Dù đã từng nhìn thấy nhà cao tầng trong tivi nhưng lúc đến đây, Hoàng Nhất Diễn vẫn không tránh được kinh ngạc nhìn ngó khắp nơi.
Khi ở nhà, dù những toà tháp kia có cao đến đâu thì cũng bị kẹt trong cái tivi cũ của cha Hoàng, chỉ là những ô vuông nhỏ vô hồn.
Khi tận mắt chứng kiến, những nóc nhà chọc trời lại không khác gì một cái cầu thang cỡ lớn bắt lên hái sao.
Lúc này Ninh Hoả đã đưa cô ra khỏi khu chợ hàng hoá hỗn tạp đông đúc, hai người hướng đến đường chính.
Ban đầu cả hai sóng vai bước đi, nhưng không biết vì sao khoảng cách càng lúc càng xa.
Đến khi Ninh Hoả phát hiện quay lại nhìn, thấy cô đang ngẩng đầu ngắm xung quanh như muốn lộn cổ ra sau.
Hắn dừng bước.
Tên nhóc nhà quê lần đầu ra ngoài sao?
Đây đúng thật là lần đầu tiên Hoàng Nhất Diễn lên thành phố, trấn nhỏ của cô làm gì có được phong cảnh ráng chiều tuyệt diệu cùng bầu trời đêm sáng bừng thế này.
Cô đi về phía trước vài bước lại nghe Ninh Hoả hỏi.
"Cậu tính ở khách sạn nào?"
Cô quay đầu.
Hai người đứng cách xa nên không nghe rõ lời hắn nói.
Chỉ cảm thấy lần đầu chạm mặt, hắn trầm mặc kiệm lời giống hệt ngọn núi cao ngàn năm.
Giờ phút này đèn đuốc sáng choang bao phủ, hắn như trở thành sóng nước cuồn cuộn lấp lánh thứ sắc màu của mặt biển bao la.
Thảo nào trước đây cha Hoàng thường nói một câu: "Nhân gian như tinh nguyệt".
Giờ phút này Bạch Phi Giang còn không phải là trăng sao của nhân gian ư?
Cô lặng im không nói chuyện, mặt mày thất thần.
Ninh Hoả hỏi lại lần nữa, hắn cao giọng, "Ở khách sạn nào vậy?"
Cô tiếp tục đến trước mặt hắn, "Chưa tính tới".
Cô nghe cha Hoàng nói, thành phố là một nơi vô cùng đông đúc náo nhiệt, khách sạn ở đâu cũng có.
Ninh Hoả nghi ngại nhìn cô hỏi: "Cậu có mang sổ hộ khẩu không?"
Cô không hiểu: "Mang sổ hộ khẩu làm gì?"
Ninh Hoả vừa nghe liền rõ, từ trước đến nay cô thật sự chưa từng ra khỏi nơi mình ở.
Hắn đút hai tay vào túi quần, chậm rì rì nói, "Cậu không có chứng minh thư thì không thể thuê khách sạn.
Trong thành phố cũng có vài nhà khách có thể cho người chưa đủ tuổi vị thành niên ở, nhưng yêu cầu phải có bản sao của sổ hộ khẩu để chứng minh thân phận".
Nghe xong Hoàng Nhất Diễn sững sờ.
Cô xốc lại ba lô sau lưng, "Tôi không có gì cả".
Dừng một chút, cô lại nói: "Chắc đành ngủ gầm cầu vượt vậy".
Dù sao chỉ có một đêm thôi.
Cô nhớ hồi còn nhỏ có lần cha Hoàng phạt cô phải học thuộc lòng cái gì mà Khổng Tử, Mạnh Tử, Trang tử, nói tóm lại là một đống tử.
Cô học không xong, nhanh trí nghĩ cách trốn khỏi nhà để không bị cha Hoàng đánh đòn.
Người dân quanh trấn Ô Sơn có ai chưa từng nhìn thấy cảnh cha Hoàng thường cầm theo cái chổi đi tìm con gái khắp cùng làng cuối xóm.
Mọi người đều thấy nhưng không thể cản.
Có lần Hoàng Nhất Diễn phải ngủ dưới gầm cầu một đêm.
Ngày hôm sau tâm trạng vẫn vô cùng vui vẻ thư thái.
Sau hôm đó, cha Hoàng cũng không còn bắt ép cô học thuộc một đống thơ ca.
Không biết là do ông quá rõ tính cách ngỗ ngược bướng bỉnh của con gái hay vì lo cho cô lại tiếp tục bỏ nhà trốn xuống gầm cầu ngủ đến nghiện.
Về vấn đề tìm chỗ qua đêm trong thành phố, Hoàng Nhất Diễn rất bình tĩnh, không hề hoảng sợ lo lắng, ít nhất là bình tĩnh hơn so với bộ dạng của Ninh Hoả lúc này.
Ai không biết còn tưởng tên nhóc đầu đinh thấp bé mới là kẻ cầm đầu đám lưu manh.
Sau một lúc không tiếng động, Ninh Hoả mới mở miệng: "Tôi có một người bạn sống ở đây, cậu nếu không ngại, tôi có thể đưa cậu đến đó xin hắn ở nhờ một đêm".
"Được đó".
Khó trách cha cô thường nói một đạo lý, mất đi sẽ lại nhận được [1].
Lúc mới đến cô bị tên kia trộm đồ, sau đó lại gặp quý nhân giúp đỡ.
Lần này về nhà cô nhất định phải kể với cha mình để ông ấy nở mày nở mặt khen ngợi con gái, đỡ cho ông lúc nào cũng than ngắn thở dài: "Ông trời chê ta sống lâu nên mới gửi xuống ba đứa ngỗ nghịch này".
[1] giống đạo lý "tái ông thất mã" của người Việt mình hay dùng, hoạ có thể biến thành phúc mà phúc cũng có thể biến thành hoạ
"Đi thôi".
Ninh Hoả cùng Hoàng Nhất Diễn lên xe buýt công cộng.
Xe đi một lúc chẳng biết bao lâu, chỉ nhớ cũng qua bảy tám điểm dừng, cuối cùng mới đến được nhà của bạn hắn.
Vừa xuống xe, Ninh Hoả hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Sắp 9 giờ".
Trên tay Hoàng Nhất Diễn đeo một cái đồng hồ kiểu nam, mượn tạm từ chỗ cha Hoàng.
Có điều dây đeo kim loại quá rộng nên cô phải lấy dây cột tóc của chị cả quấn vào cho thật chặt.
Ninh Hoả liếc nhìn cái đồng hồ trên tay cô, "Tôi chắc không về kịp xe của ông chủ rồi".
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Thôi đành vậy, tôi cũng đến ở nhờ nhà của hắn một đêm, ngày mai trời sáng mới trở về".
Dáng vẻ hắn uể oải mỏi mệt, biểu tình cũng trở nên lười nhác.
Cô gật đầu không ý kiến, "Được".
Nhà của bạn hắn không nằm trong tiểu khu nên chỉ cần bước lên cầu thang lối đi chỗ ngã tư đường là tìm được.
Ninh Hoả gõ cửa mấy tiếng.
Không ai đáp lại.
"Hình như không có nhà".
Ninh Hoả lại xuống lầu, tìm được một xâu chìa khoá giấu dưới đáy chậu hoa ngay cửa sổ cầu thang.
Sau đó mới đi cửa hàng tiện lợi gần đó mua một bộ quần lót mới.
Nhà của bạn hắn là một gian phòng, không có phòng khách.
Đơn giản mà nói chỉ kê một cái giường để ngủ.
Hoàng Nhất Diễn dù bình thường rất bướng nhưng đó giờ chưa từng ngủ cùng giường với con trai.
Tất nhiên ngoại trừ em ruột của cô.
Lúc cô nhìn thấy một cái giường không to không nhỏ ở đó, trong lòng khó tránh nghi ngờ, quay đầu quan sát biểu tình của Ninh Hoả mới dần bình ổn lại.
Ninh Hoả giống như không để ý đến mấy chuyện này, hắn bật điều hoà cho thoáng, "Đêm nay chịu khó một chút, chắc giường cũng đủ lớn cho hai đứa cùng ngủ ".
Giường thì đủ lớn nhưng chỉ có một cái giường thì làm sao ngủ được.
Hoàng Nhất Diễn lạnh mặt hỏi: "Ý của cậu là muốn ngủ chung với tôi?"
Lần này đến lượt Ninh Hoả bày ra bộ mặt bình thản.
"Hai người lớn ngủ giường này còn đủ, hai đứa nhóc như chúng ta chắc không thành vấn đề".
Cô sốt sắng: "Nhưng tôi không quen ngủ chung giường với người lạ, hơn nữa tôi sợ mình ngủ sẽ làm bẩn giường của người ta, khiến bạn cậu không vui".
"Nếu bẩn thì giặt sạch ga giường là được.
Trước kia tôi đến đây cũng ngủ cùng hắn trên giường này, có sao đâu".
"Nhưng tôi không muốn".
"Tuỳ cậu.
Sô pha, sàn nhà, chỗ nào thấy được thì ngủ ở đó đi".
Ninh Hoả thổi một hơi vào quạt điều hoà, cảm thấy không thoải mái liền cởi luôn áo thun ra.
Trên cơ thể thiếu niên mới lớn hoàn toàn không có cơ bắp cùng đường cong nam tính của người trưởng thành, có điều bình thường hắn cũng siêng vận động gân cốt nên tạm xem là đẹp mắt.
Hoàng Nhất Diễn bất động nhìn chằm chằm người hắn vài giây mới ý thức dời mắt đi.
Cô cải trang thành con trai nhưng dáng vẻ so với hắn lại kém rất xa.
"Tôi đi tắm đây".
Ninh Hoả thuận tay ném áo vào một góc, đi phòng tắm.
Cô thả ba lô xuống ghế sô pha.
Không xong rồi, nếu về nhà nói với cha chuyện cô qua đêm cùng với một thằng con trai không quen không biết ở bên ngoài, chắc sẽ chọc ông ấy lên cơn cao huyết áp mất.
Nghĩ thế cô đành sắm vai một đứa con ngoan, quyết định không nói cho ông nghe chuyện này.
Ninh Hoả tắm rửa xong xuôi, mái tóc bạch kim ẩm ướt dính trên trán, lại như che đậy ánh mắt của hắn.
Ninh Hoả đi tới trước nói, "Đến cậu".
"À".
Cô vào phòng tắm, lúc định khoá cửa thì phát hiện chốt cài đã bị hỏng.
Trên đời này đến góc cạnh cũng có 360 độ, cá nhân nhìn nhận vấn đề cũng tuỳ người, có một loại giống như cô, chỉ lựa chọn tin tưởng những gì có lợi cho mình.
Hoàng Nhất Diễn nghĩ Bạch Phi Giang xem cô là anh em, tất nhiên sẽ khinh thường không nhìn trộm cô tắm.
Nhưng Ninh Hoả lại không nghĩ thế, hắn cho là đã xưng anh em thì làm gì cũng không cần câu nệ.
Dù sao hắn cũng từng tắm chung với đám anh em của mình, thái độ bình thản tự nhiên.
Hắn phát hiện khăn mặt vẫn phơi trong phòng tắm.
Hắn gõ cửa hai tiếng, không đợi người bên trong nói gì đã đẩy cửa bước vào.
"Á!" Hoàng Nhất Diễn nhanh chóng xoay người trốn đi, hai tay che kín mặt.
Nhưng rất nhanh sau đó cô liền ý thức được hành động của mình hình như sai sai, từ che mặt chuyển thành che người.
Có điều ngực của cô dậy thì muộn, lúc này nhìn thoáng qua cũng không khác gì con trai, che hay không cũng không ảnh hưởng lắm.
Ninh Hoả giải thích: "Tôi lấy khăn mặt của mình".
Nếu lúc nãy cô không kêu lên, hắn cũng lười để ý, nhưng vì phản ứng có phần thái quá của cô khiến hắn ngược lại nảy sinh chút tò mò nhìn sang.
Một tấm lưng mảnh mai được hơi nước bao phủ lộ ra ánh sáng, so với tuyết mùa đông hình như còn trắng hơn.
Từ phần eo đi xuống kỳ quái lại là màu tiểu mạch, khiến hắn liên tưởng đến cây kem hai vị hương sô-cô-la cùng vani.
Hắn biết người cô gầy nhưng thắt lưng kia không phải có hơi mảnh mai so với con trai rồi ư, giống như chỉ cần một tay đã có thể bẻ gãy.
Tiếng chuông cảnh báo mạnh mẽ vang lên trong đầu, hắn vội vàng đóng cửa lại.
Hắn kiềm chế trí tưởng tượng của mình, thật sự không dám nghĩ nhiều nữa.
Sau khi lau khô tóc, Ninh Hoả nửa nằm trên giường xem tivi nhưng ánh mắt không tài nào tập trung.
Chương trình đang phát sóng một bóng đá mà hắn thích, mắt hắn dán chặt vào đó nhưng đầu óc đã sớm bay đến khoảnh khắc vài phút trước.
Hoàng Nhất Diễn nhìn mặt mình trong gương phòng tắm, không khác gì con trai.
Khó trách con gái của ông lão bán đậu phụ ở ngoài trấn vừa nhìn thấy cô đã nhớ mãi không quên.
Bộ dạng này của cô cũng có chút đẹp mã mà.
Cô mặc áo thun rộng thùng thình cùng một cái quần dài rồi ra ngoài.
Nhìn thấy Ninh Hoả đã nằm trên giường, cô ho khan hai tiếng.
Cô không chắc vừa rồi hắn có nghi ngờ gì hay không.
Nhưng nếu hắn đã nghi ngờ thì dù cô có ngủ trên giường hay dưới sàn thì kết quả cũng như nhau cả thôi.
Lại nghĩ nếu hắn thật sự có ý gì đó thì tất yếu cô cũng phải đánh trả một trận.
Vì thế ngủ trên giường ngược lại có thể khiến hắn bớt nghi ngờ.
Hoàng Nhất Diễn một bước liền nhảy lên giường, "Cả ngày tôi mệt chết rồi, vẫn là trên giường thoải mái hơn".
"Ừm".
Ninh Hoả lười biếng liếc mắt một cái nhìn cô.
"Bạch Phi Giang, cậu chỉ vừa quen biết tôi, vì sao lại muốn giúp đỡ tôi vậy?" Cân nhắc chốc lát, cô cảm thấy mình nên hỏi rõ ràng một phen.
Nếu như không ổn thì cô phải tìm cách chuồn đi, cùng lắm thì ngủ gầm cầu vượt.
Hắn nhìn cầu thủ chạy qua chạy lại trong tivi, "Cậu giống tôi hồi xưa".
"Thật à? Cậu cũng cạo đầu sao?" Hoàng Nhất Diễn bất giác đưa tay tự sờ đầu mình.
Cô cảm thấy kiểu đầu này cũng rất tiện, vừa dễ gội đầu lại vừa nhanh khô.
Câu trả lời của hắn cũng có lý.
Giống như con trai út nhà họ Hoàng, biệt danh là hỗn thế ma vương.
Nhưng khi cha Hoàng nhắc đến nó đều cho là con trai thừa hưởng nhan sắc tuyệt mỹ của mình.
Về chuyện này, tất nhiên ba chị em đều không tin.
Chị cả từng hỏi qua mẹ.
Trên mặt mẹ thoáng chút dịu dàng động lòng người, "Ba các con năm ấy nổi danh là đẹp trai nhất nhì trong trấn đấy".
Ba chị em không hẹn mà cùng lắc đầu, vẫn không tin.
Nhưng mặc kệ ba chị em có tin hay không thì cha Hoàng vẫn luôn kiên trì nói với mọi người rằng con trai trong nhà sinh ra đẹp là do giống ông.
Chắc cũng vì lẽ này mà dù em út có bướng có nghịch thế nào vẫn không bị doạ mang đến Thiếu Lâm tự.
Con gái thứ hai cũng bướng, liền bị cha Hoàng cả ngày hết doạ lại đánh đòi đưa cô lên núi.
Người ta luôn dễ khoan dung với những người giống mình.
Vì vậy Hoàng Nhất Diễn cũng không nghi ngờ câu trả lời của Ninh Hoả.
"..." Ninh Hoả thật sự lười nói chuyện.
Hắn hiểu được bản thân mình trước kia khiến bao nhiêu người chán ghét.
Trái ngược với Ninh Hoả, Hoàng Nhất Diễn lại nổi lên hứng thú nói chuyện phiếm, cô ngồi khoanh chân trên giường.
"Lúc trước tôi đánh nhau với tên Hổ Béo cạnh nhà, hắn bảy tuổi nhưng đánh không lại đứa nhóc năm tuổi tôi đây".
Ninh Hoả tắt tivi, xoay lưng vờ ngủ.
"Còn có tên đứng đầu băng đản Tam Sắc phải ngồi xổm trước mặt kêu tôi gọi một tiếng đại ca".
Ninh Hoả: "..."
Cô nhìn sang hơi thăm dò hỏi hắn, "Ngủ rồi à?"
"Ngủ rồi".
Hắn nhắm mắt lại.
"Ồ".
Lúc này Hoàng Nhất Diễn lại nghĩ, nếu cô đánh nhau một trận với Ninh Hoả, không biết có bao nhiêu phần thắng nhỉ?
Cô hiểu hắn đánh nhau rất cừ, nói chính xác là tàn nhẫn hơn cô nhiều.
Nhưng tiểu bá vương của trấn Ô Sơn gặp hung hiểm không e ngại mà còn mạnh mẽ, cô đột nhiên nổi lòng muốn thử xem rốt cuộc giữa cô với hắn là ai lợi hại.
Ninh Hoả ngủ một giấc yên ổn, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh.
—
Lễ hội âm nhạc khiến Hoàng Nhất Diễn sống mái một phen bỏ nhà ra đi, thật ra cũng không được tính là buổi biểu diễn chính quy gì.
Một nhà hàng kinh doanh đứng ra tổ chức, mời tới một ban nhạc hạng ba, tuỳ ý đàn hát vài bài trên sân khấu hội trường.
Đúng là đã lừa bán không ít tiền vé mà.
Có điều những người bị lừa đa phần đều là thanh niên đó giờ không bước ra khỏi trấn nhỏ, chưa từng nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu Hoàng Nhất Diễn sau khi đến dự lễ hội âm nhạc chính là, cô muốn đến tiệm băng đĩa của ông chủ kia náo loạn một phen, hỏi tội rõ ràng.
Bất quá đó là chuyện của vài ngày sau.
Người thanh niên Bạch Phi Giang tự nhận mình tốt bụng đồng ý với tên nhóc nhà quê Giang Phi Bạch sẽ dắt cô đi chơi trong thành phố vài ngày cho thoả thích.
Hoàng Nhất Diễn khi đó nào biết sợ trời, cũng chẳng sợ đất.
Hắn dám rủ, cô dám đi.
Người bạn trong miệng Ninh Hoả từng nhắc tới cũng chưa từng về nhà.
Bạch Phi Giang cùng Giang Phi Bạch kết thành anh em, ngủ cùng giường ba ngày.
Hoàng Nhất Diễn lúc đi tắm đã có kinh nghiệm, cô bê một thùng nước to đùng chắn sau cánh cửa phòng thân.
Nhưng Ninh Hoả sau đó cũng không còn tự tiện xông vào phòng tắm nữa.
Cả một thùng nước, cuối cùng vẫn bị cô đem đổ.
Một ngày trước khi rời đi, lúc Ninh Hoả đang tắm.
Hoàng Nhất Diễn ngồi ngay ngắn trên giường, chầm chậm nhìn ngắm ảnh chụp của hai người.
Tại một điểm tham quan du lịch, chỉ tốn 20 tệ đã được một tấm hình.
Ai nhìn qua chắc đều cảm thấy, có gì đáng xem chứ, cũng chỉ là hai thằng nhóc.
Lúc về nhà nhất định phải cho em trai coi qua mới được, cho nó biết chị hai của nó cũng thừa hưởng một bộ dạng đẹp như cha.
Đúng lúc này Hoàng Nhất Diễn nhìn thấy thông báo tìm người của cha Hoàng được phát trên bản tin truyền hình địa phương.
Cha Hoàng đúng là hiểu rõ con gái nhất, tại mục giới tính kia ông ghi chú: Giống nam lại giống nữ.
Hoàng Nhất Diễn biết mình phải về rồi.
Cô nói với Ninh Hoả, "Bạch Phi Giang, chuyện tôi bỏ nhà trốn ra ngoài bị cha phát hiện rồi".
Ninh Hoả gật đầu, "Vậy ngày mai về đi".
Cô giơ tay.
Hắn đập tay cô một cái.
Tình bạn kết nghĩa giữa hai thằng con trai trong lúc đó như có một sự ăn ý ngầm.
Hôm sau, không thể nói chính xác là ai đi trước, có điều cả hai cũng không để lại tên tuổi thật cùng địa chỉ nhà hay bất kỳ thông tin liên lạc gì.
Giống như Bạch Phi Giang từng nói, chỉ là mối tình sớm nở tối tàn, ngắn ngủi tạm bợ.
Hoàng Nhất Diễn mang theo tấm ảnh kia trở về.
Vì đây là minh chứng duy nhất cho lần cô bỏ trốn khỏi nhà.
Sau lần đó, cô cũng chưa từng gặp lại Bạch Phi Giang.
—
Hoàng Nhất Diễn giống như đã ngủ rất lâu, lại giống như chỉ gà gật một lúc.
Cô cảm thấy bản thân mình không khác gì con thuyền nhỏ trôi nổi giữa dòng nước, còn tên đàn ông kia lại là người đưa đò, chèo lái cô đi từ miền ký ức xa xôi đến thực tại.
Không khí xung quanh dường như đông cứng đến tĩnh lặng, chỉ có một người không ngừng va chạm trong cơ thể cô, chạm đến dây thần kinh kích động.
Cô mở mắt ra.
Ninh Hoả rốt cuộc đã làm mấy lần rồi? Hình như hai dữ "tiết chế" chưa từng tồn tại trong từ điển của hắn thì phải?
"Tỉnh rồi?" Ninh Hoả từ phía sau xoa cằm cô.
Cô buộc phải chuyển mắt nhìn sang hắn.
Trên mặt phủ một tầng mồ hôi, vầng trán ướt đẫm, lại càng thêm vẻ biếng nhác gợi cảm.
Hắn cúi đầu, vừa tham lam lại có chút ngang tàng hôn cô không ngừng.
Đây là hơi thở mà cô quen thuộc, nhưng lại không có mùi vị của thuốc lá năm mười ba tuổi ấy.
Nếu nói với Hoàng Nhất Diễn năm mười ba tuổi rằng, cô sẽ vì một lần thất tình mà không buồn đoái hoài đến xung quanh, tâm tĩnh như nước, chắc chắn đứa nhóc kiêu ngạo kia sẽ "hừ" một tiếng, cười khinh bỉ.
Con đường trưởng thành của Ninh Hoả lại gập ghềnh hơn cô nghĩ, bằng chứng là hắn đã thay đổi rất nhiều.
Chỉ duy có một điều không đổi, chính là ngay từ cái nhìn đầu tiên hắn đã khiến cô đánh hơi được mùi nguy hiểm.
Hắn mút lấy môi cô, thì thầm du dương lại như nỉ non tâm sự, "Vợ à".
"Ừm?"
"Vợ ơi".
"Ừm"
"Vợ của anh".
"..." Sao gọi mãi thế? Cô không thèm đáp lại nữa.
"Vợ à".
Hắn lại thấp giọng gọi cô, mỗi lần gọi một tiếng, dưới thân hắn lại nhấp vào trong cơ thể.
Hoàng Nhất Diễn liên tục thở dốc, "Em đây".
Ninh Hoả mỉm cười thoả mãn, hôn cô thật sâu.
Cô cũng mãnh liệt ôm lấy thân hắn, không chút kẽ hở.
Cô chưa từng nói với hắn, đến giờ cô vẫn giữ gìn tấm hình của hai người như bảo vật.
Ánh mắt thiếu niên trong tấm ảnh đó, như trăng sao sáng rỡ, lại như nhân gian nở rộ.
— HẾT CHƯƠNG 22 —.