Hồn Đồn Than

Nếu có một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi mỉm cười nói với bạn: ta sẽ đối với ngươi rất ôn nhu. Bạn sẽ nghĩ tới cái gì?

Cung Trường trước tiên nghĩ đến Lý Hàng… Không… Lý Ứng Nhàn muốn ôn nhu như thế nào giết chết cậu.

Cậu không phải người khoanh tay chờ chết, cho nên cùng lúc đối phương đi tới cậu liền phản kháng.

Kết quả kháng cự chính là, cậu hiện tại đang ngẩng mặt trên chiếc giường ban nãy, và thiếu niên ngây ngô vốn rất ngờ nghệch và sùng bái cậu kia, đang thuần thục cởi quần áo cậu, vừa cởi vừa không kiêng nể gì xem xét ngắm nghía thân thể cậu.

“Hóa ra ngươi mặc chính là quần lót tam giác màu đen, ha ha, thoạt nhìn thật đúng là… Trường, ta thật không ngờ ngươi là cái loại đàn ông ngoài lạnh trong nóng này? Ngươi lúc thường nhất định kiềm nén rất giỏi, có hay không thường xuyên tự sờ?”

“Này, thằng nhãi, mày có phải uống lộn thuốc rồi không?” Người đàn ông nằm ở trên giường nghe thiếu niên càng nói càng chẳng ra làm sao, nhất thời trừng mắt gầm lên.

Lý Ứng Nhàn căn bản không để lửa giận của cậu vào mắt, đeo lên vẻ mặt búp bê giết người không đền mạng, tiếp tục làm theo ý mình, thích nói gì thì nói cái đó.

“Thân thể của ngươi thật không tệ, bắp đùi sờ lên rất trơn nhẵn. A Trường, ta giơ bắp đùi của ngươi lên, xem phần mông của ngươi có được không? Khi ta lần đầu tiên nhìn thấy ngươi liền đoán ngươi có mấy khối cơ bụng, hai cánh mông lúc cơ co rút lại có phải hay không đặc biệt săn chắc.”

“Ngô. . . quả nhiên cùng ta tưởng tượng giống nhau, ngươi phối bất luận nam nữ đều tạo dáng thật đẹp. Đúng rồi, ta sờ ngươi có cảm giác không?”

Sờ a sờ, hai tay trên người cậu làm càn sờ chỗ này nắn chỗ kia.

Cung Trường thật sự không biết tên tiểu quỷ này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Lý Hàng đêm nay đem đến cho cậu chấn động thật sự quá lớn! Cậu đến bây giờ còn có cảm giác như đang nằm mơ.

Hơn nữa, tối trọng yếu là ── cậu thế nhưng lại đánh không lại một tên con trai nhỏ hơn mình tám tuổi?

Điều này sao có thể!

“Lão Nhị của ngươi không nhỏ nha! Ngươi xem, đặt trong tay mà nặng trịch này.”

Những ngón tay trái thon dài có những vết sạn vuốt ve lên thắt lưng hai bên bụng, tay phải ước chừng đang suy tính bắt đầu chuyển đến phần trung tâm.

“Buông ra! Ngươi con mẹ nó có phải đầu óc hỏng rồi hay không!” Cung Trường quả thật không biết nên há miệng phun nước bọt vào mặt tên tiểu tử kia, hay là nên cười lớn để hắn nhanh chóng kết thúc trò đùa quái đản khến cậu muốn nôn mửa này.

“Đầu óc ta không hỏng, thân thể mới thật sự là hư rồi. Vừa rồi lúc đem ngươi lên giường ta còn suy nghĩ thôi quên đi, nhưng mới cởi quần áo của ngươi ra, con ta ngay lập tức ‘đứng lên’ chào ngươi. Càng sờ ngươi, ta càng cứng! Ta lớn vậy cũng chưa từng một lần cương nhanh như thế.”

Lý Ứng Nhàn mặt đỏ toàn bộ, đáng tiếc chính y cũng không biết. Y chỉ biết hiện tại bản thân mình rất hưng phấn, trong đầu, trong mắt tất cả đều là hình ảnh Cung Trường lõa thể.

Cảm giác kích thích tăng lên rất nhanh, cảm thấy mình khó có thể nhẫn nại đến cùng, ngẫm lại, quyết định thỏa mãn cơn nghiện của mình trước rồi nói sau!

Bắt lấy bàn tay to của Cung Trường đặt lên đũng quần jean của chính mình, gần như ngay tức khắc, kích thích trực tiếp từ sau cột sống đánh thẳng lên tới não bộ. Thở dốc một ngụm, sau đó gắt gao chế trụ bàn tay rắn chắc, ấm áp của Cung Trường lại, chà sát qua lại chỗ đó của mình.

Cung Trường nghĩ muốn nôn. Nếu không phải thằng nhóc này làm cái gì khiến cậu mềm nhũn hết cả người, cậu sẽ không để một tên vị thành niên tùy ý làm nhục tay mình như vậy!

“Ngươi đừng buồn nôn như thế được không? Tay ta còn phải làm hoành thánh cho người ta ăn nữa! Này! Quán hoành thánh của ta còn chưa có dẹp đâu!”

