Trong không khí vẫn còn đọng lại mùi tanh nồng từ chất lỏng của hai người, Thời Khanh cảm thấy ga trải giường dưới người đã ướt nhẹp, dính vào mông cô, khiến cô có chút khó chịu.
“Ly rượu đó Phó Từ lấy ở đâu ra?” Phó Hoài Yến đặt ngón tay lên khóa quần, ngoại trừ việc vừa bị Thời Khanh làm ướt nhẹp quần áo, để lại vệt nước đậm màu thì nhìn qua anh vẫn là Phó Tam quyền cao chức trọng kia.
Đây là lời đầu tiên Phó Hoài Yến nói với cô sau khi làm xong, cơn cực khoái trên người Thời Khanh dần dần phai nhạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng không có khả năng, nhưng thời thiếu nữ mộng mơ, cô đã nghĩ đến vô số lần, sau khi làm loại chuyện này với người mình thích, hai người sẽ ôm chặt lấy nhau, hôn môi âu yếm, nhỏ giọng tỉ tê.
Nhân vật chính không có ngoại lệ, đều là Phó Hoài Yến.
"Em..."
Quần áo trên người Thời Khanh đều bị xé nát chỉ còn lại một mảnh nhỏ, sau khi kết thúc cuộc yêu thì chỉ còn lại sự xấu hổ, cô nắm lấy áo choàng trắng bên cạnh, đã hoàn toàn tan tác.
Phó Hoài Yến đi đến cửa tủ quần áo, lấy áo khoác ra khoác lên đùi Thời Khanh, che lại chiếc quần lót nhỏ của cô gái đã bị anh xé rách nát, miệng huyệt vẫn còn đang chảy nước, lúc nãy làm anh có hơi gấp gáp, ánh mắt cũng mơ màng.
Lúc này mới nhận ra huyệt nhỏ của người này rất sạch sẽ, phía trước cánh hoa chỉ có vài sợi lông mềm mại, hai cánh hoa bị anh làm tới mức sưng lên, có màu đỏ tươi, cửa huyệt còn chưa hoàn toàn khép kín.
Thuốc vừa hết tác dụng thì lại có xu hướng quay trở lại, anh chỉ nghĩ là do thuốc vẫn chưa hết hẳn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lát nữa tôi sẽ cho người đưa em đi thu dọn một chút rồi đưa em về nhà.” Anh lấy chiếc khăn tay màu xanh đậm trong bộ vest ra, rất hợp với cà vạt, chậm rãi lau ngón tay. “Vừa nãy là tôi hiểu lầm, xin lỗi.”
Thời Khanh mặc bộ quần áo anh đưa tới, chắc đã lâu không mặc, chỉ có mùi long não trong tủ quần áo chứ không có mùi tuyết tùng lạnh lẽo trên người anh.
“Lúc đi tới thì anh ta đang cầm ly rượu đó, tôi không biết sao lại như thế nữa.” Thời Khanh cụp mi, trầm giọng trả lời anh.
Phó Hoài Yến nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, con gái nhà họ Thời, anh mơ hồ có ấn tượng.
Nhưng cũng chỉ là bởi vì anh và anh trai cô là bạn học, hồi còn học đại học có gặp nhau mấy lần, vẫn còn là trẻ con nên anh không để ý nhiều lắm.
Nghĩ tới hôm nay vốn là định đến nhà họ Phó để bàn chuyện hôn nhân nhưng lại xảy ra chuyện thế này, cuộc hôn nhân nhất định là sẽ không thành nên trong lòng anh cảm thấy hơi có lỗi.
“Tôi sẽ xử lý chuyện này.”
Trong đầu Thời Khanh cũng đang rối bời, Phó Hoài Yến xử lý sự việc rất mạnh mẽ và kiên quyết, nếu như muốn hủy bỏ hôn ước của cô và Phó Từ cũng không phải là không thể.
Đột nhiên một chiếc điện thoại di động được đưa đến trước mặt cô, cô ngước mắt lên nhìn anh.
"Để lại số điện thoại của em, kế tiếp có kết quả thì tôi sẽ báo cho em biết, còn nữa —" Anh ngập ngừng một chút. "Chuyện vừa xảy ra, chúng ta cần phải thương lượng."
Anh bình tĩnh sắp xếp mọi việc như đang phân công công việc, trái tim Thời Khanh như đột nhiên rơi xuống đáy.
“Có thể đứng dậy được không?” Phó Hoài Yến thấy sắc mặt cô có chút tái nhợt.
Thời Khanh khẽ cử động một chút, cơn đau xé rách khiến cô suýt kêu lên thành tiếng, lắc đầu vô cùng đáng thương: “Không thể.”
Đột nhiên có người ôm lấy eo cô, Phó Hoài Yến bế ngang cô lên, đi vào phòng tắm trong phòng ngủ. Thời Khanh nhìn sườn mặt gần trong gang tấc, không nhịn được mà ôm cổ anh.
Có chút luyến tiếc không muốn xa rời mà nép vào trong ngực anh, sau những biến cố bất ngờ, ỷ lại vào đối phương cũng là chuyện bình thường, Thời Khanh tự an ủi mình, sau đó yên tâm thoải mái tiếp nhận.
Mùi thơm thoang thoảng trên người cô gái xộc vào chóp mũi anh, cơ thể Phó Hoài Yến cứng đờ trong giây lát.
Đặt cô gái vào trong bồn tắm, làn da trắng nõn của cô chắc hẳn là do được trăm nghìn người cưng chiều mà lớn lên, trước đây anh cũng từng Thời Triều nghe nói về cô em gái này, bởi vì cô nhỏ tuổi và sức khỏe yếu nên người trong nhà luôn trông coi cô kỹ càng. "Chút nữa sẽ có người mang quần áo lên, tạm chấp nhận một chút, để tôi đi xử lý."
Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi, biến mất lâu như vậy, khó tránh khỏi có người suy đoán.
Góc áo chợt bị ai đó giữ chặt, động tác của anh dừng lại, quay đầu nhìn người trong bồn tắm.
Đôi chân thon dài của cô co lại trước ngực, phong cảnh ẩn giấu giữa hai chân, anh rời mắt nhìn vào mặt cô, đôi mắt cô gái ươn ướt, tựa như đang do dự.
“Còn việc gì nữa không?” Anh cảm thấy mình nên kiên nhẫn hơn với tiểu bối, đặc biệt là con gái.
Thời Khanh rối rắm một lúc mới phát hiện, quả thực là cô sợ phải gả cho Phó Từ trong tình huống như vậy, mỗi ngày đều phải đụng mặt Phó Hoài Yến, mất hết tất cả hy vọng.
"Phó Hoài Yến, em không muốn gả cho Phó Từ."