Hôn Hôn Buồn Ngủ Hôn Hôn Dục Thụy

Tần Trăn Trăn không hiểu Lục Như Vân nói như vậy là có ý gì, cũng giống như sáng nay cô ấy nói với cô hai chữ làm cho cô không hiểu đầu đuôi gì cả.

Nhưng cô không đến mức ngốc, không nghe ra ngầm ý trong lời của Lục Như Vân.

Cũng chính vì nghe ra mới càng tỏ ra không hiểu.

Cô ấy đang tỏ tình? Hay vẫn còn một tầng ý nghĩa sâu xa khác?

Nếu trước đây hai người họ không xảy ra mâu thuẫn, không có xung đột, chỉ là bạn bè bình thường, nói không chừng cô sẽ tin tưởng lời của Lục Như Vân, nhưng từ đầu đến cuối giữa các cô vẫn là quan hệ như vậy.

Đừng nói mâu thuẫn cỡ nào, ít nhất đã từng xung khắc như nước với lửa.

Trong tình huống đó Lục Như Vân giống như tỏ tình sao?

Tần Trăn Trăn ngồi trên ghế, vò đầu, ngón tay dọc theo mái tóc dài đi xuống, ý niệm 'Lục Như Vân đang trả thù' cứ quanh quẩn trong đầu cô, lúc gần lúc xa, đủ các hình ảnh gần đây các cô ở chung, cô ấy giúp cô phân tích lợi và hại về bộ phim mới của Trịnh Thiếu Nguyên, nó cứ hiện ra trong đầu cô.

Không có lý do.

Lẽ nào cô ấy thật sự có cảm tình với mình?

Tần Trăn Trăn lắc đầu, cái giả thuyết này so với giả thuyết trả thù thì xác suất còn thấp hơn. Cô ngồi trên ghế chìm trong suy nghĩ, chợt ánh sáng lóe lên trong mắt, bên ngoài đang vội vàng phỏng vấn theo thủ tục, chỉ mình cô ở trong phòng nghỉ rơi vào trầm tư.

Mấy phút sau có người gõ cửa, là đám người Đinh Nhất Xuyên đến, nhìn thấy Tần Trăn Trăn ngồi trên ghế sofa liền ngạc nhiên hỏi:

"Trăn Trăn, sao đến sớm vậy?"

Tần Trăn Trăn ngẩng đầu, nhường chỗ:

"Mọi người tới rồi."

Phó Trừng ngồi xuống cạnh cô, cười nói:

"Lục lão sư chưa tới à?"

Tần Trăn Trăn:

"Cô ấy đang nghỉ trưa."

Phó Trừng Ừm một tiếng, có chút không nỡ nhìn Tần Trăn Trăn:

"Phỏng vấn xong sẽ đi, ba ngày tốt đẹp trôi qua thật nhanh."

Đinh Nhất Xuyên cười tiếp lời:

"Chỉ có mình em mới cảm thấy trôi qua nhanh."

Phó Trừng trừng mắt nhìn cậu ta:

"Cho anh một cơ hội nói lại!"

Đinh Nhất Xuyên:

"Không cần nhé!"

Vương Tư bật cười thành tiếng.

Tần Trăn Trăn nghe mấy người này cười đùa, mi mắt rủ xuống.

Với người khác mà nói thì là ba ngày tốt đẹp, với cô mà nói cứ mơ mơ hồ hồ, không biết nói sao.

Bức tường thành trong lòng cô dựng lên với Lục Như Vân đã dần dần sụp đổ, trong khi cô chưa hiểu rõ mục đích của cô ấy thì mơ hồ có thiện cảm với cô ấy, nhưng cô lại không dám đem trái tim mình đặt lên người cô ấy.

Cố không nhìn ra tâm tư của Lục Như Vân.

Sự kiện video kia đã là cái gai trong lòng cô, nhìn thấy Lục Như Vân nhổ ra khiến cô đau đến không chịu nổi.

Cô cho rằng chỉ là một video mà thôi mình không để ý nhưng thực tế cô lại không rộng lượng như vậy, khi biết là Hạ Song Song làm, cô chỉ có một ý niệm trong đầu: cách xa Hạ Song Song và Lục Như Vân.

Bởi vì bây giờ họ tự mãn sẽ mang đến tổn thương, sau này...

Không, Lục Như Vân cũng sẽ không...

Từ đầu đến cuối Tần Trăn Trăn đều cúi đầu, trong đầu óc của cô chia ra hai người đang đánh nhau, Phó Trừng ngồi bên cạnh cô, sát đến gần hỏi:


"Trăn Trăn, chị sao vậy? Có cảm giác tâm trạng chị không được tốt, cãi nhau với Lục lão sư à?"

Cô vừa mới dứt lời Đinh Nhất Xuyên đã tiếp lời:

"Được rồi, em đừng có trù ẻo Trăn Trăn và Lục lão sư, cái miệng của em thơm tho chút coi."

Phó Trừng không cam lòng, phản kháng yếu ớt:

"Sao em lại trù ẻo họ chứ!"

Vương Tử nghe họ lại muốn cãi nhau bèn dẹp loạn:

"Được rồi, sắp chia tay rồi, ít ồn ào lại được không."

Phó Trừng và Đinh Nhất Xuyên nhìn nhau, hậm hực dời tầm mắt, Tần Trăn Trăn nhìn bọn họ khí thế hừng hực chỉ mím môi.

Một lát sau Hồ Tĩnh cũng tới, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Tần Trăn Trăn, nhìn đám người Phó Trừng bắt đầu chủ đề mới, cậu ta cùng Tần Trăn Trăn trò chuyện mấy câu về kịch bản.

Tần Trăn Trăn nhìn anh ta nói:

"Vai diễn của anh sắp kết thúc rồi nhỉ?"

Hồ Tĩnh gật đầu, vai diễn tướng quân của anh ta trở về chắc chỉ còn mấy cảnh nữa sẽ kết thúc, lúc anh ta tham gia chương trình thì người đại diện đã nhận vai nam chính của một bộ phim truyền hình, đây cũng là lần đầu anh ta đảm nhận vai chính của một bộ phim, tham gia chương trình cũng là muốn xào chút nhiệt trước.

Tần Trăn Trăn cũng nghe được chút tiếng gió, nghe Hồ Tĩnh nói vậy chỉ cười nói:

"Chúc mừng anh."

Hồ Tĩnh thấy Tần Trăn Trăn cười rạng rỡ liền giơ nắm tay lên:

"Cảm ơn em."

Tần Trăn Trăn cười cười, không nói nữa.

Hồ Tĩnh vốn không nói nhiều, lúc ở đoàn phim cũng vậy, bây giờ tham gia chương trình, ngoại trừ nói với Tần Trăn Trăn mấy câu thì nhiều nhất là Phó Trừng nói nhiều hay tìm anh ta tán gẫu, bất quá là có hỏi sẽ trả lời chứ không chủ động nói.

Đó là lý do hắn không phải là người nói chuyện phiếm.

Hồ Tĩnh liếc nhìn Tần Trăn Trăn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, giả vờ như vô ý ho khẽ một tiếng:

"Trăn Trăn."

Tần Trăn Trăn quay qua:

"Sao vậy?"

Trên gương mặt tuấn tú của Hồ Tĩnh có chút không được tự nhiên:

"Không có gì, chỉ là rất cảm ơn em trong khoảng thời gian này đã chiếu cố, con người anh không biết nói chuyện, đầu óc cũng không lanh lẹ, cảm ơn em."

Tần Trăn Trăn thấy anh ta chân thành nói lời cảm ơn, chợt nhớ tới ánh mắt trong trẻo của Lục Như Vân, cô thoáng hoàn hồn, Hồ Tĩnh đẩy nhẹ cô:

"Trăn Trăn?"

"Hả, không có gì, anh không cần khách sáo."

Hồ Tĩnh ngượng ngùng cười cười:

"Sau này anh có thể đến đoàn phim của em tham ban không?"