“Đợi chút nữa… đợi chút nữa là được rồi.”

Lý Ứng Nhàn thở hổn hển, bỏ tay Cung Trường ra, vội vàng cởi cái quần dính máu vướng bận và quần lót của mình, nhấc chân xoay người cưỡi lên thân thể của Cung Trường.

“Ngươi muốn làm gì!” Cung Trường không chỉ muốn nôn, cậu quả thực còn ngượng nhìn thẳng người kia.

Áo sơ mi trên người vẫn mặc nghiêm chỉnh ── phần trên còn dấu vết một mảng máu lớn, vết máu trên mặt vẫn chưa lau đi, cứ như vậy trần trụi nửa người cưỡi lên bụng cậu, còn bắt lấy tay cậu trực tiếp đặt lên phân thân mình, không ngờ cả hai bàn tay của cậu, cư nhiên lại… lại…

“Con mẹ mày, dám cưỡi trên người bố mày thủ ***! Tao… tao đánh chết tên biến thái nhà mày! Mày là một tên súc sinh! Một thằng khốn nạn! Học theo thứ không tốt! Bà nội mày, xuống ngay cho tao! Có nghe thấy không! Lý Hàng, tao giết chết con rùa, con dê nhà mày!” [con rùa = vương bát = tên khốn, con dê =…]

Cung Trường quả thật tức đến sắp điên lên. Đây rốt cuộc là cái quái gì đang diễn ra? Đêm nay rốt cuộc là ngày gì vậy?

Thiếu niên bình thường nhu thuận đáng yêu như vậy đã đi nơi nào? Cậu sao lại có thể thấy Lý Hàng giết người?

Lý Hàng như thế nào lại có thể lột sạch quần, cưỡi trên người mình mà chà xát lão Nhị?

Cậu rốt cuộc là đang mơ một giấc mộng hoang đường gì vậy?

Động tác của thiếu niên càng lúc càng nhanh, tiếng thở dốc càng ngày càng thêm không che giấu.

“Thích! Thích chết ta! Thật thoải mái. . . tay ngươi sờ ta thật thoải mái. . . A Trường, A Trường . . .”

Nếu nói thời điểm Ứng Nhàn khiêng Cung Trường lên giường vẫn còn mang do dự, thì hiện tại y quả thật chỉ hận không thể quay lại ngày đầu vừa quen biết Cung Trường, vừa nhìn thấy liền lập tức lột quần, đem hắn đặt trên thớt của quán hoành thánh, nhào đi nhào lại hắn mười bảy, mười tám lần!

Nguyên lai tính dục là một chuyện mê người như thế, làm cho con người ta quên đi chính mình như thế, chả trách dù nắm giữ rồi mọi tiền tài lớn nhất của thiên hạ, ngay cả khi hoàng đế cho ta ba phần của cải, ta vẫn không thấy hoàn toàn thỏa mãn, hóa ra nam nhân thật sự không thể không có tính dục, hóa ra ta vẫn khao khát loại bản năng cơ bản nhất này!

Lão thiên gia a, đây là mục đích ngươi đem ta tới nơi đây sao? Để cho ta biết đến nam nhân này, để cho ta biết ý nghĩa làm một nam nhân chân chính, để cho ta… đạt được cao trào chân chính!

Một tay cầm tay Cung Trường bắt cậu ma xát của mình, một bàn tay đặt trên ngực nam nhân nhẹ nhàng vuốt ve. Không thể lưu lại dấu vết, cũng chỉ có thể làm đến mức độ này.

Giữa tiếng chửi rủa của Cung Trường, Lý Ứng Nhàn ngẩng đầu rên khàn khàn, nâng người cho tinh hoa của chính mình bắn ra ngoài.

Cung Trường cứng người như khúc gỗ.

“Thật xin lỗi, ta không phải là cố ý… Trời! *** của ta chảy tới miệng của ngươi rồi, A Trường…”

Đưa tay đến khuôn mặt dị thường phẫn nộ, qua quýt đem bạch trọc dày đặc kia xoa lên toàn bộ khuôn mặt nam nhân.

Y đã bất chấp Cung Trường có tức giận hay không, y chỉ cảm thấy Cung Trường hiện tại quả thật khêu gợi muốn chết, đến nỗi cả khi nam nhân hai mắt như muốn phun ra lửa đến nơi, cũng thật mê say, gây hưng phấn trong mắt y.

“A Trường, ngươi xem! Ta lại cứng này! Ha ha! Ta lại vừa cứng! Lão thiên gia a! Ta chưa từng một tối mà cương hai lần! A Trường, cho ta làm được không, cho ta đâm vào cái lỗ nhỏ của ngươi có được không? Cho ta làm ngươi! Cho ta làm ngươi! Cho ta thao nam nhân ngoài lạnh trong nóng nhà ngươi đến cái mông ngươi muốn nát ra!”

Lý Ứng Nhàn sắp bị sự hưng phấn giết chết, trong lòng nghĩ tới cái gì là ngoài miệng liền nói lung tung cái đó. Y đã muốn quên cái gì gọi là khống chế.

“Cho ta xem xem, cho ta xem mông ngươi, nga nga nga, đây chính là nơi ta phải đâm vào phải không? A Trường, thật là *** đãng quá nga, ta còn chưa cắm vào mà ngươi đã ướt đến vậy!”

