Hôn Hôn Buồn Ngủ Hôn Hôn Dục Thụy

Tần Trăn Trăn xách theo túi lớn túi nhỏ trở về nhà trọ thì thời gian đã không còn sớm, Lục Như Vân thì lấy nguyên liệu làm một bữa cơm tối đơn giản, Tần Trăn Trăn ôm đồ về phòng sách trang trí.

Không gian trong phòng sách thật ra rất lớn, có lẽ có liên quan đến việc Lục Như Vân thường xuyên ở trong nhà nên rất nhiều sách đều có dấu vết lật rất cũ, hai cái tủ sách lớn bên cạnh giường không duy chuyển nổi, Tần Trăn Trăn đành dùng tấm thảm màu xanh nhạt trải một vòng quanh phòng. Trước đó cô đã đo lường nên lúc đi mua liền trực tiếp để nhân viên dựa theo kích thước cô đo mà bán, cho nên trải ra rất vừa vặn.

Trải thảm xong cô tiếp tục kéo bàn đọc sách đến bên cửa sổ, rồi trải một tấm khăn bàn cùng màu, xuyên qua ánh đèn trắng, cả căn phòng trở nên sáng sủa hơn.

Lục Như Vân nấu xong bữa tối liền đi tìm Tần Trăn Trăn, lúc này nhìn thấy người kia đang thay vỏ chăn, ga giường cũng đã đổi, màu hồng nhạt, bên trên còn có hai con gấu dựa vào nhau quay lưng về phía sau, tay còn làm tư thế kỳ lạ, cả căn phòng khác hoàn toàn so với trong trí nhớ của cô.

Rõ ràng chỉ thêm vài thứ nhưng lại giống như từng sửa sang lại, bàn đọc sách dời đến gần song cửa sổ, chiếc chăn màu xanh lá nhạt trên giường, trên tấm thảm đặt hai cái gối tựa lưng, mấy cuốn sách, nhìn qua vừa có chút lười biếng nhưng cũng rất dễ chịu.

Chiếc khăn trải bàn trên bàn đọc sách bên cạnh bệ cửa sổ cùng màu với tấm thảm, các góc rũ xuống làm cho người ta có cảm giác tươi mới hơn hẳn.

Ánh mắt của Lục Như Vân chuyển từ bên cửa sổ đến góc nhà, ánh mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên, cô còn tưởng Tần Trăn Trăn mua búp bê tặng cho Đậu Đậu, không ngờ lại đặt ở góc tường, bên dưới cửa sổ có hai ba búp bê bông, cảnh này thoạt nhìn-Lục Như Vân ở trong đầu cố tìm từ hình dung, một lúc sau mới nghĩ ra: ấm áp.

Đúng vậy.

Ấm áp.

Một mình cô ở nơi này cũng gần mười năm, lần đầu cho cô cảm giác ấm áp, thậm chí cô muốn bước chân trần lên tấm thảm lông nhung, đi đến bên cửa sổ, tựa lưng lên, nhất định rất thoải mái.

"Lục lão sư tới giúp đi." Tiếng gọi của Tần Trăn Trăn cắt đứt mạch suy nghĩ của Lục Như Vân, cô ngoảnh đầu nhìn Tần Trăn Trăn ra sức nhét chăn vào.

Lục Như Vân vừa định bước chân đến liền suy nghĩ một chút sau đó bỏ dép bông đi lên thảm, mềm mại thoải mái giống như trong tưởng tượng của cô, cô đi đến bên cạnh Tần Trăn Trăn, nhận lấy phần chăn chưa làm được, ra sức kéo bốn góc chăn đều ra, cô đưa Tần Trăn Trăn hai đầu, mình hai đầu, bất ngờ kéo, vỏ chăn phút chốc ổn thỏa.

Tần Trăn Trăn thở phào một hơi:

"Lục lão sư quá giỏi."

Lục Như Vân được khen cũng chỉ mím môi, nói:


"Đi ăn cơm."

"Chờ chút, cô lấy giúp tôi cái túi kia đi."

Tần Trăn Trăn chỉ chỉ cái túi bên góc tường, Lục Như Vân nhìn kỹ thì có bốn năm cái. Cô lấy một cái gần nhất, Tần Trăn Trăn sau khi nhận lấy liền mang đồ trang trí bên trong ra đặt lên giá sách.

Lúc này, Lục Như Vân mới phát hiện ba hàng phía dưới tủ sách đã bị dời đi, Tần Trăn Trăn nhìn theo ánh mắt của Lục Như Vân, nhỏ giọng nói:

"Xin lỗi, tôi dời sách của cô."

"Không sao."

Lục Như Vân đoán Tần Trăn Trăn nhìn thấy mấy quyển đặt chung với nhau còn khá mới nên cho rằng mình không thường xuyên đọc nên dời đi.

Tần Trăn Trăn trang trí xong liền nhảy xuống giường, Lục Như Vân theo bản năng giúp cô chỉnh lại đệm giường, chăn gắp xong để qua một bên, Tần Trăn Trăn cầm theo mấy cái túi còn lại qua bên này bên kia trang trí, Lục Như Vân nhìn thấy Tần Trăn Trăn đặt thêm lên bàn đọc sách một cái đèn nhỏ, không quá lớn, kiểu dáng đáng yêu, cô nhịn không được đi tới, ngồi xuống ghế, phát hiện Tần Trăn Trăn đặt bên trên một cái đệm rất mềm.

Trong đôi mắt cô càng thêm vài phần vui vẻ, Tần Trăn Trăn ở trong phòng, trang trí cũng tương đối rồi, chỉ có điều cả phòng không hợp với giấy dán tường màu trắng này, nó gây cảm giác trống rỗng, cô quạnh.

Lục Như Vân nhìn thấy ánh mắt của Tần Trăn Trăn nhìn chăm chú bức tường trắng, cô mím môi hỏi:

"Cần tôi giúp cô thay dán tường không?"

Tần Trăn Trăn nhíu mày:

"Không cần, nếu thay thì đến lúc tôi dọn đi Lục lão sư lại phải đổi lại, tôi chỉ thay đổi một chút là được."

Cô mở giấy dán chạm nổi mình vừa mua, đủ các loại màu sắc, cô mỉm cười nhìn Lục Như Vân:

"Lục lão sư, cái này tiện hơn nhiều."


Lục Như Vân nghe cô nói vậy cũng chỉ cười cười, không trả lời.

Chờ Tần Trăn Trăn thu dọn xong, hai người ra ngoài ăn, cơm nước đã sớm nguội lạnh, Lục Như Vân lại đi vào bếp hâm nóng lại, Tần Trăn Trăn thì ôm điện thoại ngồi ở sofa xem Weibo.

Cả phòng khách còn có tiếng nói chuyện từ tivi truyền tới, Lục Như Vân lắng tai nghe, trong đầu giống như cảm nhận những âm thanh đó, rất yên tĩnh.

Tần Trăn Trăn thỉnh thoảng nhìn về phía nhà bếp, bận rộn cả buổi chiều cô đã đói bụng lắm rồi, lúc này ngửi thấy mùi cơm canh tỏa khắp bốn bề, cô nhìn thấy các món ngon liền muốn thưởng thức, muốn đi giúp lại sợ thêm rắc rối cho Lục Như Vân, cho nên dứt khoát yên vị trên sofa, giả vờ xem điện thoại.

Trên hotsearch Weibo vẫn còn tên Chu Dao, không ít người nhấp vào phát biểu đôi lời về quan điểm của mình, đạp Chu Dao mấy đạp rồi lựa chọn rời khỏi, Tần Trăn Trăn nhìn mấy bình luận hot. Lời lẽ giải thích đều khá đồng nhất.

- Lời của Chu Dao tôi còn thấy xấu hổ, không cân nhắc trọng lượng lời nói của mình sao? Cô ta so với Đường Á? Đủ xách dép không?

- Bây giờ các đại hoa trong giới giải trí chưa chắc đã vượt qua được Đường Á, cô ta chỉ là một tiểu hoa, sao không biết ngượng khi nói mình vượt qua Đường Á nhỉ?

- Không phải đâu, bài phỏng vấn này lâu rồi, sao giờ lại lôi ra nói?

- Trước đây rất lâu thì cũng thể hiện cô ta có thể tùy tiện giẫm người khác?

- Fan tẩy trắng gì, bản thân tôi cảm thấy diễn xuất giỏi hơn cả Đường Á, giỏi hơn nhiều, ngoan ngoãn, quanh năm suốt tháng đóng phim thần tượng, biểu cảm cũng không quá miễn cưỡng, đừng nói là Đường Á, ngay cả ngốc bạch ngọt như Tần Trăn Trăn cũng kém hơn.

Tần Trăn Trăn xem video, là một chương trình rất lâu rồi, bây giờ đã sớm thay đổi, không ngờ vẫn có người giữ lại đoạn video này, khoảng thời gian đó quả thật Đường Á còn chưa nổi danh như bây giờ, cũng không tính là đại thụ, càng đừng nói tới đoạt giải diễn xuất.

Video này nếu đổi lại là một nghệ sĩ, quá lắm thì cư dân mạng sẽ châm biếm vài câu, fan của Chu Dao đục nước béo cò khuấy nhiễu thì không sao, nhưng quan trọng là người cô ta nói là Đường Á.

Bây giờ nghiễm nhiên là một tuyến tai to mặt lớn, thần tượng của rất nhiều tiểu hoa tiểu sinh trong giới, là người không thể không tôn trọng của rất nhiều cư dân mạng.

Cho nên bị kéo lên hotsearch nửa ngày nói oan uổng cũng không oan uổng, nói không oan uổng thì cũng có chút oan uổng.


Tần Trăn Trăn xem vài lần liền cảm thấy nhạt nhẽo, cô cất điện thoại, lúc này Lục Như Vân nghiêng đầu gọi:

"Ăn cơm thôi."

Là mệnh lệnh, Tần Trăn Trăn vội vàng đứng dậy, đi đến bàn ăn, ba món một canh cùng với cơm nóng còn bốc khói, sắc hương vị đầy đủ, làm cho người ta nhìn là muốn ăn ngay.

Lục Như Vân đưa đũa cho Tần Trăn Trăn, hai người ăn vài miếng thì điện thoại của Trăn Trăn truyền tới tiếng tin nhắn, cô mở màn hình ra xem, là Mạnh Hân gởi cho cô mấy tin nhắn.

"Sao vậy?" Lục Như Vân thấy cô nhìn chằm chằm điện thoại, theo bản năng hỏi.

Tần Trăn Trăn tắt màn hình điện thoại, gắp miếng cà chua, trả lời:

"Không có gì, chị ấy gởi lịch làm việc cuối năm cho tôi."

Lục Như Vân nghe vậy bèn ngước mắt nhìn cô, đặt đũa xuống, nét mặt nghiêm túc:

"Cô có để ý cho tôi xem qua không?"

Tần Trăn Trăn sửng sờ, rất nhiều công việc của nghệ sĩ phải bảo mật, giống như trước đó cô làm nữ chính cho phim của Dư đạo, không thể để lộ tin tức quá sớm... nhưng Lục Như Vân...

Tần Trăn Trăn do dự vài giây sau đó mở khóa màn hình, đưa điện thoại cho Lục Như Vân, Lục Như Vân rất tự nhiên nhận lấy, cúi đầu xem.

Từ trước tới nay tài nguyên Mạnh Hân dành cho cô đều là cô ấy ra sức dành lấy những thứ tốt nhất, nhưng cuối cùng vẫn bị mạng lưới giao thiệp hạn chế, cho nên cô chỉ luôn quanh quẩn trong một cái vòng tròn.

Ví dụ như lúc trước, cô ấy dẫn Tần Trăn Trăn quanh quẩn trong dòng phim thần tượng.

Diễn viên phim thần tượng cũng không phải nói là không tốt, như một tiểu hoa như Tần Trăn Trăn đóng phim thần tượng là cách hút fan tốt nhất, nhưng điều này cũng quyết định địa vị không vững vàng của cô ở trong cái vòng này, sóng sau đè sóng trước, chung quy vẫn bị đào thải.

Lục Như Vân nhìn hai mục trong điện thoại, có mặt trong đủ các bữa tiệc đêm, vì cuối năm nên tiểu hoa hàng đầu như Tần Trăn Trăn sẽ được mời nhiều hơn người khác, những tài nguyên này đều được Mạnh Hân tuyển chọn kỹ càng.

Ngón tay cô chạm lên màn hình, ánh mắt nhìn về phía Tần Trăn Trăn:

"Cô có ý kiến gì không?"


Tần Trăn Trăn đang ăn cơm chợt khựng lại, ngước mắt lên:

"Hả?"

Cô có ý kiến gì? Trước nay cô đều theo sắp xếp của Mạnh Hân, cực hiếm phát biểu ý kiến, lúc này bị Lục Như Vân hỏi, cô sững sờ vài giây.

Lục Như Vân đặt điện thoại xuống:

"Tôi cảm thấy bây giờ cô không cần nhận thêm , bây giờ lưu lượng của cô đã rất cao, cứ xuất hiện trước tầm mắt của công chúng sẽ bị nhờn."

Tần Trăn Trăn lấy khăn giấy lau khóe miệng, điểm này Mạnh Hân cũng từng nhắc qua, chỉ là cuối năm cô và Lục Như Vân thường xuyên lên hotsearch, có khi lên liên tục hai ba ngày, hotsearch giống hoa viên sau nhà cô, mấy ngày sẽ đi dạo một chút, nhưng thật ra như vậy cũng phản tác dụng, bởi vì thấy nhiều sẽ cảm thấy phiền.

Cho nên Mạnh Hân đã đẩy rất nhiều , chỉ để cô tập trung diễn xuất, về phần hai này, sang năm cần người đại diện sản phẩm, hai sản phẩm này cũng khá xa xỉ, giới hạn phạm vi độ tuổi thích hợp dùng cho nên rất được chào đón, Mạnh Hân muốn cô quay xong , sẽ tiếp xúc nhiều về mảng hơn, ra sức sang năm nhận thêm một nữa.

Lục Như Vân nghe xong Tần Trăn Trăn giải thích thì mi mắt cụp xuống:

"Mạnh Hân lo lắng sang năm cô sẽ giảm nhiệt?"

Tần Trăn Trăn thoáng gật đầu, năm nay bởi vì bộ phim Năm tháng rực rỡ mà cô rơi xuống đáy cốc, nếu không phải những chuyện xảy ra sau đó thì cô rất khó cải tử hoàn sinh, Mạnh Hân lo năm sau Lãnh cung hay Sơn nữ sẽ dẫm theo vết xe đổ cho nên ra sức giành để trở thành đại diện nào đó, duy trì nhiệt độ là cần thiết.

"Vậy chọn một trong hai." Lục Như Vân bình tĩnh nhìn Tần Trăn Trăn nói tiếp: "Những tài nguyên khác đẩy hết."

Tần Trăn Trăn nhìn mấy mục Lục Như Vân chọn trong điện thoại, cô tiện thể ngồi qua vị trí bên cạnh Lục Như Vân, nhìn một cái và mấy cái thông cáo, thời gian trống rất nhiều, cô nhíu mày:

"Vậy thời gian này tôi làm gì?"

Cô chỉ tay lên chỗ thời gian trống, Lục Như Vân liếc nhìn, hai người rất gần nhau, cô có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp, da mặt nhẵn nhụi của Tần Trăn Trăn, chóp mũi còn quanh quẩn mùi hương như có như không. Tần Trăn Trăn chớp mắt, nhịp tim của Lục Như Vân lại nhanh hơn mấy nhịp, cô vội dời tầm nhìn, giọng trầm xuống:

"Luyện diễn xuất."

- ---------Hết chương 60-------

Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ! Trong khoảng thời gian qua nhà mình xảy ra chút chuyện, mẹ và bà mình nhập viện, cũng may bây giờ đã ổn. Mong mọi người sẽ luôn khỏe mạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận