Thuốc Tần Trăn Trăn mua cuối cùng vẫn vào túi của Lục Như Vân và tất nhiên là chưa uống, cô chỉ đặt ở túi bên trong, không biết có phải do tâm trạng vui vẻ quá nên cô cảm thấy bụng dưới-- không đau nữa.
Sắc mặt cũng hồng hào hơn trước.
Tần Trăn Trăn nhìn thấy sắc mặt cô thay đổi càng tự cảm thấy bản thân mình đã đoán đúng.
Người này dùng khổ nhục kế... mà cô vẫn bị lừa.
Thất sách, quả là thất sách!
Tần Trăn Trăn hít thật sâu thở dài ra, trong lòng oán thầm, gừng càng già càng cay!
Khoảng 10 giờ, tổ chương trình rốt cuộc cũng chuẩn bị ổn thỏa, sau khi Thẩm Hải Đường lên xe liền đưa lịch trình và kịch bản, tuy hoạt động đa phần đều dựa trên sắp xếp của kịch bản nhưng vẫn có một vài chỗ ngay ở hiện trường phát huy, đây là phúc lợi của chương trình Tổng động viên.
Cũng là cái gọi là trứng ngũ sắc của chương trình.
Trứng màu của mỗi kỳ đều khác nhau mang đến cảm giác mới lạ cho khán giả, điều này cũng là một trong các nguyên nhân họ chịu bỏ tiền ra mua tài khoản.
Chiếc xe chuyển động rời đi, bầu không khí trong xe cũng không tính là trầm lặng, phía trước ngoại trừ người dẫn chương trình Thẩm Hải Đường và đạo diễn thì có không ít nhân viên công tác, Lục Như Vân đang cúi đầu xem bảng lịch trình và kịch bản, sắc mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng có vài nhân viên ngồi phía trước mấy hàng ghế thỉnh thoảng sẽ nghiêng đầu nhìn cô và Tần Trăn Trăn, cô nhíu mày ngước mắt nhìn sang.
Những người đó sẽ ngay lập tức quay mặt lại, ngồi nghiêm túc.
Lục Như Vân tiếp tục cúi xuống xem kịch bản, xe hơi xóc nảy, cả đêm qua cô vì tin nhắn của Tần Trăn Trăn mà không thể ngủ ngon. Gần như không chợp mắt đến hừng đông, lúc này xe lại lắc lư làm đầu óc cô cũng quay cuồng.
Cô giơ tay vuốt chóp mũi, nhìn về phía Tần Trăn Trăn.
Tần Trăn Trăn đeo tai nghe, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, góc nghiêng gương mặt hoàn mỹ như tranh vẽ, gió từ điều hòa trên đỉnh đầu thổi vài sợi tóc cô bay bay qua gương mặt, sau đó Tần Trăn Trăn sẽ vén chúng ra sau tai, Lục Như Vân nghĩ đến hành động xuống xe đi mua thuốc cho cô vừa rồi của cô ấy ánh mắt bất chợt dịu xuống.
Thẩm Hải Đường đẩy đầy cánh tay nhiếp ảnh gia phía sau, nhiếp ảnh gia hiểu ý, nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc này.
Hai người ở cách đó không xa hoàn toàn không biết, Thẩm Hải Đường nhìn họ trong lòng nghĩ đến chủ đề trứng màu kỳ này là gì.
Tình yêu.
Đúng vậy, tình yêu, năm tháng tốt đẹp.
Tình cảm tốt đẹp.
Cô nhìn cặp đôi tuyệt sắc phía trước cũng cảm thấy mỹ mãn.
Tần Trăn Trăn không biết mình bị YY*, cô nhìn thấy Lục Như Vân đang nhìn chằm chằm mình từ trong cửa sổ, tóc gáy muốn dựng hết lên, cô giả vờ như không có gì, nghe xong hai bài hát. nhưng vẫn nhận thấy ánh mắt như kim châm của người bên cạnh nên cúi cùng cô không chịu nổi quay đầu lại nói:
"Lục Như..."
Lời còn chưa nói hết thì đối diện với gương mặt vừa thiếp ngủ của Lục Như Vân, cô khó khăn nói ra chữ 'Vân'.
YY: suy nghĩ không được trong sáng
Lục Như Vân đang ngủ.
Vừa rồi nhìn cô là ảo giác?
Cho dù không ai thấy hành động của mình nhưng Tần Trăn Trăn vẫn cảm thấy xấu hổ, hận không thể đào cái lỗ chui xuống. Gương mặt trắng nõn của cô ửng đỏ, bên tai cũng dần dần nhuốm đỏ, cô đang định nhích mông về phía cửa sổ thì cơ thể của Lục Như Vân ở bên cạnh đã nghiêng qua, đầu trực tiếp tựa lên vai cô.
Vai cô trùng xuống, Lục Như Vân dọc theo vai cô dịch xuống dần dần ngủ trên đôi chân của cô.
Cô chớp chớp mắt, vệt đỏ trên mặt vẫn chưa rút đi, cô bối rối nên gọi cô ấy dậy hay cứ để cô ấy nằm thì phía trước có người nhỏ giọng gọi:
"Trăn Trăn."
Tần Trăn Trăn ngước mắt lên thì thấy Thẩm Hải Đường và nhiếp ảnh gia đang cười với mình.
Bàn tay định thúc Lục Như Vân dậy ngay lập tức không còn sức, chỉ đành vẽ nên nụ cười chuyên nghiệp, kéo kéo áo khoác đắp lên cơ thể mềm mại của Lục Như Vân.
Cực kỳ tình tứ.
Mãi cho đến khi Thẩm Hải Đường xoay người qua chỗ khác Tần Trăn Trăn mới thở phào nhưng nghĩ lại thì chỗ nào cũng có mặt nhiếp ảnh gia cho nên cô đè xuống ý niệm đẩy Lục Như Vân ra trong đầu.
Lúc Lục Như Vân tỉnh lại cô đã ngơ ngác vài giây, cô nhìn thấy đôi chân dài trắng trẻo liền bật dậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt đen láy nhìn kỹ sẽ phát hiện nó lóe lên tia sợ hãi, cô vội vàng vạch ra ranh giới với Tần Trăn Trăn, lòng bàn tay bất giác đổ mồ hôi.
Tần Trăn Trăn nhìn thấy khóe môi Lục Như Vân giật giật.
Phản ứng này... quá chân thật.
Đây mới đúng là thái độ của Lục Như Vân đối với cô, né tránh còn không kịp. Nghĩ đến Lục Như Vân để trả thù cô mà lấy lòng một cách giả dối, cô cảm thấy không đáng và ấm ức thay Lục Như Vân.
Lục Như Vân sau khi ngồi thẳng dậy mới hoàn hồn, nhìn thấy người bên cạnh là Lục Như Vân cô mới chậm rãi buông lỏng nắm tay, sắc mặt trở lại bình thường, đôi mắt vẫn đen láy lấp lánh như trước. Cô nhìn chằm chằm sườn mặt Tần Trăn Trăn, giọng khàn khàn:
"Xin lỗi, vừa rồi tôi làm cô sợ?"
Tần Trăn Trăn xua tay:
"Không có, tôi hiểu mà."
Đương nhiên là hiểu, hiểu 100%!
Sinh viên làm bậy suýt chút nữa bị giáo viên nắm thóp, sao cô lại không hiểu cái cảm giác này chứ!
Tuy cô đã sớm biết giáo viên này.
Lục Như Vân nghe Tần Trăn Trăn nói, ánh mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, cảm thấy Tần Trăn Trăn rộng lượng hiểu lý lẽ làm cho cô thở phào:
"Cảm ơn."
Tần Trăn Trăn cười cười:
"Không cần cảm ơn."
Hai người ông nói gà bà nói vịt mãi cho đến khi xuống xe mới kết thúc.
Căn cứ hoạt động là một sân chơi quy mô nhỏ, bên trong có đầy đủ các thiết bị vận động, đương nhiên cũng có thiết bị tiêu khiển, Thẩm Khinh Đường dẫn mọi người trở về khu nhà ở để hành lý trước.
Khu ở tập thể nằm phía bên phải khu hoạt động, có vài biệt thự nhỏ, Thẩm Hải Đường đứng bên cạnh nơi được sắp xếp cho Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân, nói:
"Hai em ở tòa trên cùng."
Tần Trăn Trăn mím môi:
"Tụi em?"
Thẩm Hải Đường mỉm cười, có chút không hiểu:
"Sao vậy?"
Tần Trăn Trăn vừa định mở miệng thì nhìn thấy đã nhìn thấy ánh mắt của mọi người đặt trên người mình, cô kéo kéo khóe miệng:
"Không có, chỉ là em cảm thấy hai người tụi em ở một căn biệt thự quá lãng phí, nếu ai chưa có chỗ thì hoan nghênh đến ở."
Mọi người cười cười, chỉ xem lời này là lời khách sáo, dù sao tham gia chương trình này, tổ chương trình đều đã sắp xếp chỗ ở hết, sao lại có tình huống không có chỗ.
Thẩm Hải Đường cũng cười nói:
"Vậy sao được, nếu chị đưa người tới e là Như Vân sẽ xử chị."
Câu đầu tiên là cấp cho Tần Trăn Trăn bậc thang, Tần Trăn Trăn cũng thuận theo:
"Được rồi, chúng ta vào để hành lý thôi."
Mọi người cười nói:
"Mau lên, lát nữa gặp."
"Lát nữa gặp."
Tần Trăn Trăn vẫy tay với mọi người sau đó cùng Lục Như Vân đi về phía biệt thự bên trên.
Căn biệt thự cũng không quá lớn, thiết bị lắp đặt theo phong cách châu u, từ đèn thủy tinh treo phía trên cho đến bình hoa tươi đặt bên cạnh, trong nhà tràn ngập không khí lãng mạn, từ phòng khách đi vào trong có vài căn phòng, Tần Trăn Trăn tùy ý chọn một cửa phòng nói:
"Tôi chọn phòng này."
Lục Như Vân không nói, chỉ đi thẳng tới trước cửa các căn phòng rồi đẩy cửa mở ra, trong đó có một căn phòng thiết bị lắp đặt rõ ràng xa xỉ hơn, cô nói với Tần Trăn Trăn:
"Cô ngủ ở phòng ngủ chính này đi."
Cô nói xong liền đem hành lý của mình đẩy vào trong, Tần Trăn Trăn ở sau lưng cô không hiểu gì, bèn hỏi:
"Cô?"
Lục Như Vân sau khi cất xong hành lý thì lấy đồ ra, vừa mở miệng:
"Đề phòng Thẩm Hải Đường đánh du kích, buổi tối ngủ thì tôi ngủ phòng bên cạnh, còn lại đồ đạc tạm thời không duy chuyển."
Giả vờ hai người ngủ cùng một phòng.
Tần Trăn Trăn nhìn Lục Như Vân, ngay giờ phút này cô không phân biệt được ý này của cô ấy là bởi vì chương trình hay là vì muốn cùng mình giả vờ thân thiết, nhưng dù là nguyên nhân nào thì cũng chẳng khác là bao, buổi tối các cô không ngủ cùng một phòng là được.
Cô gật đầu nói:
"Ừm."
Lục Như Vân:
"Tôi đi vệ sinh."
Tần Trăn Trăn nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Lục Như Vân biến mất ở cửa mới quay sang mở vali, lấy ra chiếc áo T-shirt và quần đùi, lát nữa phải vận động cho nên không thể mặc quần dài.
Vừa thay đồ xong, cửa đã bị gõ, Tần Trăn Trăn mở cửa, nhìn thấy Lục Như Vân đứng ở bên ngoài, tau kia đang buộc tóc, thái độ rất tự nhiên:
"Cô muốn thay đồ?"
Lục Như Vân đứng ở cửa sững sờ vài giây, rõ ràng mặt hơi trắng, gật đầu:
"Ừm."
Tần Tần Trăn buộc tóc đuôi ngựa đứng ngoài cửa, Lục Như Vân đóng cửa lại, dựa lưng lên cửa, dùng sức xoa dịu con tim đang loạn nhịp của mình, cô hít mấy hơi thật sâu sau đó dời ánh mắt về phía vali bên cạnh.
Ở bên trong có thuốc cô cần.
Cô dựa lên cửa một lúc sau đó lấy bộ quần áo trong vali ra.
Tần Trăn Trăn từ nhà vệ sinh đi ra xem đồng hồ, 10 phút, Lục Như Vân vẫn chưa đi ra hay đã đi rồi?
Cô bước nhanh đến trước cánh cửa đang đóng chặt, gõ cửa hỏi:
"Lục, Lục lão sư?"
Lục Như Vân đang thay quần áo giật mình:
"Xong ngay đây."
Tuy giọng miễn cưỡng bình thường không có gì nhưng mơ hồ lộ ra vẻ mất tự nhiên.
Tần Trăn Trăn không nghĩ nhiều, cô chỉ đứng ở cửa nói:
"Ừ."
Chờ hai phút mới thấy Lục Như Vân đi ra ngoài.
Cô ấy đã thay một bộ đồ thể thao, áo tay ngắn quần dài, mái tóc dài búi hình viên thuốc trên đầu, trên mặt trang điểm nhẹ, rút đi vài phần nghiêm túc thường ngày, tăng thêm chút cảm giác thanh xuân.
Chỉ là gương mặt này quá ngầu, rất giống huấn luyện viên đội tuyển quốc gia.
Tâm trạng của Lục Như Vân đã trở lại bình thường, cô đón lấy ánh mắt của Tần Trăn Trăn:
"Sao vậy?"
Tần Trăn Trăn lắc đầu:
"Không có gì, chúng ta đi ra ngoài thôi."
Hai người rời khỏi nhà trọ.
Ngoài cửa đã có vài người đang đứng, Thẩm Hải Đường cũng đứng trong đó, cô mặc quần áo thể thao năng động đầy mạnh mẽ, nhìn thấy các cô đi ra liền nói:
"Hai đứa chuẩn bị lâu quá nha."
Phó Trừng tiếp lời:
"Hai người họ có thể chậm một chút."
Cô gái này nói xong mấy người còn lại đều cười rộ lên, Tần Trăn Trăn nhìn về phía Phó Trừng, phát hiện cô gái này cười lên liền xuất hiện lúm đồng tiền, rất giống với cô gái Hà Điềm ở tổ phim của cô.
Mọi người cười đùa một phen, sau đó Thẩm Hải Đường bắt đầu phát thẻ nhiệm vụ.
Cô dẫn mọi người vào trong sân lớn phía sau khu nhà ở, Tần Trăn Trăn trộm nhìn, nơi này không có gì ngoài rất nhiều thiết bị vận động, không có đồ không liên quan, lúc cô nhíu mày thì nghe Thẩm Hải Đường cười nói:
"Được rồi, tiếp theo tôi sẽ phát thẻ nhiệm vụ."
Ống kính máy quay hướng về phía Thẩm Hải Đường, cô giải thích:
"Trước hết sẽ rút nội dung hoạt động, dựa theo nội dung sẽ phát thẻ nhiệm vụ."
Sáu người bọn họ lấy bốn nội dung hoạt động, nhiều phiếu sẽ thắng, nếu có hai người cùng số phiếu thì dựa theo hoạt động trò chơi, Tần Trăn lần đầu tiên tham gia chương trình tạp kỹ thể thao như thế này, cảm giác có chút mới lạ.
Thẩm Hải Đường đưa cho họ một hộp tròn, mỗi người sẽ đưa tay vào và rút thăm ra, chỉ có bốn lựa chọn, Tần Trăn Trăn lấy ngẫu nhiên ra số 4, cô xem nội dung giải thích trên tờ giấy.
Số 4: Tiếp sức 100 mét, người tiếp sức cần phải xoay quanh người tiếp sức 5 vòng, người đầu tiên chạy tới đích sẽ thắng, người thắng có thể được thỏa mãn một nguyện vọng, nếu thất bại người chơi sẽ ở tại chỗ chọn một người ở hiện trường tỏ tình.
Tần Trăn Trăn nhìn ngoài trời nắng gắt, tuy rằng chạy tiếp sức 100 mét không quá khó nhưng chạy dưới trời này thì quá sức.
Trong lòng cô rất hi vọng có thể đổi lựa chọn.
Nhưng cô càng hi vọng cái gì thì cái đó sẽ không xảy ra.
Hồ Tĩnh và Đinh Nhất Xuyên đều rút ra số 4, hoạt động này không ngoài dự đoán họ xếp hạng nhất.
Thẩm Hải Đường gởi cho họ thẻ nhiệm vụ.
Trên thẻ nhiệm vụ viết hai người một nhóm, Tần Trăn Trăn nhìn Thẩm Hải Đường lại đem chiếc bình kia ra, cô lường trước là chuẩn bị rút người hợp tác, quả nhiên Thẩm Hải Đường chỉ vào bình nói:
"Tuy tôi rất muốn để Như Vân và Trăn Trăn một nhóm, nhưng không thể gian dối, rút thôi."
"Cố cho hai người một cơ hội ưu tiên để hai người rút trước."
Tất cả mọi người đều mỉm cười, Tần Trăn Trăn đứng bên cạnh Lục Như Vân giơ tay rút được số 2, cô liếc nhìn Lục Như Vân rút ra số 3.
Không cùng nhóm.
Quá tốt!
Tần Trăn Trăn kiềm nén niềm hưng phấn, cúi đầu cười trộm, vai nhất thời trùng xuống, Lục Như Vân nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Trăn Trăn nhịn không được nói:
"Không sao, chúng ta vẫn còn vòng tiếp theo."
Tâm trạng tốt đẹp của Tần Trăn Trăn phút chốc-tan biến.
Sau khi rút được đồng đội thì họ hai người một nhóm đứng chung.
Tần Trăn Trăn và Hồ Tĩnh một nhóm, Lục Như Vân và Phó Trừng, tiếp theo là Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử.
Thẩm Hải Đường đứng ở vạch xuất phát, để họ quyết định ai bắt đầu trước.
Tần Trăn Trăn sợ quay nhiều vòng sẽ bị choáng nên lựa chọn đứng ở điểm xuất phát, Lục Như Vân cũng lựa chọn giống cô, đứng ở vạch xuất phát còn lại là Đinh Nhất Xuyên.
Đinh Nhất Xuyên vẫy tay cười với Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân:
"Lục lão sư Trăn Trăn, hai người cố lên nha, tôi sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."
Tần Trăn Trăn nở nụ cười chuyên nghiệp với cậu ta.
Thẩm Hải Đường đứng ở bên kia treo cổ đeo còi, trên tay cầm một lá cờ nhỏ vẫy vẫy, sau đó bất ngờ thổi còi.
Đinh Nhất Xuyên ngay lập tức chạy như bay về phía trước.
Tần Trăn Trăn nhìn theo bóng lưng cậu ta mím môi.
Đúng là không thủ hạ lưu tình!
Nhưng cô cũng nhanh hơn Lục Như Vân, không biết có phải vì tới tháng nên Lục Như Vân chạy rất chậm, cô thu hồi tâm tư, chạy từng bước tới bên cạnh Hồ Tĩnh,.
Lúc Hồ Tĩnh xoay vòng Lục Như Vân mới đến nơi.
Phó Trừng gấp đến độ trên trán đổ mồ hôi, nhanh chóng bắt đầu xoay vòng quanh Lục Như Vân.
Tần Trăn Trăn đứng tại chỗ thở, sau đó hai ba giây cô mới phát hiện là lạ, sao Hồ Tĩnh vẫn còn đang quay vòng tròn, cô đẩy tay Hồ Tĩnh, hỏi:
"Mấy vòng rồi?"
Hồ Tĩnh ngỡ ngàng:
"Tôi quên rồi..."
Tần Trăn Trăn cắn răng, đôi mày thanh tú nhíu lại, nhìn thấy Phó Trừng đã chạy đi cô vội kêu lên:
"Chạy mau!"
Hồ Tĩnh lập tức phóng đi nhưng vẫn chậm hơn Phó Trừng một bước.
Cậu ta về cuối.
Tất cả mọi người đều cười cậu ta.
Ngay cả Tần Trăn Trăn cũng ngại trách, chỉ tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, Hồ Tĩnh chạy đến bên cạnh cô nói:
"Trăn Trăn, xin lỗi nha."
Tần Trăn Trăn thở dài:
"Bỏ đi."
Hồ Tĩnh gãi đầu, cậu ta có chứng say xe, tuy hôm nay ở trên xe ngủ một giác nhưng lúc xuống xe ngửi thấy mùi xăng nên lúc về biệt thự đã ói một trận, cho rằng sau khi ói xong thì khỏe, không ngờ đầu óc vẫn choáng váng, vừa rồi mới xoay hai vòng đã muốn ói.
Tần Trăn Trăn thấy sắc mặt cậu ta trắng bệch, thu lại ý muốn trách cứ, hỏi:
"Anh sao vậy?"
Hồ Tĩnh đối diện với đôi mắt lấp lánh thêm vài phần lo lắng kia bèn cười nói:
"Không sao, chỉ hơi say xe, vừa rồi tưởng ổn không ngờ vừa xoay vài vòng đã choáng váng."
Tần Trăn Trăn:
"Sao anh không nói với em, hay để em nói với Thẩm lão sư vòng tiếp theo để anh nghỉ ngơi."
Hồ Tĩnh lắc đầu:
"Không cần đâu."
Hai người đang nói chuyện, Thẩm Hải Đường đã cầm cờ đi tới:
"Thương lượng xong chưa? Trong hai người ai sẽ chịu phạt?"
Tần Trăn Trăn lo lắng sức khỏe của Hồ Tĩnh nên nói:
"Để em."
Hồ Tĩnh vội đứng bên cạnh cô nói:
"Không được, vừa rồi là lỗi của tôi, để tôi."
Thẩm Hải Đường cười cười:
"Vẫn còn tranh nhau ai là người chịu phạt."
"Được rồi, Hồ Tĩnh đi."
Cô vừa nói xong bốn người kia cũng đi tới, Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử hạng một hoàn toàn nằm trong dự đoán, người thắng có thể đưa ra một mong muốn, do tổ chương trình hỗ trợ thực hiện.
Kỳ này để tạo hiệu ứng chương trình sắp xếp thời gian thực hiện mong muốn vào vào khúc cuối, bởi vì đa phần đều lựa chọn nhìn thấy thần tượng cho nên tổ chương trình muốn mời thần tượng đưa ra mong muốn quay trở lại làm khách mời.
Thẩm Hải Đường dẫn Hồ Tĩnh và Tần Trăn Trăn đứng trước mặt Đinh Nhất Xuyên hỏi:
"Đã nghĩ xong chưa?"
Đinh Nhất Xuyên và Vương Tử nhìn nhau, nhịn không được cười, nói:
"Tụi em nghĩ xong rồi."
Thẩm Hải Đường nhìn hai người với vẻ ngạc nhiên:
"Nhanh vậy à? Để tôi đoán xem, lẽ nào mong muốn của hai em có liên quan đến người ở đây?"
Đinh Nhất Xuyên gật đầu:
"Đúng vậy!"
Thẩm Hải Đường tiếp tục nói:
"Người có liên quan ở chỗ này.... chính là Như Vân. đúng không!?"
Vương Tử:
"Thẩm lão sư quá thông minh!"
Tần Trăn Trăn nhìn họ ồn ào, trong nhất thời không biết họ có kịch bản gì, hay là phát huy tại chỗ mà phối hợp quá ăn ý.
Thẩm Hải Đường dùng ánh mắt trong trẻo chuyển qua Lục Như Vân sau đó thuận thế nhìn về phía Tần Trăn Trăn.
Phó Trừng sát đến bên cạnh Đinh Nhất Xuyên nhỏ giọng nói:
"Muốn gì?"
Đinh Nhất Xuyên giơ tay ra, trên tay cầm một tờ giấy:
"Nằm ở đây."
Nhìn thấy Phó Trừng chuẩn bị đưa tay ra lấy, Đinh Nhất Xuyên vội thu lại đưa cho Thẩm Hải Đường.
Thẩm Hải Đường đeo lá cờ bên hông, nhận lấy tờ giấy của Đinh Nhất Xuyên, mở ra xem, Phó Trừng rón rén ở phía sau lưng cô nhìn trộm, nhìn thấy chữ viết trên tờ giấy thì mặt mày không kiềm được vui vẻ.
Trên tờ giấy viết: Mời Lục lão sư và Trăn Trăn ở hiện trường diễn một cảnh kinh điển trong bộ phim điện ảnh 'Tương phùng'!
Tần Trăn Trăn nghe Thẩm Hải Đường đọc xong mong muốn cũng sững sờ.
Diễn cảnh kinh điển trong 'Tương phùng'?
'Tương phùng' là một bộ phim xưa, kể về một nhân vật chính thời đi học thích một cô bạn cùng lớp, thầm mến vừa đẹp vừa chua xót, cô cẩn thận tiếp cận, nhẹ nhàng thăm dò đối phương, hai người vượt qua khoảng thời gian sinh viên vô cùng tốt đẹp.
Khoảng thời gian sinh viên kết thúc, nhân vật chính vì nhút nhát nên từ đầu đến cuối đều không dám tỏ tình, cứ như vậy cùng cô bạn cùng lớp mỗi người một ngã.
Mười năm sau, hai người gặp lại, nhân vật chính đã trở thành bác sĩ tâm lý, còn cô gái kia là bệnh nhân của cô.
Hai người chậm rãi tiếp xúc cùng với tình cảm thầm mến mười năm trước bắt đầu lên men lại, thì ra nhân vật chính không phải đơn phương thầm mến mà cô gái kia cũng vậy, cả hai ái mộ nhau.
Bộ phim này dựa theo nội dung kịch bản thì không có gì đột phá giá trị, chỉ là một mối tình thầm mến sau mười năm gặp lại sau đó lại lại duyên xưa.
Nhưng vừa hay bộ phim này khác với bộ phim điện ảnh khác ở chỗ khi bộ phim này được công chiếu đúng ngay lúc đồng tính hợp pháp vừa được thành lập, tuy rằng sau này cũng có vô số đề tài nội dung mới mẻ độc đáo hơn nhưng không rung chuyển được vị trí của bộ phim này.
Nó là bạch nguyệt quang và chu sa chí trong lòng đông đảo mọi người, trong đó có đoạn nhân vật chính đã không kiềm nén được rốt cuộc vào một ngày mưa đã bày tỏ tâm ý của mình sau đó có một nụ hôn ướt át nồng cháy được xem là kinh điển.
Mà máy tính bảng Thẩm Hải Đường cầm trên tay đang chiếu cảnh kinh điển này.
Mọi người đều rất hứng thú xem nhân vật chính trong máy tính bản đã không kiềm được nói:
"Mình thích cậu."
"Từ mười năm trước..."
Lúc cô còn chưa nói xong cô gái ở đối diện đã ôm lấy cô, ngẩng đầu sát đến phủ lên môi lưỡi của cô, mưa bụi lướt qua gò má của hai người, hòa lẫn với nước mắt, không còn phân biệt được. Hai người ở trong mưa tự do điên cuồng hôn nhau, dường như trong trời đất chỉ có hai người.
Hai người hôn gần hai phút hình ảnh mới chuyển tới trong phòng.
Thẩm Hải Đường cất máy tính bảng, nhìn về phía Lục Như Vân, mong muốn của người thắng cũng không phải lúc nào cũng được thực hiện, tổ chương trình chỉ có thể cố hết sức đáp ứng, không thể bảo đảm 100% giống như mong muốn lần này.
Cô vẫn phải xem xét ý kiến của Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn.
Nghĩ đến đây cô liền hỏi:
"Như Vân và Trăn Trăn, ý hai em thế nào? Có nguyện ý thỏa mãn tâm nguyện này của hậu bối không?"
Tần Trăn Trăn ngước mắt nhìn về phía Lục Như Vân.
Từ chối thì vẫn được.
Nhưng lý do là gì?
Không muốn diễn vai thân mật với Lục Như Vân?
Cô có thể tưởng tượng nếu nói như vậy ngày mai nhất định hotsearch cả ngày sẽ treo tên cô và Lục Như Vân.
Tần Trăn Trăn trộm nhìn Đinh Nhất Xuyên, mong muốn quỷ yêu, nếu không biết thì có thể ước thế giới hòa bình mà? Trong đầu toàn nhưng suy nghĩ không đàng hoàng!
Đinh Nhất Xuyên nhận thấy ánh mắt của cô quét qua liền vội vàng cười đón nhận:
"Tần lão sư cố lên nha!"
Tần Trăn Trăn nở nụ cười giả trân.
Cố lên.
Cố cái gì mà cố.
KISS với Lục Như Vân vẫn phải cố tới thiên trường địa cửu?
Cô bị ý niệm này làm sợ, cơ thể run lên, Lục Như Vân ở bên cạnh khẽ hỏi:
"Được không?"
Tần Trăn Trăn mím môi:
"Có thể không được à?"
Lục Như Vân cụp mắt xuống, sắc mặt bình tĩnh, im lặng.
Bên kia, Thẩm Hải Đường cười nói:
"Được rồi, nếu các vị không có ý kiến gì, chúng ta chuẩn bị thôi."
Chuẩn bị.
Mưa nhân tạo nhất định không thể, Tần Trăn Trăn đánh giá về phân cảnh hôn nhau, ba phút sau, cô thật sự sai lầm, cô đã đánh giá thấp trí tưởng tượng của loài người.
Hồ Tĩnh, Phó Trừng và Đinh Nhất Xuyên đứng chung chỗ, trên tay mỗi người cầm một cái vòi, bên kia có bốn nhân viên đang đứng, trên tay cầm thùng nước, Thẩm Hải Đường bèn nói:
"Tôi thấy trời này muốn mưa là không thể, vậy chúng ta làm mưa nhân tạo thôi."
Cô vừa nói vừa đưa tay vào trong thùng nước của một nhân viên đứng gần nhất, giống như vẫy hoa hất nước ra:
"Vậy đó."
Tần Trăn Trăn nhìn hành động của Thẩm Hải Đường, cô chỉ tiếc không thể xỉu ngay lập tức.
Trò con mèo này ai nghĩ ra vậy!
Không hề có cảm giác tốt đẹp không nói, còn rất nhếch nhác, đây không phải đang diễn nội dung kinh điển, đây là tạo ra cảnh diễn ba xu???
Chỉ tiếc là lời từ chối của cô không được chấp nhận, Thẩm Hải Đường nhìn cô nói:
"Trăn Trăn, yên tâm đi, mọi người sẽ cố khống chế."
Nói xong, cô nhìn về phía Lục Như Vân:
"Em cần chuẩn bị gì không?"
Lục Như Vân quay qua đối diện với ánh mắt của Tần Trăn Trăn:
"Cô cần chuẩn bị không?'
Tần Trăn Trăn hít sâu mấy hơi, nói:
"Bắt đầu đi."
Mặc dù hôm nay họ không đẹp đẽ như trong phim ảnh nhưng Tần Trăn Trăn với áo T-shirt cùng quần đùi kết hợp với Lục Như Vân toàn thân đồ thể thao liền có cảm giác khác lạ, cũng có thể bơi vì họ sinh đẹp, trời sinh là móc treo quần áo, mặc gì cũng phù hợp.
Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân đứng đối diện nhau, Thẩm Hải Đường ngoắc tay với bên cạnh, nhân viên công tác liền hiểu ý, có một nhân viên giả vờ làm thư ký trương quay hướng lên sân khấu hô:
"Cảnh thứ nhất phân cảnh kinh điển của Tương phùng, bắt đầu!"
Giọng quái gỡ của anh ta chọc mọi người cười gập cả eo, ngay cả Tần Trăn Trăn cũng không nhịn được bật cười, Thẩm Hải Đường vội đi đến chỗ nhân viên này, cốc đầu anh ta:
"Nghiêm túc!"
Cô vừa nói xong vừa nhấc tay thì mọi người đều vào vị trí của riêng mình.
Tần Trăn Trăn cũng bắt đầu tìm cảm giác, cảnh này được xem là kinh điển của Tương phùng không phải bởi vì nụ hôn nồng nhiệt trong mưa, mà là trong hoàn cảnh như vậy lại phá bỏ thế tục lựa chọn thẳng thắng cho nên nhận được nhiều đáp lại nồng nhiệt từ khán giả.
Điều này đã tiếp theo dũng khí lớn lao cho biết bao cặp đồng tính luyến ái, Tần Trăn Trăn nghe nói sau khi bộ phim này được chiếu đã làm các rạp chiếu sôi sục, khi đó cô còn nhỏ, chưa hiểu về yêu, đương nhiên cho tới bây giờ cô vẫn không thể lĩnh hội loại cảm giác xung động thân mật như vậy.
Bởi vì cho tới bây giờ cô vẫn chưa gặp được người có thể làm cho cô điên cuồng đến liều lĩnh.
Tần Trăn Trăn diễn vai nhân vật chính, cô đã mô phỏng rất nhiều lần tâm trạng của nhân vật lúc đó, ngày mưa, khó có thể mở miệng tỏ tình, những chua xót đau khổ trong tồn tại trong lòng vào giờ khắc này hoàn toàn cởi bỏ lớp mặt nạ.
Thẩm Hải Đường ở cách đó không xa dẫn dắt mọi người nhẹ nhàng hất nước, theo như lời cô ấy nói sẽ khống chế thật tốt lực hất, các giọt nước vung lên rơi trên người họ, rất có cảm giác hạt mưa rơi xuống, không hề nhếch nhác, trên màn hình loáng thoáng có cảm giác đẹp đẽ.
Lục Như Vân ngước mắt nhìn, ánh mắt đặt trên ngũ quan xinh xắn của Tần Trăn Trăn, trên chiếc trán trắng nõn không biết là vệt mồ hôi hay nước mưa, đang lấp lánh phản chiếu, đôi mắt sáng ươn ướt như sóng nước dập dờn, lông mi dài run run, khẽ dao động, đôi tay nắm lại, không dám đi về phía trước.
Có nước rơi xuống giữa hai người làm tầm nhìn trở nên mơ màng, Tần Trăn Trăn kiềm chế, nói:
"Từ mười năm trước..."
Cô nói xong liền chớp mắt, ra dấu cho Lục Như Vân đến gần cô, Lục Như Vân không hề nhúc nhích, vẫn ngạc nhiên nhìn cô, trong ánh mắt lại dịu xuống vài phần, cô nhìn thấy Lục Như Vân đứng yên bèn đưa tay kéo Lục Như Vân đến, Lục Như Vân tiến về trước một bước mặt đối mặt với Tần Trăn Trăn.
Cảnh này tất nhiên không thấy trong phim rồi.
Nhưng Thẩm Hải Đường lại không hô kết thúc.
Tần Trăn Trăn ngước mắt nhìn về phía Lục Như Vân đang ngây ngốc ra, cắn răng nói:
"Cô mau lên, hôn tôi đi!"
- ---Hết chương 29----
Ps. Mình bệnh suốt hơn 2 tuần, tùy vào tình hình sức khỏe mình sẽ ra chương nhanh hoặc chậm nha.
Chúc mọi người tháng 10 suông sẻ như ý và khỏe mạnh!