻ mặt kinh hoảng, ôm ngực, nâng giọng lên nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta, ta có bạn trai rồi nha. Ta nói cho ngươi biết hắn rất lợi hại nha, là lão Đại của khu này! Ngươi nếu dám, dám đối với ta phi lễ, ta. . . . . . Ta liền nói cho A Trường của ta biết!”

Cung Trường suýt nữa tức chết, một phen nắm cổ Lý Ứng Nhàn.”Nếu không nói tôi bóp chết cậu!”

“Không muốn không muốn! Ta nói ta nói!” Thiếu niên sợ tới mức thấp giọng thét chói tai.

Cuối cùng tiểu tử này cũng thức thời, “Nói!”

“Ta nói ngươi sẽ không. . . . . . bóp chết ta?” Biểu tình đáng thương hề hề.

Một quyền đấm xuống giường!

“Hảo, hảo. . . . . . Ta nói! Thật là, ta nghe người ta nói ngươi rất hay dùng thủ đoạn loại này, A Trường ngươi thật bạo lực!”

“Ngươi rốt cuộc nói hay không!” Tính nhẫn nại của Cung Trường rất nhanh đã hết sạch.

“Ta nói.” thiếu niên biểu tình tựa hồ thực thẹn thùng(?) “Ta. . . . . . Ta yêu ngươi.”

. . . . . . 8888888888888888888888888888888888

Không phải sự trầm mặc của cái chết mà chính là trầm mặc trước khi bùng nổ. . . Cung Trường trầm mặc ba giây đồng hồ sau bạo phát!

“Ông đây không cần ngươi nói cái này! Ta hỏi ngươi. . ngươi con mẹ nó rốt cuộc là ai─”

“Lý Ứng Nhàn, sinh ngày mười một tháng mười một năm 937 sau công nguyên. Người của Lý gia, linh hồn mất tích giữa năm 966. Sau đó xuyên không đến đây là năm 1997, hiện tại là một trong những người được ứng cử ngôi vị của Lý gia.”

Cung Trường hoàn toàn vô lực, hắn bị đánh bại rồi, bại dưới trí tưởng tượng quá sức của tiểu tử này.

Thân thể vừa lật, ngã vào bên người thiếu niên, “Cậu nếu không muốn nói thì thôi vậy. Dù sao thì cũng. . . . . . Cảm ơn.”

Cung Trường bất mãn, Lý Ứng Nhàn lại còn bất mãn hơn. Hiện tại chỉ sợ không ai tâm tình phức tạp bằng y. . .

Rất không hảo cảm mà liếc nam nhân bên người một cái. “Ta nói, ngươi nếu muốn cám ơn thì đừng chỉ nói miệng, dùng hành động thực tế nữa a!”

“. . . . . . Làm gì? Muốn ta thân ngươi a?” Cung Trường nhắm mắt lại, tối hôm qua một đêm không ngủ, hắn hiện tại rất mệt.

“Ta muốn ngươi!” Lý Ứng Nhàn oán hận trở mình leo lên người Cung Trường.

Cung Trường khóe miệng câu ra một tia trào phúng cười lạnh, “Tiểu tử, đây là nhà của ta.”

“Thì sao, đem ngươi ăn vào miệng là xong.” Ứng Nhàn cúi đầu ở trên mặt nam nhân cắn một ngụm.”. . . . . . Ngô, hôi quá!”

“Xú tiểu tử. . . . . . Dám ghét bỏ ta. Đi giúp ta nấu nước đi.” Cung Trường cũng lười chùi nước miếng, nằm ở trên giường không nhúc nhích.

Ứng Nhàn lại ở cằm Cung Trường hôn một cái, lập tức ở bên người hắn nằm xuống, lấy tay hắn làm gối đầu.

“Đợi lát nữa cùng nhau tắm đi, ta cũng mệt mà. . . . . .”

Ngươi mà mệt cái gì? Còn nữa, chuyện tối hôm qua chỉ là kẻ trộm thôi đúng không? . . .

Đem thiếu niên kéo vào trong lòng, Cung Trường ở trong mộng hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui