Cả người Thời Khanh nằm trên mặt bàn, đầu óc vẫn trống rỗng.
Cơ thể run lên không thể kiểm soát, chút nước vừa mới trào ra do lên đỉnh chảy xuống bàn, nhỏ xuống sàn nhà, tạo ra âm thanh có quy luật, đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
“Choáng váng á?” Phó Hoài Yến cúi người bế cô lên, hai người ôm nhau ngồi trên ghế, lặng lẽ thở dốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cằm Thời Khanh áp vào vai và xương đòn của anh, cơ bắp căng cứng khiến cằm cô có chút đau nhức, Phó Hoài Yến chỉ ôm cô vào lòng, bình tĩnh lại.
Cô không nói gì, vẫn còn ngơ ngác, khác với những lần cao trào trước, lần này là Phó Hoài Yến, người đàn ông mà cô cho rằng sẽ luôn là ngọn núi tuyết cao vút hoặc là sấm rền gió cuốn, tóm lại là một người đàn ông không bao giờ cúi đầu, lại cúi xuống liếm cho cô.
Cho đến khi hai người đi tắm rồi nằm lên giường.
“Sao lại không nói lời nào thế?” Phó Hoài Yến ôm cô từ phía sau.
Mặc dù nhiệt độ ở Đàn Viên gần đây khá ôn hòa, nhưng nửa đêm Thời Khanh thường cảm thấy rất nóng, tự mình lăn ra khỏi khuỷu tay anh, ngày hôm sau tỉnh lại hai người sẽ ở trong tư thế này.
Thời Khanh chỉ cảm thấy thân thể mệt mỏi. "Vì sao lại làm như vậy?”
“Không được sao?” Phó Hoài Yến thấp giọng hỏi cô. Mặc dù chính anh cũng chỉ nhất thời hứng lên mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chỉ là… là lời anh nói cứ là lạ..." Thời Khanh thành thật trả lời. "Không phải người ta đều nói anh không gần nữ sắc, vô tình vô dục sao?"
Người đàn ông phía sau nhẹ nhàng cười, phần ngực đang dán vào lưng cô theo đó mà rung lên, Phó Hoài Yến đặt tay lên eo cô gái, ấm áp nói: “Không có gì kỳ lạ cả.”
“Anh là con người, đương nhiên sẽ có lúc mất khống chế, cũng có dục vọng. Nếu em là vợ anh, anh cũng sẽ thực hiện chức trách với em, chuyện đàn ông bình thường có thể làm được thì anh cũng sẽ làm được vì em."
Giọng điệu anh bình tĩnh và chậm rãi.
Thời Khanh xoay người, trong bóng tối ánh mắt dán chặt vào Phó Hoài Yến. "Nếu em không phải là vợ anh thì sao?”
“Không có giả thiết này.” Phó Hoài Yến cảm thấy cô hỏi một vấn đề rất kỳ lạ, ôm cô vào trong lòng, cằm chống lên đỉnh đầu mềm mại của cô. "Ngoan ngoãn ngủ đi."
Thời Khanh không nói gì, hơi thở gần sát với da cổ anh, trên người anh thoang thoảng mùi hương gỗ, điều cô muốn nói là, vứt bỏ thân phận vợ anh và trách nhiệm ra, thì liệu Phó Hoài Yến có đối xử với mình như vậy không?
Không phải vì nghĩa vụ hôn nhân, mà xuất phát từ — tình yêu.
Sáng sớm, Phó Hoài Yến bị đánh thức, ngủ không sâu lắm, nghe được cô gái bên cạnh đang hừ nhẹ, đè nén cơn đau.
Khi anh bật đèn đầu giường nhìn xuống, cô gái đang đổ mồ hôi đầy trán, cắn môi, Phó Hoài Yến chưa bao giờ thấy bộ dạng cô như vậy, nên lập tức bế người lên.
“Thời Khanh?”
Cô nhắm nghiền mắt lại, không để ý đến anh.
"Khanh Khanh? Em cảm thấy khó chịu ở đâu?"