Tần Trăn Trăn tập trung lại, cô mỉm cười tự nhiên nói:

"Không cần phiền phức vậy đâu, nói không chừng sau này chúng ta sẽ hợp tác trong bộ phim nào đó, anh thấy em với Tống Hạc cũng vừa hợp tác đó thôi."

Nụ cười của Hồ Tĩnh có chút gượng gạo, gật đầu:

"Cũng phải."

Hai người vừa kết thúc cuộc trò chuyện thì cửa được mở ra, Lục Như Vân và Thẩm Hải Đường đứng ở cửa, Thẩm Hải Đường nói với mọi người:

"Mọi người chuẩn đi nha, năm phút sau sẽ bắt đầu."


Trong phòng nghỉ phút chốc lại ồn ào, tất cả mọi người đều cúi đầu xem kịch bản, xì xào bàn tán, Tần Trăn Trăn xem qua câu hỏi trong đó, có một ít câu hỏi thông thường thêm vào đó là đề tài giữa cô và Lục Như Vân.

Cô và Lục Như Vân chính là trọng điểm của chương trình lần này, cũng không quá bất ngờ khi chương trình sẽ hỏi về cuộc sống của các cô sau khi cưới nhưng trải qua sự kiện kia, Tần Trăn Trăn cảm thấy mấy vấn đề này có một loại cảm giác khó tả.

Lục Như Vân ngồi trên sofa, sắc mặt bình tĩnh, không chút sợ hãi, thậm chí thỉnh thoảng còn trả lời câu hỏi của Phó Trừng.

Năm phút sau, cửa phòng nghỉ lại được mở ra, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, Tần Trăn Trăn đi theo sau Lục Như Vân, nghe thấy Lục Như Vân thản nhiên hỏi:

"Cô nghĩ xong chưa?"

Cô nghĩ xong chưa?

Vỏn vẹn bốn chữ này khiến bước chân của Tần Trăn Trăn lộn xộn, cô siết chặt kịch bản trong tay, dường như không nghe thấy câu hỏi của Lục Như Vân, vẻ mặt lạnh nhạt tiếp tục bước đi.

Sáu người nhanh chóng lên sân khấu ghi hình.

Thẩm Hải Đường đã thay một bộ váy trắng không tay qua đầu gối, làn váy khảm kha khá đá sáng, dưới ánh đèn lấp lánh, gương mặt xinh đẹp với nụ cười tươi làm cho người ta thoải mái, ăn nói thỏa đáng, phong thái nhã nhặn.

Đối lập với Phó Trừng bị phỏng vấn có chút không được tự nhiên.

Cũng may Thẩm Hải Đường biết điều tiết bầu không khí, làm cho bầu không khí ấm cúng, Phó Trừng bất giác cũng bớt khẩn trương hơn, theo kịp tiết tấu của Thẩm Hải Đường.

Phỏng vấn nửa tiếng, một giờ rưỡi bắt đầu, ba giờ kết thúc, sau khi kết thúc mọi người tự thu dọn đồ để trở về.

Trước khi phỏng vấn, mọi người cũng đã thu dọn xong hành lý đặt trên xe cho nên ba giờ kết thúc liền trực tiếp lên xe, thời lượng phỏng vấn của Tần Trăn Trăn và Lục Như Vân dài nhất, câu hỏi cũng nhiều nhất, nhưng hai người không phải người mới xuất đạo, xử lý mấy câu hỏi này rất thành thạo.

Thậm chí trong mắt Phó Trừng lóe sáng đầy hâm mộ.

Lúc trở về mọi người không còn hưng phấn như lúc đi, trải qua một buổi trưa vận động cộng thêm phỏng vấn cả buổi chiều, họ đã sớm cạn kiệt sức lực, lên xe không lâu liền ngủ.

Tần Trăn Trăn dựa lưng vào ghế nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ cứ lần lượt lướt qua, Lục Như Vân thi thoảng liếc nhìn cô, nhưng chung quy không quấy rầy.

Chỉ chốc lát sau, Tần Trăn Trăn cũng ngủ.

Lục Như Vân đem chiếc áo khoác ở bên cạnh khoác lên người Tần Trăn Trăn, nghĩ đến buổi trưa sau khi cô nói với Tần Trăn Trăn câu kia, Tần Trăn Trăn nhìn cô với vẻ mặt ngỡ ngàng, còn hỏi:

"Cô có ý gì?"