Mùa hè nóng lớn, Cung Trường vừa giận lại vừa thẹn, mồ hôi đã sớm ướt toàn thân, chỉ có cái tên kia t*ng trùng xông não mới có thể coi mồ hôi thành thứ khác.

Tiếng chửi ầm của Cung Trường bên tai Lý Ứng Nhàn đã sớm biến thành tiếng rên rĩ mê người, quên đi suy nghĩ hậu quả sau này sẽ như thế nào, y hiện tại tập trung tinh thần vào làm sao cho phân thân mình có thể tiến vào giữa cây hoa cúc nhỏ hẹp co rút thít chặt kia.

Chả trách sao mọi người đều gọi chỗ này là hoa cúc, nguyên lai thật sự giống hoa cúc, chặt chẽ thật nhiều tầng tầng lớp lớp nếp nhăn, ở giữa sắc đỏ thịt chính là nhụy hoa.

Thuận tay lấy xuống kem dưỡng da phía đầu giường, lấy ra một đống lớn cẩn thận vẽ đều trên nhụy hoa. Vốn muốn dùng ngón tay thăm dò một phen nhưng sợ đêm dài lắm mộng, Cung Trường lại chửi mắng ầm ĩ kịch liệt. Ứng Nhàn ném tuýp kem dưỡng da còn dư lại không nhiều xuống, nhìn thoáng qua vẻ mặt thở gấp và nóng máu của Cung Trường, rất dịu dàng mà cười cười.

“Anh Trường, xin anh đừng quên, ta là nam nhân đầu tiên của anh.”

Cung Trường sắc mặt đỏ tươi trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Đây không phải là nói đùa, cậu cũng không còn cách gì ép buộc chính mình tin rằng thiếu niên chẳng qua là đang giỡn chơi với mình.

“Lý Hàng! Lý Ứng Nhàn! Dừng lại! Mày nếu không muốn tao thấy mày một lần liền chém một lần thì liền dừng lại cho tao! Con mẹ mày có nghe thấy không ──”

“Chém ta? Không đâu A Trường, ta sẽ không cho ngươi chém ta đâu, ta thích ngươi như thế này, ngươi sao có thể đành lòng chém ta?” Ứng Nhàn rất nghiêm túc đem thứ đang cương lên của mình ngắm vào vị trí.

Cung Trường muốn bị bức điên rồi! Cơn ác mộng cậu thật vất vả tránh thoát trong lao tù chẳng lẽ đêm nay lại xảy ra. Thậm chí bất kể như thế nào cũng đều không thể tránh được?

Không! Cậu không muốn!

“Vì cái gì mà lại phải đối với ta như vậy? Là bởi vì ta thấy ngươi giết người nên ngươi vũ nhục ta? Lý Ứng Nhàn, để Cung Trường ta nói rõ ràng với ngươi, cho dù ngươi thật sự cưỡng gian lão tử, lão tử cũng sẽ không giống một con đàn bà mà trốn trong cống ngầm đâu! Người đừng trông cậy vào việc lấy chuyện này mà uy hiếp ta! Ta lại càng không tự sát! Ta thề chính tay ta sẽ đưa ngươi vào ngục giam!”

“Uy hiếp? Sao lại phải làm vậy!” Ứng Nhàn khẽ nhíu mày, nét mặt có phần thống khổ, “A Trường, ta nhịn không được nữa, chúng ta vừa nói vừa làm được không?”

“Con mẹ mày cút! Biến thái chết tiệt! Cẩn thận lát nữa động kinh tái phát chết trên bụng lão tử! Mày là thứ hỗn trướng, bất lực, biến thái!”

“Anh Trường, anh mắng chửi ta như thế này làm ta rất đau lòng đó.” Khuôn mặt Lý Ứng Nhàn làm ra vẻ u oán, “Anh như thế nào có thể dùng hai chữ ‘bất lực’ mà chửi nam nhân của mình, vốn ta còn muốn từ từ, giờ… ngươi sẽ biết ta có phải hay không thật sự không làm được.”

Nói xong, lấy tay đỡ lấy cây côn th*t cứng rắn kia, nhắm ngay bộ vị đã được y vuốt ve đến nóng lên, không chút khách khí nhét thứ cứng rắn vào trong.

Nam nhân dưới thân phát ra một tiếng không rõ là tiếng rống giận hay là tiếng kêu la thảm thiết thê lương.

Không thèm nói thêm, đem bắp đùi khiêng đến trên hai vai của mình, hai tay đỡ lưng nam nhân liều mạng dùng sức.

Không phải y không nghĩ đến kéo dài trêu đùa đại nam nhân bị y dăt dưới thân mình, thật sự là…

Sao lại đau như vậy? Không được, dù có đau cũng phải làm tới cùng! Đây chính là liên quan đến danh dự của nam nhân a!

Sử dụng sức mạnh thô bạo rốt cuộc Lý Ứng Nhành cũng có thể đem cái danh dự của chính mình vùi sâu vào trong cơ thể của người kia, chỉ cảm thấy chính mình vừa đau lại vừa nóng lại có cả một cảm giác tê liệt nói không nên lời ở trên toàn bộ cơ thể của mình chạy loạn.

Chuyển động một chút, cùng với âm thanh chửi mắng của nam nhân dưới thân, cổ te liệt kia lại càng thêm mãnh liệt.

Nguyên lai nam nhân thật sự không giống nữ nhân. Cùng nữ nhân một chút cũng không đau, nhưng cùng nam nhân thì lại vừa đau vừa thích!

Ứng Nhàn cảm thấy được bên trong Cung Trường tựa như còn chưa có hoàn toàn mềm đi, nhưng nội bích vừa nhỏ vừa nóng lại gắt gao bao bọc lấy phân thân của mình, cửa động thì siết chặt như một vòng đai. Y vừa động, cái vòng đai bằng thịt kia cũng đi theo cùng động.

Cơ hồ sắp khống chế không được mình, cẩn thận thở ra với ý đồ có thể làm chính mình khôi phục một chút bình tĩnh. Không. Không làm được!

Vì cái gì mà việc này lại tuyệt đến không thể tả như vậy?

“Ngô… A Trường, ngươi không muốn để ta sung sướng sao?”

Vì cái gì ta lại không thể giống như khi cùng với nữ nhân, tự do khống chế dục vọng và tinh thần của mình? Vì cái gì… ta đến bây giờ vẫn là không thể giống như trong thân thể nữ nhân mà tự do chuyển động?

Ta không tin là mình không thể chinh phục được ngươi!

Lần đầu tiên nghĩ phải phát huy khí khái đại trượng phu của mình, lần đầu tiên để ý đến mặt mũi của đàn ông khi ở trên giường như vậy, lần đầu tiên y dốc sức đến chảy nhiều mồ hôi trên thân thể một người như vậy.

Lý Ứng Nhàn cảm thấy mình ghép đúng rồi. Y càng dữ dội, thì di chuyển càng thoải mái. Hung hăng gây sức ép hơn mười lần, nam nhân dưới thân mình cũng không chặt như vậy nữa, ra vào thường xuyên, rốt cuộc y cũng thực sự tìm được vui thú rồi.

Đợi y gào thét lần thứ hai, bóp mạnh thắt lưng của nam nhân từ đám mây trên thiên đàng về lại với mặt đất xong, Ứng Nhàn mới phát hiện người nằm dưới trong suốt quá trình vẫn luôn cắn chặt môi trừng hai mắt, gắt gao theo dõi y.

“Ngốc, ngươi cắn tới chảy máu rồi…”

Khom người liếm máu bên khóe miệng người kia đi, hương vị tanh tanh nếm thử trong miệng lại có chút ngọt.

“Đừng nhìn ta như vậy.”

Đưa tay che đi ánh mắt thù hằn oán hận đến cực điểm của người nọ, đem phân thân mình cẩn thận rút ra, nhìn chằm chằm nội màng đỏ tươi cùng theo xác thịt y kéo ra ngoài cơ thể, Lý Ứng Nhàn liếm liếm môi, nhịn không được lấy ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ.

Nóng!

Phía trên phân thân dính máu, còn có *** của mình, có chút không sạch sẽ.

Ứng Nhàn phát hiện chính mình thế nhưng một chút cũng không để ý, cởi áo sơ mi mình thuận tay chà chà, lại lần nữa thả lực chú ý lên thân thể nam nhân.

Không tồi, vết thương cũng không phải nặng lắm. Y vẫn là thực hiện theo đúng lời hứa của mình.

“Ta rất ôn nhu đúng không?” Nhịn không được cúi đầu hôn lên cái trán no đủ của Cung Trường, “Không được nhíu mày, ta không thích bộ dáng nhíu mày của ngươi.”

Càng hôn càng xuống dưới, thời điểm bàn tay lướt qua đến môi, chính mình đối với bản thân lại lớn tiếng kêu dừng lại.

Buổi tối hôm nay chỉ có thể làm được đến đây, ngươi phải dừng lại đi thôi!

Nóng vội không ăn được cháo nóng, không cần vội, một ngày nào đó…

Trấn an thằng con đang rục rịch của mình, nhấc lên tấm thảm đắp chu đáo trên người cả hai, Ứng Nhàn từ bên cạnh ôm lấy cơ thể nóng như lửa của nam nhân đang ướt đẫm mồ hôi.

Giờ khắc này, y cơ hồ có thể đoán ra điều Cưng Trường đang suy nghĩ mà không nói ra được.

Đại khái nghĩ là muốn sau khi phục hồi thể lực thì lập tức cho ta một dao đi.

Đáng tiếc, ta sẽ không cho ngươi cơ hội làm thế đâu, A Trường.

Đột nhiên sau khi đạt được thỏa mãn tính dục nổi lên, còn lại chính là một lần nữa suy nghĩ cực kỳ bình tĩnh.

Y vừa rồi cưỡng gian một người đàn ông, một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh không thua gì y.

Y ở trước mặt Cung Trường giết người, để cho Cung Trường thấy được một mặt khác của mình, nói với Cung Trường bí mật khinh khủng của mình, nói với Cung Trường tên họ thật của mình.

Tóm lại, chuyện đêm nay Lý Ứng Nhàn y không nên làm. Nhưng y thật sự đã làm, thật giống như y đã sớm đợi không được làm như vậy.

Đúng vậy, y từ sớm đã đợi không được.

Kỳ thật y căn bản không cần phải cưỡng bức nam nhân kia. Kích động tâm tình hắn, khiến hắn ở vào trạng thái không ổn định nhất, không phải chỉ có một loại phương pháp này, nhưng y vẫn là lựa chọn thủ đoạn cực đoan nhất, không thể chấp nhận nhất này lên người Cung Trường.

Bởi vì y đã muốn đi, ngay từ ngày đầu tiên thấy người kia y đã muốn.

Cho nên lần này tuy sự kiện nảy sinh bất thình lình, nhưng có lẽ cũng không ngoài dự đoán như vậy, bởi vì thứ y cần là một cái cớ mà thôi. Dù sao, ôm một người có bộ phận sinh dục giống mình, mà lại còn là một nam nhân vô cùng cường tráng không mảy may giống nữ nhân chút nào, thật sự cần không ít dũng khí!

Hiện tại y làm, sau đó y cảm thấy khát vọng vẫn chưa hết, y thậm chí nghĩ y đi vào thế giới này tựa hồ là một việc đúng đắn.

Về sau phải làm sao đây?

Ứng Nhàn nở nụ cười, bàn tay đặt ở chính giữa ngực nam nhân chậm rãi trượt.

Y không tham, nhưng hễ là thứ y muốn…

Huống chi lần này thứ y muốn không phải là một vật không sự sống, mà là một thứ có thể đem lại cho y khoái cảm tột bậc, có thể làm cho phần đàn ông quan trọng của y đứng thẳng oai phong hùng dũng, có thể làm cho y trở thành một nam nhân chân chính.

Vượt qua ngàn năm, y ở trên người một nam nhân mà tìm thấy một loại tự tin khác.

Đối với đại đa số nam nhân mà nói, sự nghiệp tất nhiên là rất quan trọng, nhưng hiển nhiên việc làm một nam nhân chân chính ở trên giường cũng không thể thua kém! Tin tưởng trừ bỏ Lý Ứng Nhàn y ra, thiên hạ hẳn có hết chín phần nam nhân đều suy nghĩ giống như y. Mà còn lại một phần hẳn là cảm thấy *** còn quan trọng hơn sự nghiệp đi.

“A Trường.” nhẹ nhàng hôn sau bả vai nam nhân, Ứng Nhàn cúi đầu nói: “Nếu ta nói với ngươi rằng, ta đối với thân thể của ngươi là ‘nhất kiến chung tình’, ngươi có hay không sẽ dùng muôi thép gõ nát đầu ta? Ha ha….”

Cung Trường không biết là có nghe thấy hay không, vẻ mặt không chút biến đổi, chỉ là môi run rẩy rất kịch liệt.

Nửa giờ sau, thiếu niên nghỉ ngơi đủ rồi đứng dậy đi đến trước bàn học, nhóm lên cây nhang tím trong lư hương.

Mùi hương nồng đậm đến choáng ngợp, thiếu niên mới một lần nữa trở về bên giường nghiêng người ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng trần trụi của nam nhân một hồi.

“Không phải sợ, A Trường, đây chỉ là một giấc mơ… Không phải sợ…” Giọng nói hòa nhã, nhẹ nhàng an ủi nam nhân tinh thần đã bị chấn động quá lớn.

“Không có việc gì, đều xong cả rồi. . .  Nhắm mắt lại hảo hảo ngủ một giấc đi. . .”

Vỗ về đã có tác dụng chưa? Chỉ thấy thân thể Cung Trường ngày càng thả lỏng, ánh mắt của ngày càng mê man, mí mắt chạm lại không chạm rồi dính lại với nhau.

“Đúng, cứ như vậy. Không cần suy nghĩ nhiều nữa, liền giống như ngươi nghĩ, loại chuyện này sao có thể xảy ra? Đây chính là một giấc mơ, ngươi là nằm mơ. . .”

Trong mơ màng, khoảng giữa lông mày nam nhân dần dần nới lỏng, môi cũng hơi hơi mở ra, biểu tình dường như thả lỏng đi rất nhiều.

Đúng, đây chỉ là một giấc chiêm bao, Tiểu Hàng sao có thể giết người, lại còn đối với cậu làm ra những việc như vậy?

Phòng ngủ cổ kính mang theo một loại giai điệu kỳ lạ, vang vọng một bản ca dao không rõ ca từ, lặp đi hết lần này rồi lại lần khác, một lần lại một lần phát ra từ đôi môi thiếu niên hát khẽ bên tai nam nhân, một lần rồi lại một lần nói cậu nghe những chuyện thật mới. . .

***

Thời điểm Cung Trường tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy nóc nhà quen thuộc của chính mình. Tức khắc, một hơi nghẹn trong lòng liền một mạch thở ra.

Ta đã nói rồi mà, chuyện hoang đường như vậy sao có thể phát sinh. Nhìn xem, ngươi cũng chỉ là mơ một giấc mộng kỳ lạ mà thôi.

Ánh sáng rực rỡ xuyên thấu qua khe hở bức màn chiếu vào trong phòng, thẳng tắp soi đến mặt cậu. Không chịu nổi liền nâng tay che lại hai mắt.

Đúng rồi, mà ta mơ đến cái gì?

Cung Trường nằm trên giường, cánh tay đè nặng trán mở to hai mắt nhớ lại.

Hình như cậu mơ thấy Lý Hàng giết người, còn mơ thấy hắn ở trong một gian phòng ngủ cổ xưa. Sau đó cậu còn mơ. . .

“A a a ──”

Thời điểm mặt trời lên cao, từ Tứ Hợp Viện cổ xưa truyền đến một tiếng thét thảm thương.

***

Cung Trường cảm thấy được hôm nay vô cùng bất mãn.

Đầu tiên là cả đêm mơ một giấc mơ thật hoang đường, rồi chờ tỉnh lại thì phát hiện đã muốn giữa trưa, cậu như thế nào lại ngủ quên?

Càng buồn bực chính là thời điểm cậu rời giường thì phát hiện, nơi không nên đau thì lại đầy đau đớn, lại liên tưởng đến cảnh tối qua trong mơ, mặt cậu liền đen ngay tại chỗ.

Thật vất vả mới sửa sang được tâm tình để đi đến quán, lại đụng phải thằng khốn nào đó của một cục nào đó không biết đến thu phí vệ sinh, ầm ĩ cả ngày, đưa ra biên lai mình đã đóng trước một năm cũng vô dụng, đối phương quăng lại lời uy hiếp nếu cậu không đóng sẽ không để cậu mở quán nữa rồi mới lên xe rời đi.

Ngay lúc tâm tình đang không tốt thì cái tên tiểu quỷ hại chết người lại xuất hiện. Bản thân không biết phải lấy biểu tình gì để đối mặt, kẻ kia vậy mà lại cười hì hì chạy lại hỏi cậu: “Anh Trường, anh có phải là bị trĩ không a? Tối hôm qua em giúp anh xem quán, anh vậy mà lại ngồi chồm hổm trong WC đến nửa tiếng. Này, cho anh đó, đặc biệt mua thuốc mỡ điều trị bệnh trĩ chảy máu cho riêng anh đó.”

Cung Trường tức giận, đang muốn hỏi cậu để hắn xem quán lúc nào, dừng một chút, trong đầu mơ hồ xuất hiện kí ức chính mình đi đến nhà vệ sinh công cộng ở con hẻm tòa nhà kia.

“Tối hôm qua anh có uống rượu không?” Cung Trường hoài nghi hỏi.

Thiếu niên cười. “Anh quên rồi sao? Em mua một chai rượu trắng muốn uống thử một chút, kết quả anh không cho em uống, cuối cùng toàn chui bụng anh. Uống say lắm có phải hay không, sáng sớm có phải là đứng lên không nổi? Môi bị sao thế này? Tự mình cắn sao?”

Cung Trường sờ sờ môi không lên tiếng. Bị thiếu niên nói như vậy, cậu mơ hồ nhớ rõ đã có chuyện như thế từng xảy ra.

Thiếu niên đi tới rất nhiên sờ mông cậu, cười như không cười hỏi cậu: “Có đau hay không?”

Cung Trường nhảy dựng lên, vội vàng đưa tay chụp cái cái tay quá mức tự nhiên kia.

Thiếu niên cười đến càng kỳ dị, Cung Trường vội tìm lý do: “Có thể thật sự bị trĩ. . . Cười cái gì mà cười! Mười thằng đàn ông thì có hết chín thằng bị trĩ rồi! Chưa từng nghe qua sao!”

Thiếu niên ôm cổ Cung Trường cười.

***

Hai ngày cuối tuần qua đi, Cung Trường cảm thấy thiếu niên dường như càng ngày càng dính lấy mình, chắng những buổi tối đến nán lại một, hai tiếng đồng hồ, ban ngày cũng thường xuyên nhảy ra dọa cậu nhảy dựng lên. Hơn nữa còn rất thích động tay động chân với cậu?

Từ Thiên cầm bài pu-khơ, ánh mắt tà gian nhìn Cung Trường.

“Này, tao nói này cậu em nhỏ Lý Hàng, mày muốn ăn đậu hủ của ông anh lớn thì cũng đừng ăn đến mức như vậy đi?”

Lý Ứng Nhàn dừng tay lại, nghiêng người liếc bằng hữu trí thức duy nhất của người bạn lâu năm Cung Trường một cái.

Cung Trường không hé răng, cúi đầu ngồi trên băng ghế ngủ gà ngủ gật. Ứng Nhàn rất nham hiểm cười cười, ôm lấy Cung Trường gần như đặt cả sức nặng toàn thân đặt lên người mình, hai tay càng ra sức hướng về phía trước sờ soạng.

“Sao gọi là ăn đậu hủ được? Tôi đang vừa đấm lưng vừa xoa bóp cho anh Trường mà.” Cười âm hiểm, hỏi lại khờ dại.

La Dục bên kia chú ý tới đoạn đối thoại của hai người cười ha hả: “Tiểu quỷ, mày hiện đang sờ chính là đậu hủ của anh Trường của mày đó, ha ha!”

“A, đây chính là đậu hủ à, tôi đây ăn nhiều một chút cũng được mà. Dù sao anh Trường cũng không phải con gái, tôi ăn như vậy cũng không ảnh hưởng gì đi.”

Sờ a, sờ a, dùng sức sờ sờ. Đụng đến một nơi, cố ý lấy hai ngón tay nhéo lấy.

Tê! Cung Trường cảm thấy từ ngực đột nhiên truyển đến một trận đau đớn kịch liệt, sợ tới mức mở to mắt ngay.

“Ngươi làm gì vậy?”

“Ăn đậu hủ của anh a, là Từ Thiên nói đó, không phải em.”

Cung Trường nổi giận, tránh ra khỏi cái ôm của thiếu niên, ngồi thẳng dậy mắng người bạn lâu năm: “Mày sao lại dạy nó những thứ không sạch sẽ vậy! Cái gì mà ăn đậu hủ của lão tử! Đậu hủ của lão tử ngon như vậy sao có thể cho ăn!”

Từ Thiên muốn cười, liền không biết xấu hổ mà cười ra. La Dục cũng không đứng đắn gì, cười đến chỉ tay vào mũi của Cung Trường nói: “Ăn ngon hay không thì phải hỏi tên tiểu quỷ kia. Ha ha ha!”

Cung Trường muốn nổi giận, kết quả chỉ bật cười.

“Mẹ! Một đám chỉ biết quấy rối! Đã mấy giờ rồi còn chưa cho tao về ngủ!”

Không một người xê dịch khỏi chỗ.

“Cậu cũng thiệt là! Trời đã nóng muốn chết, đừng có cứ dựa người vào nữa. Đi đi đi, con nít sang một bên chơi!” Giống như đuổi ruồi bọ, Cung Trường một lần nữa đem kẻ dính chặt vào mình đuổi sang chỗ khác.

Lý Ứng Nhàn kéo khóe miệng lên, có chút ủy khuất nói: “Vừa rồi còn muốn tôi giúp anh đấm lưng, hiện tại lợi dụng xong rồi thì đẩy sang một bên. Cho tôi dựa vào một chút thì sao chứ? Vừa rồi anh còn ngủ trong lòng ngực tôi mà.”

Khuôn mặt đường nét của Cung Trường tựa hồ hơi đỏ hồng, cũng không biết nhớ tới cái gì, lại ai ai nửa ngày không nói được một chữ. Mà người nào đó tự nhiên cũng đục nước béo cò, cả người đều dán lên hết trên lưng Cung Trường.

“A, Cung Trường, mày đối với người bạn nhỏ của mày thật tốt nha!” La Dục nhìn hai người cười nhạo.

Từ Thiên lại nhìn hai người thân mật như vậy, không trêu chọc tiếng nào.

“Đương nhiên! Anh Trường là thích em nhất đúng không?” Thiếu niên cười hì hì chuyển đầu qua phía người đàn ông, vừa nói vừa nhìn chăm chú vào ánh mắt anh ta.

“Phải phải, anh thích em nhất! Thích nhất đánh tên tiểu tử nhà ngươi này!” Tay ở sau mông thiếu niên không nặng không nhẹ vỗ một chút, Cung Trường cười che dấu sự hỗn loạn trong lòng.

Quái lạ! Tại sao lại nhớ đến giấc mộng hoang đường kia! Hơn nữa lúc thiếu niên kề sát vào người cậu, cảnh trong mơ lại trở nên chân thật vô cùng. Cậu dường như có thể miêu tả được thiếu niên như thế nào cởi quần áo của cậu, như thế nào hôn môi cùng vuốt ve thân thể cậu, như thế nào. . . Ngao! Ông trời a! Ông cho dù khiến ta mơ một giấc mơ quái đản thì cũng đừng làm cho ta bị một đứa nhỏ . . . cái kia a! Nghĩ thế nào cũng thấy thật biến thái!

Bỗng nhiên, Cung Trường cứng ngắc dừng lại. Cậu tựa hồ cảm thấy có cái gì đó nửa cứng nửa không đang nhô lên phía sau lưng cậu một chút, hơn nữa tay của thiếu niên tựa hồ cũng thực quỷ dị di động qua lại ở bả vai cánh tay của cậu.

Có phải hay không là do suy nghĩ quá nhiều? Mình đem nó đẩy ra có khiến cho bọn họ cảm thấy rất kỳ quái?

Có lẽ mình cảm giác sai rồi? Đều là nam nhân, Tiểu Hàng nó làm sao có thể. . .

Nếu đều là nam nhân, mình vì cái gì lại mơ thấy như vậy? Người ta nói ban ngày có chút suy nghĩ ban đêm liền mộng, chẳng lẽ mình. . . bậy bạ bậy bạ quả thực bậy bạ! Mình còn mơ thấy Tiểu Hàng giết người, chẳng lẽ nó có thể thật sự giết người sao? Quả thực là tiếu lâm mà!

“Em cũng thích A Trường nhất nhất!” Hít một hơi, thiếu niên vậy mà cười mèo, vô cùng đường đường hoàng hoàng hôn một cái thật vang lên mặt Cung Trường!

Ánh mắt La Dục trợn to,  sau ba giây sau lập tức phóng về hướng Cung Trường, vừa chạy vừa kêu to: “A Trường, tao cũng rất thích mày, đến, tụi mình cũng hôn một cái!”

Từ Thiên tươi cười trên mặt, nhìn về phía ánh mắt Lý Ứng Nhàn lại tràn ngập hoài nghi và cảnh giác.

Nghênh đón La Dục chính là bàn chân to size giày số bốn mươi ba của Cung Trường, một cước liền đem bạn lâu năm nhiệt tình như lửa đuổi văng sang một bên. Còn người phía sau, ngoài mắng nó hai tiếng, cậu cũng không biết làm thế nào với thằng nhóc da mặt ngày càng dày này ── ai bảo cậu có tật giật mình trước!

Thiếu niên ôm Cung Trường cười ha ha đắc ý, Cung Trường tức giận mắng thằng nhóc vô lại; La Dục đứng lên còn muốn không ngừng cố gắng, Từ Thiên đang tính nói gì, khóe mắt nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

“Cung Trường, em mày tới.” Một câu giải vây cho Cung Trường.

Em tao? Vào giờ này? Tối như vậy nó đến làm gì?

Cung Trường đầu tiên nghĩ đến chính là trong nhà xảy ra chuyện.

Thấy Cung Trường bỏ thiếu niên ra, đứng dậy chạy như bay ra đón em gái mình, Từ Thiên giữ chặt La Dục hướng hắn lắc lắc đầu. Theo hiểu biết của anh đối với Cung Trường, thời điểm này vẫn là không nên nhúng tay vào việc nhà cậu ta. Nếu Cung Trường cần bọn họ, anh tự nhiên sẽ biết được.

Ứng Nhàn nhìn hai anh em đứng nói chuyện với nhau dưới cây cách đó không xa, lại cúi đầu nhìn nhìn chỗ đũng quần càng ngày càng chặt của mình, thầm thở dài.

Ngươi a ngươi, thật đúng là càng ngày càng hăng hái rồi. Chẳng qua mới ôm một chút, cọ cọ một chút, ngươi đã bắt đầu không để ý đến ý nguyện của chủ ngươi mà mạnh mẽ lớn dần lên như thế.

Được, ta biết ngươi sôi nổi, để coi tối nay ngươi ngơi nghỉ như thế nào. Ngươi không biết sôi nổi của người căn bản không có chỗ phát huy sao!

“Anh, em tới là muốn nói cho anh biết một việc. Em muốn anh là người đầu tiên biết chuyện này!”

Em gái Cung Âm trên mặt không che dấu được kích động.

“Chuyện gì? Chậm rãi nói.” Nhìn vẻ mặt em gái đoán được không phải là chuyện gì không tốt, Cung Trường thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, khi nói chuyện khuôn mặt cũng dẫn theo ý cười.

“Em. . . Anh, giáo sư của chúng em nói lần này số người nhận học phí du học của trường tăng thêm một người rồi! Thầy giúp em, giúp em tranh thủ được danh ngạch lần này rồi! Anh!” Cung Âm vui mừng cực điểm mà khóc.

“Thật không!” Cung Trường cũng phấn chấn mà kêu lên: “Đây chính là ông trời thật tốt a! Ai nha, nhất định phải ăn mừng, ông nội, bà nội mà biết thì khẳng định sẽ vui đến chết mất! Là việc lớn như thế! Em gái, em thật là giỏi!”

Cung Trường giơ ngón tay cái lên với em gái, hào hứng như thể mình là học sinh được hưởng suất đi du học vậy.

“Đi! Nói cho bọn Từ Thiên biết đi, để bọn chúng chung vui với em!”

“Từ từ! Anh!” Cung Âm một phen giữ chặt anh trai, ngượng ngùng nói: “Sự việc còn chưa có quyết định xong hết, em chỉ là vừa mới biết được thông tin nội bộ thôi, ở trường còn chưa có công bố, chờ trường học công bố rồi, chúng ta mới nói cho những khác biết có được không?”

“Được được! Đương nhiên được!” Cung Trường vui mừng đến nỗi hận không thể ôm lấy em gái hôn hai, ba cái, trong lòng vừa mới dâng lên nghi ngờ gì cũng đã bị tình cảm vui sướng hòa tan.

Để cho bọn Từ Thiên xem quán, Cung Trường đưa em gái về nhà, về quán hoành thánh rồi, cậu vẫn suy tính phải chúc mừng em gái mình như thế nào.

Được rồi, ăn mừng có thể không vội vã, nhưng việc tốt như vậy cũng phải tỏ vẻ chút gì với em gái chứ?

Ừm, liền quyết định như vậy đi!

“Tiểu Hàng, mai em có thời gian không?” Cung Trường một bên vui tươi hớn hở dọn quán, một bên hỏi người thiếu niên đang giúp đỡ bên mình.

“Có, chuyện gì vậy ạ?”

“Ha ha, chuyện tốt! Ngày mai cùng anh đi dạo phố.”

Dạo phố? Từ Thiên và La Dục liếc nhau một cái. Ngày mai bọn họ đều phải đi làm, nếu không khẳng định sẽ cùng đi theo. Cung Trường dạo phố, đây chính là một sự việc ngàn năm hiếm gặp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui