“Em có biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Lọt vào tai Thời Khanh, giọng điệu bình tĩnh chất vấn của Phó Hoài Yến xuyên qua ống nghe điện thoại truyền vào tai cô, như thể đang nói chuyện với một người xa lạ, hay là cấp dưới của anh vậy.
"Em biết, em nghiêm túc." Thời Khanh biết mình đã nói ra thì không có khả năng rút lại, nếu lần này không thành công, theo tính tình của Phó Hoài Yến, e là sau ngày ngoại trừ việc đền bồi thường lợi ích, anh sẽ không gặp lại cô nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phó Hoài Yến chỉ cảm thấy vớ vẩn, phương pháp mà Thời Thanh đề xuất quá vớ vẩn, còn cả việc anh dùng ngón tay móc lấy quần lót của cô cũng vớ vẩn.
"Tôi hơn em một thế hệ, bằng tuổi anh trai em. Hơn nữa, tôi còn là chú của chồng sắp cưới của em."
“Tám tuổi chứ đâu phải là 80 tuổi đâu." Thời Khanh phản bác anh. "Còn nữa, nếu kết hôn với người khác thì anh ta sẽ không còn là chồng sắp cưới của em nữa."
Phó Hoài Yến ném mảnh vải nhỏ và áo khoác tây trang xuống dưới chân giường, nhíu mày. Sau nhiều năm thăng trầm trong giới kinh doanh, vậy mà anh lại không thể ngăn cản một cô bé, chỉ có thể bình tĩnh lại trước. "Hiện tại em đang không tỉnh táo, ngày mai chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện."
Có cơ hội gặp mặt, Thời Khanh lập tức đồng ý.
Nắng sớm mờ ảo, hương thơm trong phòng ngủ ngọt ngào, Thời Khanh ngồi trước gương, rất hài lòng với việc chăm sóc bản thân từ đầu đến chân, gần như lục lọi tất cả quần áo trong tủ, thậm chí còn lấy hết cả quần áo chưa cắt mác mà lần trước Thời Triều mua về ra.
Lúc xuống lầu, Thời Khanh cố ý đi cửa hông, thậm chí còn không dám dùng tài xế trong nhà, Đinh Uyển nhất định sẽ không đồng ý để cô ra ngoài gặp Phó Hoài Yến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh có thể tới đón em được không?"
Phó Hoài Yến đang định đi đến nhà hàng thì nhận được cuộc gọi, tưởng là Thời Khanh gọi nhầm số.
Giọng điệu của cô gái vô cùng đáng thương, anh không có lý do gì để từ chối, dù sao thì cũng muốn giữ lời hẹn của mình.
Phó Hoài Yến đồng ý, bảo tài xế quay xe đi đến nhà họ Thời, giây tiếp theo cô gái cẩn thận cảnh cáo anh.
“Nhớ đi cửa hông.”
“…”
——
Khi xe chạy tới cửa hông nhà họ Thời, Phó Hoài Yến đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Cô gái mặc bộ váy màu vàng nhạt, bên ngoài khoác chiếc áo khoác màu trắng sữa, rõ ràng là đã mặc khá nhiều nhưng chóp mũi vẫn bị gió thổi chuyển sang màu hồng nhạt, đứng giữa đống lá vàng rơi trên mặt đất. Cô đang nhìn xung quanh, không biết là vì lạnh hay là đang sốt ruột vì chờ đợi. Cô đi đôi giày búp bê có dây cột trân châu, đang dẫm dẫm lên lá cây để nghịch.
Phó Hoài Yến hạ cửa sổ xuống.
"Thời Khanh."
Nghe thấy tên của mình, Thời Khanh ngẩng đầu nhìn theo giọng nói, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông trong chiếc xe màu đen, đôi mắt đen láy, dáng mắt hẹp dài, bình tĩnh không gợn sóng mà nhìn cô, như tuyết mùa đông.
“Lại đây.”