Có ý gì, cô không tin Tần Trăn Trăn không nhận ra cô có ý gì.

Cô không phủ nhận mình có cảm tình với Tần Trăn Trăn, cũng muốn tiến thêm một bước phát triển, nhưng mấy ngày nay cô cũng để Tần Trăn Trăn nhận thấy vấn đề sức khỏe của cô, cô ấy không để ý hoặc né tránh cô đều có thể vui vẻ chấp nhận, nhưng không muốn mập mờ.

Cho nên cô muốn hỏi rõ.

Cô cũng đang chờ Tần Trăn Trăn trả lời.

Lúc này không giống như lúc đi, lúc đi Lục Như Vân ngủ thẳng đến căn cứ, lúc về Tần Trăn Trăn ngủ đến trường quay chương trình, còn là Lục Như Vân khẽ khều cô, cô mới dậy.

"Trăn Trăn, đến nơi rồi."

Lục Như Vân ở bên cạnh gọi, Tần Trăn Trăn dụi dụi mắt, giang cánh tay được một nửa mới cúi đầu nhìn áo khoác rơi xuống, vừa quay đầu sang nhìn Lục Như Vân, cô chớp mắt mấy cái.

Phó Trừng ở cách đó không xa gọi:

"Xuống xe thôi!"

Tần Trăn Trăn:

"Ừ."

Cô vừa tỉnh giọng mang theo chút yếu đuối, hơn cả bình thường, giọng mũi rất nặng, cô trả lời Phó Trừng xong liền cúi đầu cầm áo khoác gấp gọn đưa cho Lục Như Vân:

"Cảm ơn."

Âm thanh rất nhỏ, rất êm ái, rất êm tai khá giống với lần trước Lục Như Vân nghe Tần Trăn Trăn nũng nịu với mẹ Tần.

Tần Trăn Trăn nhìn thấy Lục Như Vân vẫn chưa nhận lấy, cô ngước mắt nhìn Lục Như Vân:


"Cô..."

"Trăn Trăn, Như Vân, xuống xe thôi!"

Thẩm Hải Đường ở dưới xe gọi, tay Tần Trăn Trăn xoa xoa cổ, nói:

"Đi thôi."

Lục Như Vân hoàn hồn, cụp mắt, đưa tay nhận lấy áo khoác, sắc mặt lạnh nhạt xuống xe.

Sau khi xuống xe, Phó Trừng và Đinh Nhất Xuyên chào tạm biệt họ rồi được công ty đón đi, Vương Tử cũng theo sau họ lên chiếc xe đen có rèm, Hồ Tĩnh cũng tự ngồi xe về.

Chỉ có Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn vẫn đứng ở cửa trường quay.

Thật ra Quý Lộ và Hạ Song Song đã đến từ sớm nhưng các cô không ra vội, họ lo lắng có người nhìn thấy Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn mỗi người đi một hướng sẽ sinh ra nghi ngờ cho nên họ ở lại đến cuối cùng mới đi ra.

Thẩm Hải Đường nhìn thấy Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn vẫn chưa đi nên định lái xe đưa về, Lục Như Vân cười từ chối:

"Không cần đâu, Song Song sẽ tới ngay, em với Trăn Trăn qua chỗ đậu xe bên kia chờ."

Thẩm Hải Đường gật đầu:

"Cũng được, đi đường cẩn thận."

Cô nói xong cũng vẫy tay chào tạm biệt rồi rời đi. Còn lại hai người, mỗi người đều tự đeo khẩu trang đội nón, xách vali đi về phía chỗ đậu xe gần đó.

Vừa đến cửa thì thấy Hạ Song Song và Quý Lộ đến đón.

Quý Lộ đã ba ngày không được nhìn thấy Tần Trăn Trăn, thoạt nhìn đã cảm thấy Tần Trăn Trăn gầy, cô nhíu mày nói:

"Trăn Trăn, em không ăn uống đầy đủ hả?"

Tần Trăn Trăn nghe được giọng lải nhải quen thuộc liền cười nói:

"Em có mà."

Quý Lộ nhìn cô đầy lo lắng:

"Chị thấy em hình như gầy đi rồi."

Tần Trăn Trăn không để ý Quý Lộ nói quá lên, chỉ mím môi cười cười, Lục Như Vân đi đến phía trước, nhìn Tần Trăn Trăn nói:

"Cô chờ tôi một chút."

Tần Trăn Trăn há miệng nói:

"Ừm."

Cô và Quý Lộ mang vali lên xe, bảo Quý Lộ ở bên cạnh xe chờ, cô nhìn Lục Như Vân và Hạ Song Song đang nói chuyện, cụp mắt đi qua.

Hạ Song Song cau mày, nói:

"Cậu bảo Tần Trăn Trăn chờ cậu làm gì?"

Lục Như Vân bỏ vali vào cốp sau, sắc mặt bình tĩnh:

"Mình có chuyện cần nói."

Hạ Song Song nhìn chằm chằm sườn mặt Lục Như Vân:

"Chẳng lẽ, cô ta đã biết..."

Lục Như Vân nghĩ đến biểu hiện của Tần Trăn Trăn ở căn cứ, cô gật đầu, thành thật nói:

"Ừ."

Hạ Song Song lo lắng nhìn Lục Như Vân:

"Vậy cậu có ổn không? Hay bây giờ mình đưa cậu đến chỗ bác sĩ Đinh?"

Lục Như Vân lắc đầu:

"Không cần."

Cô nhìn Hạ Song Song vẫn mặt ủ mày chau, cô cười nói:

"Cậu sao vậy, cậu nhìn xem, bây giờ mình vẫn ổn đó thôi."

Hạ Song Song cắn khóe môi, lắp bắp nói:

"Nhưng Tần Trăn Trăn... mình vẫn cảm thấy không ổn, chẳng may cô muốn trả thù cậu nên cố ý..."


"Song Song." Lục Như Vân ngừng lại, nét mặt kiên định nói: "Cô ấy không phải loại người như vậy."

Tần Trăn Trăn bước vài bước đến gần, chỉ nghe được cuộc trò chuyện đứt quãng, cô vừa chuẩn bị cất tiếng gọi Lục Như Vân thì nghe thấy lời của Hạ Song Song, hai chữ 'trả thù' cực kỳ chói tai.

Cô lui về sau, dựa lên thân xe bên cạnh, ánh mắt buồn bã.

Lục Như Vân sau khi mang vali lên xe thì quay lại, nhìn thấy Tần Trăn Trăn đứng cách đó không xa chờ mình, trong ánh mắt của cô hiện lên ý cười, cô đi đến bên cạnh Tần Trăn Trăn:

"Hay là đi uống ly cafe?"

Tần Trăn Trăn lắc đầu:

"Không cần, Lục lão sư, có chuyện gì nói thẳng ra đi."

Lục Như Vân nghe thấy xưng hô này liền nhíu mày:

"Trăn Trăn, quan hệ của chúng ta không đến mức cô gọi tôi bằng xưng hô xa lạ như vậy."

Tần Trăn Trăn nghe Lục Như Vân nói khẽ cười thành tiếng, chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn thẳng Lục Như Vân:

"Được rồi, Lục Như Vân, tôi không muốn chơi trò trả thù gì nữa."

"Nếu như cô chưa chơi đủ, xin lỗi, tôi chơi đủ rồi."

Lục Như Vân nghe thấy Tần Trăn Trăn nói vậy, nỗi sợ hãi dâng lên, cô mím môi nói:

"Cô nói gì? Chơi trả thù?"

Tần Trăn Trăn chậc lưỡi, biểu cảm ngả ngớn:

"Chẳng lẽ không đúng à? Cô cố ý tiếp cận tôi, lấy lòng tôi, dùng khổ nhục kế gì đó, mỹ nhân kế cũng dùng, lẽ nào không phải muốn trả thù tôi?"

"Lục lão sư, tôi thừa nhận trước đó ở khách sạn tôi không nên làm cô bị lộ hàng, chuyện này là tôi sai, nhưng sau này cô cũng tung ra video của tôi, chúng ta huề nhau cho nên cô hãy thu lại trò trả thù buồn cười kia của cô đi, được không?"

Lục Như Vân nghe xong lời này, trong đôi mắt sáng của cô lóe lên tia lạnh lẽo, mặt cương cứng môi mím thành đường thẳng, tư thế như thể sắp có chuyện lớn xảy ra:

"Vậy còn cô?"

Tần Trăn Trăn bật cười thành tiếng:

"Tôi? Trước đây tôi cảm thấy nhàm chán nên cùng cô chơi, bây giờ phát hiện chơi với cô càng nhàm chán hơn."

Trước đây tôi cảm thấy nhàm chán nên cùng cô chơi.

Bây giờ phát hiện chơi với cô càng nhàm chán hơn.

Đúng, đây chính là nguyên nhân Tần Trăn Trăn lúc nóng lúc lạnh, cô ấy muốn chơi nên đến trêu chọc cô, tiện thể thưởng thức diễn xuất 'vụng về' của cô, cô ấy không muốn chơi nên không để ý tới mình, xem mình vì cô ấy hết lần này tới lần khác bị thờ ơ.

Cô ấy rất vui.

Bởi tất cả đều nằm trong tay cô ấy.

Mi mắt Lục Như Vân rũ xuống:

"Cho nên cô đối với tôi chỉ là lựa ý hùa theo để trả thù?"

Tần Trăn Trăn nghiêng đầu nhìn cô:

"Lục lão sư, có mấy lời trong lòng chúng ta hiểu rõ không cần nói ra sẽ tốt hơn."

Lục Như Vân nghe vậy khẽ mỉm cười, có mấy lời trong lòng hiểu rõ không cần nói ra sẽ tốt hơn.

Cô ấy cho rằng cô lưu tâm để ý là bởi vì lựa ý hùa theo trả thù. Tần Trăn Trăn chưa từng có tâm tư khác với mình, ấy vậy mà cô đã một lần hiếm hoi kiên định, nguyện ý mở rộng lòng mình, nguyện ý nói cho cô ấy nghe về quá khứ đã trải qua, nguyện ý vạch ra vết thương cho cô ấy xem.

Cô đã vọng tưởng được yêu thương nhưng không nghĩ là xát muối lên vết thương, khiến cho vết thương đã khép lại từ lâu vừa mở ra đã máu chảy đầm đìa.

Trong lòng Lục Như Vân đang có một ngọn lửa, sắc mặt càng trở nên bình tĩnh hơn, trở nên nghiêm túc, đôi mắt sáng nhìn về nơi khác, sự lạnh lẽo dâng lên trong đáy mắt. Cô cảm giác mình rất buồn cười, cô lăn lộn trong giới giải trí này mười ba năm, ấy vậy mà không nhìn ra Tần Trăn Trăn đang diễn trò, người như vậy rất giỏi.

Phút chốc cô nghĩ đến buổi trưa hôm đó ở trong phòng Tần Trăn Trăn, nhìn thấy tin nhắn của cô ấy.

- Trăn Trăn, cố gắng lên! Chị cảm thấy em chơi bất kỳ trò gì cũng sẽ không thua! Em chính là Tần Trăn Trăn!

Lục Như Vân tự giễu vừa cười vừa gật đầu, cô ấy chính là Tần Trăn Trăn, chơi trò chơi sao lại thua được, cho dù thua, người ta cũng sẽ mang chiến thắng tặng cho cô ấy.

Tần Trăn Trăn nhìn Lục Như Vân từ nãy đến giờ không lên tiếng, cô cúi đầu chuẩn bị rời đi, Lục Như Vân nhìn tấm lưng mảnh khảnh, môi mím thẳng khẽ mở, giọng đầy u ám lạnh lùng:

"Tần Trăn Trăn." Tần Trăn Trăn đứng lại, cô nghe giọng Lục Như Vân lạnh thấu xương nói:

"Cô thắng."

- ----Hết chương 36----

Ps. Chúc mọi người có một buổi tối ấm áp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận