Hôn Hôn Buồn Ngủ Hôn Hôn Dục Thụy

Tần Trăn Trăn cho rằng chuyện vừa rồi sẽ làm cho Lục Như Vân cảm thấy ngượng ngùng mất tự nhiên, hoàn toàn không ngờ người này từ nhà vệ sinh đi ra sắc mặt lại rất tự nhiên, còn thản nhiên liếc nhìn cô:

"Không vào à?"

"Vào... vào chứ." Tần Trăn Trăn rụt vai lại: "Xin lỗi, vừa rồi không phải tôi cố ý."

Lục Như Vân khẽ gật đầu:

"Không sao, sau này tôi sẽ nhớ khóa cửa."

Tần Trăn Trăn vội xua tay: "Không cần không cần." Nói xong cô phát hiện Lục Như Vân nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, dường như chính cô cũng nhận thấy câu vừa rồi có một ý nghĩa khác, khóe miệng giật giật: "Tôi sẽ gõ cửa."

Lục Như Vân rũ mắt xuống, lướt qua Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn nhìn bóng lưng mảnh khảnh kia, nghĩ tới cảnh đẹp được nhìn vừa rồi, trong lòng không hiểu sao có một đốm lửa, cô vội thu hồi ánh mắt đi vào nhà vệ sinh.

Lúc cô đi ra, hảo hán Tần Trăn Trăn nhìn thấy Lục Như Vân đang ăn sáng, tư thế uống sữa tao nhã, chiếc cổ thon dài hơi giương lên, xương quai xanh hoàn mỹ, cả những sợi tóc đen ẩn bên trong áo ngủ, không khỏi thu hút ánh mắt của Tần Trăn Trăn.

Tần Trăn Trăn nuốt nước miếng, những phòng bị trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng ngay lập tức có khuynh hướng sụp đổ.

Cũng may Quý Lộ tới kịp, cắt đứt tưởng tượng xa vời của cô, cô từ trong mơ màng hoàn hồn lại, bước nhanh tới cửa, mở cửa, Quý Lộ đứng ở bên ngoài, cười cười với Tần Trăn Trăn:

"Có thể đi chưa?"

Tần Trăn Trăn sửa lại vạt áo:

"Được."

Cô nói xong bèn quay đầu nhìn về phía Lục Như Vân ở bàn ăn:

"Lục lão sư, có lẽ mười giờ tôi mới kết thúc, đến lúc đó tôi để Quý Lộ tới đón cô."

Lục Như Vân liếc mắt nhìn bánh mì trên bàn ăn, sắc mặt lạnh thêm hai phần:

"Không cần, tôi bảo Song Song đưa tôi đến đó."

Tần Trăn Trăn gật đầu:

"Được, hẹn gặp lại."

Câu 'hẹn gặp lại' của Lục Như Vân vẫn chưa kịp nói ra thì đã nghe thấy tiếng cửa đóng, miếng bánh mì trong miệng cô đang nhai đã mất đi hương bị ngọt ngào của nó, khiến cho cô gian nan nuốt xuống.


Sau khi Tần Trăn Trăn lên xe liền nhận lấy đồ ăn sáng Quý Lộ mang tới, Quý Lộ uống một hớp sữa đậu nành, nói:

"Lát nữa chúng ta qua chỗ chị Triệu trước."

"Ừm." Tần Trăn Trăn ậm ờ trả lời, xe chạy thẳng đến phòng làm việc của chị Triệu, lần trước cô ghé qua đây là để tham dự bữa tiệc của Trịnh Thiếu Nguyên, bây giờ thì tham gia phim mới của Dư Trường Lâm.

Cuộc gặp gỡ của đời người quả thật rất kỳ diệu.

Sau khi Tần Trăn Trăn xuống xe, chị Triệu vẫn như trước trò chuyện với cô, Quý Lộ vẫn đứng bên cạnh hối thúc thời gian, chị Triệu vẫn tức giận liếc nhìn Quý Lộ, vẫn ướm thử quần áo đã chuẩn bị sẵn lên người Tần Trăn Trăn.

Bộ váy dài cùng với giày cao gót mười centimet, bên ngoài là áo khoác cộc tay, sau khi Tần Trăn Trăn thay đồ xong cô vội trang điểm cho Tần Trăn Trăn, tối qua Tần Trăn Trăn ngủ không ngon, sắc mặt hơi tiều tụy, quầng thâm mắt hơi đậm, chị Triệu thì thầm nhắc cô chú ý nghỉ ngơi, cô lắng nghe lời nhắc nhở quen thuộc rồi cười cười trả lời.

Thời gian nhẹ nhàng lướt qua, hơn tám giờ các cô đến hội trường, nói là lễ khai máy thật ra giống buổi họp báo hơn, là do phía công ty đầu tư tổ chức, lúc Tần Trăn Trăn đến liền được nhân viên công tác dẫn vào từ cửa sau, cửa trước không cần nghĩ cũng biết, nhất định đã bị phóng viên lắp đầy chật như nêm cối.

Họ vẫn nghĩ bộ phim lần này sẽ do diễn viên Đường Á góp mặt, cho nên cực kỳ mong chờ nắm bắt được những thông tin quý giá, Tần Trăn Trăn sau khi được đón vào thì gặp được Dư Trường Lâm.

Dư Trường Lâm đang nói chuyện với người bên cạnh, thỉnh thoảng gật đầu, nhìn thấy Tần Trăn Trăn đến liền vẫy tay:

"Trăn Trăn, qua đây."

Tần Trăn Trăn đi tới, nhìn thấy người đứng cạnh Dư Trường Lâm chính là Trần Phong.

Trần Phong hơn bốn mươi, cũng được xem là diễn viên gạo cội, chỉ là trước đây hắn chỉ đóng phim kháng Nhật cho nên Tần Trăn Trăn không quá thân với hắn, bây giờ thấy hắn ở đây, chắc chắn vai diễn của hắn trong phim là chính trị gia kia.

Dư Trường Lâm nói với Trần Phong:

"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới."

Tần Trăn Trăn cười giơ tay ra:

"Chào Trần lão sư."

Trần Phong bắt tay cô:

"Tần tiểu thư không cần khách sáo, thật ra tôi đã sớm nghe nói qua tên của Tần tiểu thư."

Tần Trăn Trăn ngượng ngùng cúi đầu, nghĩ cũng biết nhất định Trần Phong đang nói đến chuyện gần đây với Trịnh Thiếu Nguyên, cô vuốt tóc:

"Để Trần lão sư chê cười rồi."


Gương mặt chính trực của Trần Phong trở nên ôn hòa:

"Sao lại vậy chứ, Tôn lão sư khen cô thiên hạ vô song."

Tần Trăn Trăn sửng sốt: "Tôn lão sư?" Sau đó cô cười nói: "Hóa ra Tôn lão sư và Trần lão sư là bạn."

Trần Phong mỉm cười:

"Bạn lâu năm."

Màn lôi kéo làm quen thế này làm cho mối quan hệ giữa Tần Trăn Trăn và Trần Phong gần gũi hơn, lúc Quý Lộ đi mua nước trở lại thì thấy hai người ngồi chung trò chuyện vui vẻ, cô đành lui ra sau, đứng phía sau họ.

Sân khấu vừa sắp xếp xong, đã có phóng viên dần tiến vào, trên tay họ cầm máy quay máy ảnh, rỉ tai thì thầm.

"Nữ chính là Đường Á à? Nam chính là ai? Có tin tức không?"

"Không biết, nghe nói có người thấy cô ấy đi thử vai, không biết thật hay giả."

"Nhưng Đường Á nói gần đây muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian mà?"

"Nói không chừng là quay xong phim này rồi nghỉ ngơi, vì đạo diễn là Dư đạo, anh cho rằng phim a mèo a chó à."

"Cũng đúng."

Bên tai cô tiếng thảo luận ở hội trường vang lên không ngớt, họ đoán từ nam nữ chính cho đến nội dụng phim, rồi đến đạo diễn của bộ phim này là Dư Trường Lâm, cuối cùng liên kết với các sự kiện có liên quan gần đây.

Cái tên Trịnh Thiếu Nguyên cũng từ từ bị nhắc tới.

Tiếng thảo luận theo dòng lưu của không khí vang khắp hội trường, ở hậu trường cũng có người nhỏ giọng nói:

"Nghe nói lần này Trịnh đạo thảm lắm, bên đầu tư muốn rút hết."

"Ôi người ta có mạng lưới giao thiệp, cắt bên này cũng có thể tìm bên mới, không cần chúng ta lo."

"Xí xí xí, ai lo, ghê tởm!"

"Ai không ghét hắn, hắn bây giờ như chuột qua đường, người thấy người hét người đánh."


"Cả Uy An nữa, chậc, không nhìn ra lại là loại người đó."

Tần Trăn Trăn như vô tình nhìn khắp bốn phía, mi mắt rũ xuống, trước sân khấu từng tràng vỗ tay truyền đến, có nhân viên chạy tới nói với Trần Phong:

"Trần lão sư, anh lên được rồi."

Trần Phong cười với Tần Trăn Trăn, đứng lên đi về phía sân khấu.

Sau khi vai nam chính được xác nhận thì đến lượt Tần Trăn Trăn chuẩn bị, cô đứng sau tấm vải đỏ, Quý Lộ giúp cô chỉnh lại từ đầu đến chân, không có vấn đề gì liền gật đầu, Tần Trăn Trăn hít sâu một hơi, nghe thấy câu mời Tần tiểu thư từ hội trường truyền đến cô liền ngẩng đầu thong thả đi ra.

