Thời Khanh gật đầu, giải thích nhiều như vậy còn không phải vì trong lòng để ý đến đến tuổi tác của mình sao, cô nghĩ thầm trong lòng. Đúng lúc người làm bưng thuốc lên, một bát nước thuốc đen ngòm.
Cô vốn cố giác quan nhạy bén, ngày thường không thích uống thuốc, lúng túng ngồi dậy, hỏi người đàn ông bên cạnh: “Chỉ có loại này thôi à?”
“Thuốc Tây làm tổn thương cơ thể.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời Khanh nín thở, uống hết trong một ngụm, rồi lại uống hết nước trong cốc nước trên bàn. Trong miệng vẫn còn đọng lại vị đắng, khiến mắt cô đỏ hoe, cô khuỵu chân xuống dựa vào ghế sofa.
Phó Hoài Yến thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, ra hiệu cho người làm mang kẹo đến.
“Không thoải mái à?” Anh vòng tay qua eo cô gái, ôm lấy bụng dưới của cô.
Thời Khanh cau mày, vẻ mặt héo hon. “Đắng quá, vốn dĩ đã lâu rồi em không uống thuốc, đều là lỗi của anh.”
“Hôm nay là anh sơ suất.” Phó Hoài Yến đưa viên kẹo vào miệng cô. “Sau này anh sẽ dùng áo mưa.”
Thời Khanh còn lâu mới cảm kích, vị đắng trong miệng bị vị ngọt của cam lấn át, vẫn bĩu môi. “Buổi tối ăn đồ ngọt sẽ béo.”
Phó Hoài Yến thở dài, anh chưa bao giờ cảm thấy dỗ người còn khó khăn hơn bàn chuyện làm ăn như lúc này, nghĩ tới người trong lòng nên tiếp tục dỗ dành: “Không béo đâu, đừng lo lắng lung tung.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi cho đến trước khi đi ngủ, cô gái vẫn không vui vẻ như thường lệ, cuối cùng vẫn là những món quà do trợ lý gửi đến ban ngày có hiệu quả, Phó Hoài Yến chưa bao giờ đọc qua nên tất nhiên là không hiểu.
Thời Khanh nhìn quần áo và các loại phụ kiện được mấy người mang đến, một số là đồ thiết kế mà cô từng thấy trong khoảng thời gian này, đồ trong tủ lại được thay đổi nên cô tất nhiên là thấy vui mừng.
Phó Hoài Yến đi lên lầu thì nhìn thấy cửa phòng ngủ không khóa, thở phào nhẹ nhõm, giường trong phòng khách vẫn cứng quá, ngủ mà mỏi hết cả vai.
Nằm trên chiếc giường quen thuộc, Phó Hoài Yến vừa tắt đèn thì một thân thể mềm mại thơm tho đã lăn vào lòng anh, mang theo mùi thơm quen thuộc.
“Không giận nữa à?” Anh bình tĩnh hỏi.
Thời Khanh khe khẽ hừ một tiếng. “Ôm ngủ thoải mái hơn.”
Bàn tay Phó Hoài Yến tự nhiên đặt lên eo cô, vuốt ve làn da chỗ đó, vỗ nhẹ: “Ngủ đi.”
Đúng thật là ngủ thoải mái hơn, đây là suy nghĩ cuối cùng của anh trước khi nhắm mắt.
—
Có lẽ là do công việc tồn đọng ngày hôm trước nên sáng ra thức dậy, Thời Khanh không hề nhìn thấy anh.
Ngày hôm sau có buổi catwalk, Thời Khanh liên lạc với Phó Duyệt, đối phương rất vui lòng, ríu rít muốn tới tìm cô.
Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trong một chương trình lớn với tư cách là nhà thiết kế nên đương nhiên là Thời Khanh rất lo lắng.
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô đã cẩn thận làm đẹp, đắp mặt nạ, loay hoay cả tối nên cô rất mệt mỏi, không đợi Phó Hoài Yến về đã tự mình đi ngủ trước.
Khi đang mơ màng sắp ngủ thì bỗng nhiên —
Dưới thân đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, có thứ gì đó móc lấy quần áo, một thứ ướt át đâm vào trong.