Hôn em

Người làm trong phòng khách đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhưng phòng khách vẫn có bầu không khí quái dị khác với ngày thường.
 
Thời Khanh chậm chạp hồi lâu, hai người ngồi đối diện nhau.
 
Bởi vì vị giác của Thời Khanh rất nhạy cảm cho nên đồ chay chiếm đa số, Phó Hoài Yến cũng dần dần quen với bữa ăn kiểu như vậy. Nhớ tới buổi sáng mang đồ biếu về nhà cũ, ông cụ dặn dò anh mỗi tuần đều phải dẫn Thời Khanh trở về ăn cơm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ngày mai về nhà cũ nha.”
 
Thời Khanh đáp lại.
 
Sau khi ăn cơm xong, Thời Khanh lập tức thấy Phó Hoài Yến đi vào phòng làm việc, bình thường anh đều xử lý việc ở công ty xong rồi mới về nhà ăn cơm, rất hiếm khi đóng cọc trong phòng làm việc, cô tự mình vẽ một bản thiết kế xong mà vẫn chưa thấy anh đi ra.
 
Nghĩ tới hôm nay Phó Hoài Yến cũng có công mang quần áo đến, cô pha cốc nước mật ong đứng ở cửa phòng làm việc, gõ vài tiếng.
 
Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của người đàn ông truyền đến. “Vào đi.”
 
Thời Khanh đẩy cửa ra, cô chưa bao giờ vào phòng làm việc của Phó Hoài Yến cả, toàn bộ phòng đều là màu tối, kệ sách vô cùng cao, bên cạnh có một cái thang nhỏ. Phó Hoài Yến đang ngồi ở bàn làm việc, ánh đèn mở hơi tối, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên mặt anh.
 
Trên sống mũi cao thẳng có đeo một cái kính, phản quang.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nâng mắt lên nhìn cửa, không ngờ là Thời Khanh, ngón tay khẽ nhúc nhích, vẻ mặt thả lỏng một chút. “Có việc gì sao?”
 
“Sao vẫn còn chưa ngủ?” Thời Khanh đặt cái ly ở bên cạnh anh.
 
“Xử lý chút việc.”
 
Thời Khanh không biết người ta liên hôn sẽ có quan hệ như thế nào, nhưng cô không có chút hứng thú gì với công ty của gia đình, vốn dĩ định mở thêm mấy cái đèn nữa nhưng lại không tìm thấy công tắc.
 
“Tìm cái gì thế?” Phó Hoài Yến bưng cái ly lên, nhấp một ngụm, phát hiện là vị ngọt.
 
Thời Khanh không tìm được nên chỉ có thể vòng về bên cạnh ghế dựa của anh. “Đèn tối quá, anh thích thế này à?”
 
“Là anh quên mất.” Ở trong nhà Phó Hoài Yến luôn uống trà xanh, mật ong là do Thời Khanh tự mình chuẩn bị. “Nước mật ong à?”
 
“Ừm, muộn như vậy mà uống trà thì sẽ không ngủ được.” Thời Khanh thấy vẻ mặt anh kỳ lạ, cầm lấy cái ly uống một ngụm. “Không đúng sao?”
 
Hương vị không có gì khác lạ cả, cô cúi người bỏ cái ly xuống.
 
Nhiệt độ quanh năm ở Đàn Viên đều rất thích hợp, cho dù đang là cuối thu thì ở trong nhà Thời Khanh cũng chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng manh. Đai đeo màu trắng thắt thành hình nơ con bướm ở trên bả vai, phần dây còn thừa thì tùy tiện rũ xuống bên lưng.
 
Khi cúi người thì phần dây đó đong đưa theo động tác của cô gái, quét qua gọng kính của Phó Hoài Yến.
 
Ngón tay Thời Khanh vừa mới buông ra thì eo đã bị anh ôm lấy, bế lên đặt trên đùi anh, cô kinh ngạc hô thành tiếng.
 
Phó Hoài Yến than nhẹ, ngón tay không nặng không nhẹ mà bóp eo cô. “Lại quyến rũ anh hửm?”
 
“Em không có…” Hơi thở của anh phả vào bên cổ Thời Khanh, hơi ngứa, cô rụt cổ lại. “Đấy là vấn đề của anh.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui