Hôn Hôn Buồn Ngủ Hôn Hôn Dục Thụy

Sau buổi tuyên truyền một CP (couple: cặp đôi) mới ra đời, CP ăn ý Tần Trăn Trăn và Hồ Tĩnh, khi họ trả lời câu hỏi đều cực kỳ ăn ý làm người ta không nhịn được cười, tuyên truyền xong còn bị đám người Tôn Cầm trêu đùa.

"Hồ Tĩnh hay nhỉ, phản ứng rất nhanh."

"Hai người này đồng thanh nói, hình tượng Lãnh cung của chúng ta chắc bỏ luôn rồi!"

"Chúng ta là phim báo thù!"

Đối với trò đùa của mọi người, Hồ Tĩnh chỉ nhìn Tần Trăn Trăn, hai người nhìn nhau cười. Lục Như Vân từ phòng nghỉ đi ra liền nhìn thấy tương tác giữa họ, cô cụp mắt xuống.

Tần Trăn Trăn đi qua phòng thay đồ thay đồ, có mấy cô bé diễn viên đùng đùng đẩy đẩy, cuối cùng cũng có một người to gan đi tới cười hỏi:

"Lục lão sư, có thể chụp ảnh chung với tụi em không?"

Lục Như Vân quay sang nhìn, cô bé này cười lên liền có lúm đồng tiền, nhìn rất quen.

Cô gật đầu:

"Được."

Lục Như Vân lần lượt chụp hình cùng họ, sau khi chụp xong Tần Trăn Trăn cũng đi ra, Quý Lộ đi theo sau cô nói thầm, cô gật đầu:

"Em biết rồi, chị nói nhiều quá."

Quý Lộ mím môi.

Lúc Tần Trăn Trăn đi đến phòng trang điểm, Tôn Cầm đang tẩy trang, cô nghiêng đầu hỏi:

"Lát nữa tụi em có cùng đi ăn trưa không? Hồ đạo mời khách."

Hồ đạo mới xuất hiện liền lên sân khấu, một lát sẽ xuống ngay. Đến bây giờ Tần Trăn Trăn vẫn chưa kịp nói lời nào với hắn, cô vừa suy nghĩ vừa liếc nhìn Lục Như Vân:

"Dạ không được, dù sao mấy hôm nay đều có thời gian, chúng ta hẹn hôm nào đó ạ."

Tôn Cầm gật đầu, đúng là không vội vì trong khoảng thời gian này họ đều đi tuyên truyền Lãnh cung ở khắp nơi, muốn cùng nhau ngồi chung ăn một bữa là chuyện rất dễ dàng, nghĩ tới đây Tôn Cầm vui vẻ thả người:

"Vậy hai đứa mau trở về đi."

Tần Trăn Trăn cười gật đầu.

Lục Như Vân đứng ở sau lưng cô, chờ cô tẩy trang xong rồi chào mọi người ra về.

Sau khi ra xe, Tần Trăn Trăn thấy Lục Như Vân đứng bên ngoài nghe điện thoại, cô không nói một lời liền lên xe ngồi, chỉ vài phút Lục Như Vân cũng bước lên xe.

Tần Trăn Trăn lắc lắc điện thoại:

"Lát nữa chúng ta ăn gì?"


Lục Như Vân nghĩ một hồi, nói:

"Trước đó em đã nói muốn ăn tôm hùm, chúng ta đi thôi."

Cô nói địa chỉ với Tiểu Vũ, Tần Trăn Trăn cắn môi:

"Sao chị biết quán đó?"

Lục Như Vân lấy điện thoại ra:

"Tiệm đó mới mở."

Tần Trăn Trăn cũng cảm thấy mình hỏi một câu quá ngốc, cô gật đầu, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, còn khoảng mười ngày nữa sẽ đến tết Nguyên Đán, thành phố A luôn là thành phố của thức ăn nhanh, không có quá nhiều không khí tết, cũng may là vẫn có thể nhìn thấy trên cây vẫn giăng đèn kết hoa, không khí vui vẻ, nhìn thấy xung quanh đều đỏ, đều vui vẻ.

Lục Như Vân ngồi bên cạnh, Tần Trăn Trăn nhìn bên ngoài cửa sổ nói:

"Sắp qua năm mới rồi! Lục lão sư, năm ngoái chị có về nhà ăn tết không?"

Cô vừa nói vừa tựa lên người Lục Như Vân, nghĩ đi nghĩ lại thì hình như cô chưa từng nghe Lục Như Vân nói về chuyện trong nhà, thậm chí ngay cả ba mẹ cũng chưa từng nhắc đến. Lúc trước Tần trăn Trăn chỉ biết nửa vời, chưa từng đi sâu vào tìm hiểu.

Lục Như Vân suy nghĩ một lúc, lắc đầu:

"Không có."

Từ sau khi cô mua căn nhà kia, tết nhất đều không rời khỏi nhà, cứ trải qua ở đó. Năm rồi Hạ Song Song và Chương Y Dao cả Đoàn Thu Hàn đến nhà cô, cùng cô ăn tất niên, dùng bữa xong mỗi người một nơi. Năm mới đối với cô mà nói ngoại trừ mở tivi với đầy lời chúc, ngoại trừ tiếng ồn ào từ phố lớn ngõ nhỏ, ngoại trừ bình thường đôi lời thăm hỏi từ bạn bè đã lâu không liên lạc thì còn lại chẳng khác gì bình thường.

Tần Trăn Trăn nghe vậy ngẩng đầu nhìn cô:

"Vậy chị trải qua như thế nào?"

Lục Như Vân mím môi, cười cười:

"Trải qua một mình."

Trái tim của Tần Trăn Trăn phút chốc mềm xuống, cô bĩu môi, ôm lấy Lục Như Vân:

"Sau này em cùng chị trải qua."

Lục Như Vân gật đầu, giọng trong trẻo hơn:

"Ừ."

Lúc ăn trưa, video tuyên truyền được đăng lên, cả video của CP ăn ý mới được ra đời vừa rồi, cùng với cái chết của tướng quân đang bạo một chút, cho nên tuyên truyền Lãnh cung dễ dàng lên hotsearch.

Khá lâu rồi Lãnh cung mới quay trở lại hotsearch, trừ lần đó ra, Weibo chính cũng bắt đầu ra sức kiếm nhiệt, tìm chủ đề, đủ loại thủy quân để lên hotsearch.


Tung ảnh phim đều là Tần Trăn Trăn sau khi hắc hóa, dung nhan xinh đẹp cao quý lãnh lùng khác biệt một trời một vực với hình tượng ngốc bạch ngọt trước đó.

Trên Weibo còn viết: 8 giờ tối, không gặp không về.

Có tuyên truyền sẽ có nhiệt, ngay sau đó Weibo đã bị cư dân tràn vào.

- DM, Trăn Trăn quá khí thế quá bá đạo! Không chờ nổi đến tám giờ!

- Vừa nhìn có chút soái.

- Tích Thiên của tôi??? Khi nào phim này chiếu? Tin tức của tôi bị rớt nhịp lâu vậy sao?

- Chiếu mấy ngày rồi, không thấy trên ti vi à?

- Ai còn xem ti vi nữa, không phải, một chút tin tức cũng không có, nếu không phải hôm nay có tuyên truyền thì tôi cũng chẳng biết.

- Cũng đúng, những phim truyền hình khác trước khi chiếu đã tuyên truyền rồi, nếu không phải tôi theo dõi Weibo của đoàn phim thì cũng không biết thật, đoàn phim đang nghĩ gì? Sao lại giữ bí mật?

Tần Trăn Trăn nhìn thấy tin tức trên Weibo khi cùng Lục Như Vân ngồi vào bàn ăn, món còn chưa lên, cô cầm điện thoại lướt Weibo, nhìn thấy tin tức cô cũng thuận theo chia sẻ lại, nhìn dáng vẻ của fan ở dưới bài đăng cứ gào khóc làm cô bật cười.

Lục Như Vân nhìn cô cười liền sát tới hỏi:

"Em xem gì đó?"

Tần Trăn Trăn nhích người qua, để Lục Như Vân ngồi dựa vào mình:

"Không có gì, em chỉ xem Weibo."

Cô nói xong liền quay sang nhìn Lục Như Vân:

"Chị nói xem đoàn phim đang nghĩ gì, đến bây giờ mới bắt đầu tuyên truyền trên mạng."

Lục Như Vân nhìn thấy vẻ mặt nghĩ không ra rồi hoang mang của Tần Trăn Trăn thì mím môi cười cười:

"Em còn nhớ có một bộ phim truyền hình mấy năm trước tên là Ngũ Liên Thành không?"

Tần Trăn Trăn không chút nghĩ ngợi liền trả lời:

"Tất nhiên nhớ rồi."

Khi bộ phim này mới chiếu trên mạng, cô mới chuẩn bị bước vào giới giải trí. Khi đó tốt nghiệp xong không lâu, được bạn bè giới thiệu xem thử, phần nội dung trước đó của bộ phim không có gì lạ, sau đó cô bị Mạnh Hân kéo đi khắp nơi bắt đầu tạo mối quan hệ, tìm tài nguyên nên không tiếp tục xem.

Chờ đến khi cô quay bộ phim thần tượng đầu tiên thì bộ phim đó đều được mọi người biết đến, giống như làn gió quét khắp trong và ngoài giới giải trí, cô đi ra ngoài quán cơm nhỏ ăn cũng nghe thấy người ta thảo luận.


Đoàn làm phim càng không cần phải nói bởi đoàn phim Tần Trăn Trăn đang quay chính là đoàn phim vừa quay xong bộ phim đó.

Không thể không nói, hậu kỳ bùng nổ, người xem chưa thỏa mãn.

Bộ phim truyền hình này cũng được gọi là huyền thoại, không chỉ bởi vì nội dung bộ phim mà còn tỷ suất người xem vô cùng kì diệu, bộ phim này vừa chiếu đã nhận được tỷ suất không vượt 0.5, rõ ràng ở tập tám mới chuyển mình! Cuối cùng nó cũng phá bảng tỷ suất người xem, mỗi tập đều phá bốn, trung bình phá 3.5, cũng giành được giải thưởng phim truyền hình xuất sắc nhất hàng năm.

Cho nên Lục Như Vân vừa nói như vậy, Tần Trăn Trăn liền nhanh chóng hiểu ý:

"Ý của chị là họ muốn bắt chước?"

Lục Như Vân khẽ gật đầu, có người gõ cửa, nhân viên mang dĩa tôm hùm đi vào, chờ nhân viên đi rồi Lục Như Vân mới nói:

"Thật ra ngay từ đầu chị cũng không chắc chắn."

Nhưng hôm qua thấy biểu hiện của đoàn phim cô đã biết mình không nghĩ sai.

Nghiêm túc mà nói, mấy tập trước đó của Lãnh cung thật sự không có sức thu hút, nội dung phim cũng không có tính đột phá nhưng không có sự tô điểm của mấy tập trước thì sẽ không tạo ra hiệu quả đối lập mạnh mẽ cho các tập về sau, phía đoàn phim nghĩ thay vì lãng phí thời gian cho mấy tập trước một cách cứng nhắc, kể từ khi nội dung bắt đầu thoải mái thì bắt đầu tuyên truyền. Hiệu quả hotsearch tuyên truyền hôm nay, cộng thêm họp báo tuyên truyền, hơn nữa tối nay sẽ chiếu giai đoạn Tần Trăn Trăn hắc hóa chắc chắn sẽ thu hút tỷ suất lượt xem tốt hơn trước rất nhiều.

Tỷ suất người xem đi lên, đến lúc đó đoàn làm phim tuyên truyền thường xuyên, thông qua doanh tiêu hào thủy quân, Trăn Trăn thì nhờ MV nên duyên người qua đường cũng tốt, tất cả tập hợp lại thì bộ phim này có thể xác định là thành công hay bùng nổ.

Nói về phần bắt chước Ngũ Liên Thành thì trước mắt hướng đi quả thật giống. Nhưng có thể vượt qua được Ngũ Liên Thành hay không thì sẽ rất khó nói.

Tần Trăn Trăn nghe xong phân tích của Lục Như Vân thì đôi mắt sáng lên, vẻ mặt sùng bái, cô cực kỳ thích nghe Lục Như Vân phân tích hướng đi của bộ phim, thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc nghiên cứu kịch bản của Lục Như Vân, thỉnh thoảng đối diễn cũng không tùy tiện nói cười, thật sự dáng vẻ đó khiến Tần Trăn Trăn khó có thể chống đỡ.

Lục Như Vân vừa nói chuyện vừa thay Tần Trăn Trăn lột vỏ tôm hùm, chờ sau khi phân tích xong, Tần Trăn Trăn nhìn đống tôm hùm chất thành ngọn núi nhỏ trước mặt.

"Cho nên em không cần lo lắng, trận chiến này chỉ mới bắt đầu, thắng bại vẫn chưa xác định."

Tần Trăn Trăn nghe vậy cúi đầu cười cười, nhai thịt tôm nói:

"Vậy Lục lão sư hi vọng em thắng không?"

Lục Như Vân bỏ thịt tôm vào trong chén cho Tần Trăn Trăn:

"Tất nhiên là hi vọng rồi."

Hai người vui vẻ ăn trưa, lúc trở về nhà đã hơn một giờ rồi. Lục Như Vân đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, Tần Trăn Trăn đang ngồi trên sofa xem tivi, điện thoại đặt trên bàn trà rung lên ông ông. Tần Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn về phía nhà vệ sinh gọi lớn:

"Như Vân, chị có điện thoại nè!"

Tiếng Lục Như Vân như gió thổi qua:

"Nghe giúp chị."

Tần Trăn Trăn gật đầu, nhìn thấy trên màn hình là Cô Lục, ánh mắt của cô liếc qua liếc lại: Là mẹ của chị ấy? Vậy cô gọi là gì?

Cô cầm điện thoại suy nghĩ mấy giây, thấy mình không thể do dự nữa nên dứt khoát cầm điện thoại lên nghe máy.

"Chào cô."

Người ở đầu bên kia sững sờ, đưa điện thoại ra sau đó nhìn thấy trên màn hình đúng là Như Vân mới lên tiếng:


"Như Vân phải không?"

Tần Trăn Trăn nuốt nước miếng:

"Như Vân đang ở nhà vệ sinh, cô có chuyện gì không? Cô nói cho con biết, con sẽ chuyển lời đến chị ấy, hoặc con bảo chị ấy lát nữa gọi lại cho cô."

Lục Thịnh nghe thấy đầu bên kia luôn khúm na khúm núm, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, cô thử dò hỏi:

"Con là... Tần Trăn Trăn?"

Tần Trăn Trăn không ngờ người này lại biết mình, sau đó cô mím môi, người ta biết mình thì có gì lạ? Cô đã kết hôn với con gái nhà người ta rồi cho nên cô cung kính nói:

"Dạ, là con, xin hỏi cô có chuyện gì không?"

Lục Thịnh khẽ ho một tiếng:

"Không, không có. Con nói Như Vân lát nữa gọi lại cho cô."

Tần Trăn Trăn như trút được gánh nặng, buột miệng nói:

"Dạ, mẹ."

Cô nói xong cũng cắn trúng đầu lưỡi, mặt rầu rĩ, cũng không chờ bên kia trả lời đã cúp máy.

Lục Thịnh nghẹn lời, ho thêm một tiếng.

Lúc Lục Như Vân ra khỏi nhà vệ sinh nhìn thấy Tần Trăn Trăn đỏ mặt hít sâu mấy hơi, cô đi tới hỏi:

"Vừa rồi ai gọi đến."

Tần Trăn Trăn nghe có tiếng nói ở phía sau liền quay đầu lại nhìn, Lục Như Vân đã tẩy trang, gương mặt trắng nõn còn vương bọt nước, đón sáng càng sáng bừng, Lục Như Vân đứng trước mặt Tần Trăn Trăn quơ quơ tay:

"Trăn Trăn?"

"À." Tần Trăn Trăn hoàn hồn, đưa điện thoại cho Lục Như Vân: "Mẹ của chị gọi điện cho chị."

Lục Như Vân sững sờ, sắc mặt thay đổi, cô cầm điện thoại, nhìn thấy lịch sử cuộc gọi là Cô Lục nên nhìn Tần Trăn Trăn, chậm rãi nói:

"Trăn Trăn."

Tần Trăn Trăn nhìn cô đầy khó hiểu:

"Hữm?"

Lục Như Vân giải thích:

"Là cô của chị."

Tần Trăn Trăn chớp chớp mắt...

- ---Hết chương 100---

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận