“Không cần.”
Phó Hoài Yến xua tay, Thời Khanh đang tức giận, anh làm như vậy thì chỉ đổ thêm dầu vào lửa, hơn nữa nếu cô đã khóa cửa thì đó chính là không gian riêng tư của cô.
Đến công ty, Phó Hoài Yến mới vừa ngồi trong phòng làm việc, xoa vai và cổ mấy cái, đã quen với việc ngủ trên giường trong phòng ngủ chính nên cơ thể vẫn chưa thích ứng được với việc đổi phòng. Nghĩ đến cô gái tủi thân ấm ức hôm qua, anh dùng điện thoại nội bộ gọi trợ lý vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con gái thích cái gì?”
Trợ lý nhanh chóng thu hồi sự ngạc nhiên của mình lại. Cấp trên đột nhiên kết hôn, ngày hôm qua còn ngàn dặm xa xôi đến tận nơi để giải quyết chuyện chiếc nhẫn hàng trăm triệu bị chặn lại, hôm nay lại hỏi anh ấy xem con gái thích gì.
Hoàn toàn không phải là chuyện mà người cầm quyền nhà họ Phó thủ đoạn tàn nhẫn, không gần nữ sắc trước kia sẽ làm.
“Hoa, hàng xa xỉ.” Trợ lý không phải là tay già đời gì cả. “Hay là thú cưng?”
Phó Hoài Yến nghĩ tới quần áo trong tủ của Thời Khanh cùng đống chai lọ vại bình trong phòng tắm, tay gõ gõ trên bàn làm việc. “Chọn mấy món đồ của nhãn hiệu nổi tiếng trong nước đưa đến Đàn Viên đi.”
“Bao giờ giao đến ạ?” Trợ lý hỏi.
Phó Hoài Yến nghĩ với thói quen của Thời Khanh, có lẽ bây giờ vẫn còn chưa rời giường. “Buổi tối đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắp đến gần trưa, Thời Khanh mới chậm rãi mở mắt, đêm qua cô cứ trằn trọc mãi không ngủ được, sáng nay cũng không có ai kêu cô dậy nên cô cứ ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh lại.
Lúc tắm rửa đi xuống lầu, quả nhiên Phó Hoài Yến không có ở nhà, Thời Khanh cảm thấy mỗi ngày cuộc sống của mình không khác phòng không gối chiếc là bao, sau khi đi dạo trong vườn một vòng, cuối cùng cô vẫn lên lầu nằm xuống và chơi điện thoại.
Món đồ chơi nhỏ tối hôm qua dùng đã được rửa sạch sẽ, vẫn còn đang ở mép giường, Thời Khanh nhìn qua cảm thấy hơi ngứa tay.
Cô mở điện thoại ra xem ngày, quả nhiên đã sắp đến kỳ kinh, cô nằm trên giường thở dài, cuộc sống của phụ nữ đúng là luôn bị hormone điều khiển mà.
Nghĩ đến chuyện mình và Phó Hoài Yến sau khi kết hôn mà vẫn chưa làm một lần nào, lại còn đang trong thời gian chiến tranh lạnh, đúng là lợi bất cập hại, nghĩ tới kỳ kinh sắp tới lại phải cấm dục một tuần.
Thời Khanh đưa ngón tay vào giữa hai chân sờ soạng, cánh hoa bên trong đã hơi ướt át, ngón tay xoa xoa nụ hoa hơi sưng lên, bản thân thì nửa quỳ ở trên giường, mông không cầm lòng được mà cọ xát lên cái chăn đang phồng lên.
Cô chậm rãi lắc lư, nhìn chằm chằm vào chiếc kính của Phó Hoài Yến trên tủ đầu giường, buổi tối anh thỉnh thoảng đeo nó khi đọc sách.