Hôn em

Phó Hoài Yến cầm một bó hoa trên tay, anh không biết nhiều về hoa, nhưng nghe người giới thiệu nói loại hoa này tên là hoa hồng Lạc Thần, Lạc Thần — Phó Hoài Yến cảm thấy rất hợp với Thời Khanh.
 
“Bà chủ đã xuống chưa?” Vừa bước vào anh hỏi người làm.
 
“Đã tỉnh rồi, hiện tại đang ở trên lầu.” Người làm cũng rất ngạc nhiên khi anh đã trở về, ban ngày ông chủ rất ít khi về nhà, còn bà chủ lại không ra khỏi cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hôm nay là lần đầu tiên.
 
Phó Hoài Yến đi lên lầu, cánh cửa tối qua còn khóa chặt đã hé ra một khe hở nhỏ, anh vừa định gõ cửa thì nghe thấy từ trong cửa truyền đến tiếng rên rỉ mê người, giống như một con mèo con, mềm mại và gợi tình.
 
Cơ thể anh đông cứng lại.
 
Xuyên qua cánh cửa, anh nhìn thấy cảnh xuân bên trong, cô gái đã thay sang bộ váy ngủ màu trắng, dây đeo buông lỏng trên đôi vai gầy, ngón tay ẩn giữa hai chân.
 
Anh bị cảnh tượng trước mắt kích thích, máu dồn xuống bụng dưới.
 
Không ngờ bó hoa cọ vào cửa phát ra âm thanh, cô gái trên giường nhìn sang, ánh mắt trong trẻo.
 
Thời Khanh suýt chút nữa thì cho rằng mình đang gặp ảo giác, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm người ở cửa. “Phó Hoài Yến?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em…” Phó Hoài Yến mạnh mẽ quay người. “Xin lỗi, anh quên gõ cửa.”
 
Thời Khanh chắc chắn là mình không phải đang bị ảo giác, cô luống cuống tay chân mà túm chặt chăn, như bị hắt một chậu nước lạnh vào người. Cô đang tự “an ủi” thì bị Phó Hoài Yến bắt gặp, hình tượng cô cố gắng xây dựng bao lâu nay đã sụp đổ.
 
Trong lúc hoảng loạn, cô cụp mắt xuống, nhìn thấy đũng quần người đàn ông đang phồng lên, gần như muốn đâm thủng chiếc quần tây, cô nghĩ đến một chuyện khác, thật sự có người đàn ông nào thấy vợ vừa cưới của mình tự an ủi mà không nảy sinh phản ứng sao?
 
Phó Hoài Yến đang muốn rời đi, bỗng nhiên quần áo của anh bị người kia giữ chặt, anh hơi quay đầu lại, nhìn thấy ngón tay thon dài của cô gái, bên trên thậm chí còn có một chút nước lấp lánh.
 
“Phó Hoài Yến, anh không được sao?”
 
Sau khi hỏi xong, Thời Khanh cảm thấy mình quá thẳng thắn, thấp giọng nói: “Bọn họ đều nói anh không gần nữ sắc, hơn nữa anh ba mươi tuổi rồi mà còn chưa kết hôn, cho nên chẳng lẽ anh có — lý do khó nói sao?"
 
Thời Khanh vừa mới dứt lời, người trước mặt đã đột nhiên xoay người lại, một bàn tay to lớn đặt lên eo cô, giữ chặt cơ thể cô, nâng cả người cô lên.
 
“Không được? Ai?” Phó Hoài Yến hiếm khi có vẻ mặt u ám như vậy.
 
Thời Khanh nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, không khí tràn ngập sự nguy hiểm và dục vọng bị đè nén, cô gần như bị dán chặt vào người Phó Hoài Yến, đầu ngực vì vừa tự an ủi mà nhô lên cũng áp vào quần áo của anh.
 
Cô sợ hãi, nắm lấy áo sơ mi của anh, run rẩy nói: “Vậy sao mấy ngày trước… anh lại không làm chứ?”
 
Phó Hoài Yến bị tức cười, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc không chạm vào cô, chỉ là muốn cô hồi phục thêm mấy ngày sau lần đầu tiên, kết quả là lại bị người ta tưởng là cơ thể mình không được, anh thậm chí còn cảm thấy dưới thân vì đang tức giận nên càng cứng hơn.
 
Nhìn cô gái đang đỏ mặt đến tận mang tai, từ góc độ của anh gần như có thể nhìn thấy bộ ngực lộ ra một nửa của cô, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm.
 
“Bây giờ anh sẽ thực hiện — nghĩa vụ khi kết hôn của mình, cô Thời.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui