Chu Tông Quyền nghe vậy thì cười nhạo anh: “Lễ phục gì thế? Ở chỗ tôi vừa có một bộ được đưa từ nước ngoài về, cả thế giới chỉ có một chiếc thôi.”
Phó Hoài Yến không có giấu diếm, như vậy sẽ nhanh hơn. “Thời Khanh bảo tôi mang quần áo đến, cậu ra giá đi.”
“Chuyện trại nuôi ngựa mấy ngày nữa, tôi muốn có một phần.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện trại nuôi ngựa còn chưa công bố mà đã bị theo dõi, tất nhiên là không vui rồi.
“Được rồi, kêu người đưa tới đây.” Phó Hoài Yến đứng dậy, từ trước đến nay Thời Khanh ra ngoài luôn hành động chỉn chu, sẽ không đột nhiên làm bẩn quần áo, anh để trợ lý đi điều tra.
Chu Tông Quyền rất thích hóng chuyện. “Tôi cũng đi xem xem.”
Thời Khanh đang khoác chiếc khăn choàng do nhân viên đưa tới, cũng không phải là cô khó tính, mà đúng thật là cô bị nổi mẩn đỏ khi mặc hầu hết các loại vải. Vừa mới gửi tin nhắn được mười phút thì ở cửa chính sảnh lớn đã vang lên tiếng xôn xao.
Thời Khanh nhìn sang theo thì thấy đám người Phó Hoài Yến đang đứng ở cửa, vây quanh là các tổng giám đốc của các nhãn hiệu trong buổi biểu diễn, ánh mắt nhìn về phía cô, thong thả đi đến.
“Quần áo.” Anh cau mày nhìn rượu thấm vào vải trên người cô gái, đưa quần áo ra cho cô.
Mấy người vây quanh nhìn về phía Thời Khanh, ban tổ chức cung kính hỏi: “Cô gái này là?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên vẫn còn những nhà thiết kế và giới truyền thông vẫn đang ở đây, Thời Khanh nhận lấy quần áo, giành trả lời trước. “Cảm ơn… chú nhỏ.”
Phó Hoài Yến nhìn cô bằng ánh mắt đen láy sâu thẳm, Thời Khanh cảm thấy chột dạ, đi đến phía sau, kéo tay áo anh.
Chu Tông Quyền bên cạnh cười lớn.
“Ừm.” Anh vẫn trầm giọng đáp: “Tiểu bối đến đây chơi.”
“Nhà họ Phó ở Bắc Kinh, phải không?” Người trong sảnh nhìn mấy người đi đến phòng nghỉ thay đồ, nhỏ giọng thảo luận.
“Bằng không thì sao, còn có người họ Phó nữa à?”
Những gia tộc quý tộc ở thủ đô đã nằm ngoài tầm với của những người này, huống chi là nhà họ Phó đứng đầu. Trần Chiêu nhìn chằm chằm vào hai người đang đi song song với nhau, ánh mắt dao động.
Có người gọi cô ta: “Nghe nói nhà cô và nhà họ Phó có quan hệ thông gia à? Vậy thì chẳng phải là ngày nào cũng có thể nhìn thấy người nhà họ Phó sao?”
Trần Chiêu cười nhạt không phủ nhận, ánh mắt âm trầm, mấy hôm trước cô ta vừa bị Phó Từ chất vấn chuyện xảy ra trong bữa tiệc hôm đó, phải mất rất lâu mới giải thích được sự việc, để khiến anh ta tin rằng mình cũng bị lừa, vô tình phạm phải sai lầm lớn.
Cô ta vẫn không thể thoát khỏi hình phạt từ nay không được đặt chân vào nhà họ Phó, thậm chí cô ta còn không được mời đến dự tiệc đính hôn lần trước, làm tình thế của cô ta ở nhà họ Trần càng ngày càng khó khăn.
“Đợi em ở bên ngoài.” Phó Hoài Yến nhìn chằm chằm vào người đi vào thay quần áo.
Thời Khanh gật đầu, buông khăn choàng xuống, đang định cởi quần áo thì phát hiện có sợi tóc mắc kẹt trong khóa kéo, không chịu nhúc nhích, cô có chút không kiên nhẫn kéo ra.
Sao hôm nay không có chuyện gì suôn sẻ vậy chứ?
Phó Hoài Yến đang đợi ở cửa, nhìn thấy cô gái thò đầu ra ngoài, vẻ mặt khó nói: “Anh có thể vào giúp em một chút không?”
Cửa lại đóng lại, Phó Hoài Yến nhìn về phía khóa kéo ở sườn eo cô. Chiếc sườn xám vừa mới được cởi một nửa, lộ ra làn da trắng nõn bên dưới, cô gái đứng trước mặt anh, chỉ vào khóa kéo, trong mắt tràn đầy ấm ức.
“Không thể cởi xuống được.”