Phía dưới xôn xao, đông đảo ánh đèn chớp nhoáng chiếu lên người cô, cô vẫn tự nhiên bước ra ngoài, đứng bên cạnh Trần Phong, nở nụ cười tươi máy móc về phía đám phóng viên bên dưới.

"Tần Trăn Trăn? Không phải Đường Á sao?"

"Ơ, là Tần Trăn Trăn?"

"Tần Trăn Trăn."

Tần Trăn Trăn đứng trên sân khấu, khoát tay Trần Phong, lịch sự gật đầu với phóng viên, trên mặt từ đầu đến cuối đều duy trì nụ cười khẽ, Dư Trường Lâm đứng ở giữa, có phóng viên giơ tay đặt câu hỏi:

"Dư đạo, xin hỏi nữ chính là Tần Trăn Trăn tiểu thư sao?"

Dư Trường Lâm quay sang, cười nói:

"Tôi cho rằng điều này quá rõ ràng rồi."

Sự hài hước của Dư Trường Lâm làm cho mọi người không khỏi bật cười, nhưng vẫn có phóng viên không nghe, không chịu buông tha đặt câu hỏi:

"Nhưng trước đó trên mạng truyền nhau là Đường Á tiểu thư sẽ hợp tác với ngài, lúc đó ngài cũng không làm sáng tỏ, có phải ngài có ý mượn danh tiếng của Đường Á tiểu thư để quảng bá?"

Câu hỏi của hắn khiến hội trường lắng xuống, Tần Trăn Trăn đã sớm biết hôm nay khó tránh khỏi những câu hỏi xoáy thế này, cô chỉ yên lặng đứng yên, mặc người ngoài quan sát.

Người chủ trì thấy hiện tại giằng co vội nghĩ cách pha trò, nhưng ngược lại Dư Trường Lâm lại cười nói với phóng viên kia:

"Thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, tôi có từng tuyên bố sẽ hợp tác với Đường tiểu thư không?"

Phóng viên kia sững sờ, hắn theo bản năng trả lời:

"Không có."

Dư Trường Lâm cười:

"Vậy tôi phải làm sáng tỏ cái gì?"

"Đúng vậy, mấy tên phóng viên này điên rồi, ngoại trừ tìm mấy câu hỏi vu vơ thì chả được tích sự gì!" Quý Lộ ở bên cạnh Tần Trăn Trăn tức giận khi nhắc tới chuyện kia.


"Cả mấy đứa trên Weibo nữa, nói mạnh miệng không sợ cắn trúng lưỡi hả." Quý Lộ nổi giận chọt chọt màn hình, Tần Trăn Trăn nhìn nét mặt Quý Lộ, không cần đoán cũng biết trên mạng đang thảo luận cái gì, cô cũng không thèm để ý, chỉ hỏi: "Mấy giờ rồi."

Quý Lộ nhìn đồng hồ:

"Mười một giờ, chúng ta đi ăn luôn nhỉ?"

Bởi vì mấy phóng viên kia nên lễ khai máy kéo dài hơn nửa tiếng. Tần Trăn Trăn lấy điện thoại trong túi ra, không nhìn thấy tin nhắn, cũng không thấy một cuộc gọi nhỡ, lúc từ sân khấu xuống cô không cảm thấy tâm trạng không tốt, mà ngược lại vào lúc này cô lại hơi không vui.

Cô gởi tin nhắn cho Lục Như Vân, hỏi cô ấy đang ở đâu, Lục Như Vân trả lời cô vỏn vẹn hai chữ: 'Ở nhà'.

Khóe môi Tần Trăn Trăn giật giật, cô nói với Quý Lộ:

"Chúng ta trở về."

Quý Lộ nhíu mày:

"Không ăn sao? Chị qua tiệm mua cho em mang về nha?"

Tần Trăn Trăn cất điện thoại:

"Không cần đâu."

Quý Lộ đoán Tần Trăn Trăn nhất định vì chuyện vừa rồi nên không vui, bèn an ủi:

"Trăn Trăn, em bực mình thì bực mình, đừng làm hại cơ thể, vẫn nên ăn nha."

Tần Trăn Trăn quay sang nhìn cô:

"Ai nói em không ăn?"

Quý Lộ bối rối:

"Hả?"

Tần Trăn Trăn nháy nháy mắt, nở nụ cười nói:

"Em muốn tìm Lục lão sư ăn chung."

Quý Lộ:...

Tự nhiên tươi cười như vậy, xảy ra chuyện gì?

- --------Hết chương 57---------

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận