Cảnh quay hôm nay của Tần Trăn Trăn vẫn chưa đến, mấy cảnh quay buổi sáng chủ yếu là phần diễn ngang tài ngang sức của Trần Phong và Trương Thiến, cô chỉ có hai cảnh cho nên trong lúc chờ Trần Phong và Trương Thiến diễn thì cô trốn trong phòng nghỉ xem kịch bản.
Kịch bản hôm nay sạch sẽ không giống mấy tờ kịch bản viết đầy chi chít chữ. Cô cầm bút đặt tay trên kịch bản, nhìn con chữ và câu chữ lời thoại, cô không khỏi nghĩ đến sự việc tối qua, ngón tay vô thức chuyển động, chờ khi cô hoàn hồn thì đã nhìn thấy bản thân viết vài chữ trên kịch bản.
Lại đều là tên của Lục Như Vân.
Xung quanh có người đi tới đi lui, Tần Trăn Trăn cúi đầu, một luồng khí nóng dâng lên mặt làm cho gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, đôi mắt ngân ngấn nước, cô vội xóa đi những con chữ này.
"Trăn Trăn, chuẩn bị." Quý Lộ đi vào phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy Tần Trăn Trăn ngồi trên ghế ngẩng người, cô đi tới trước vài bước, đẩy đẩy Tần Trăn Trăn:
"Trăn Trăn?
Tần Trăn Trăn hoàn hồn, ngẩng đầu, ngập ngừng:
"Ừm."
Cô cất kịch bản, đi theo Quý Lộ đi vào phòng trang điểm, thợ trang điểm nhanh chóng giúp cô dặm lại lớp trang điểm.
"Trăn Trăn." Dư Trường Lâm và Tần Phong cùng nhau đi tới, hắn cầm đạo cụ trên tay:
"Cô chuẩn bị trước, đối diễn lại với Trần lão sư, chúng ta phải chuẩn bị quay riêng."
Tần Trăn Trăn gật đầu, thường thì những cảnh thân mật đều cần quay riêng, đây cũng là nguyên nhân cảnh quay của cô được sắp xếp sau cùng. Cô vừa trang điểm xong, trên tay cầm kịch bản, Trần Phong ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, hai người mặt đối mặt đối diễn.
Có những cảnh hành động không tiện để thực hiện, họ trực tiếp vẽ ra tư thế, Tần Trăn Trăn nhìn thấy Trần Phong vẽ cảnh diễn tưởng tượng, trong lúc nói chuyện cô không nhịn được cười.
Lục Như Vân đứng không xa cửa phòng nghỉ ngơi, nhìn thấy Tần Trăn Trăn chợt cười, trong ánh mắt cô cất giấu một cảm xúc không nói nên lời, như ẩn như hiện. Cô bình tĩnh nhìn hai người ngồi cách đó không xa.
"Như thế này? Hay thế này?"
Tần Trăn Trăn đưa tay mô phỏng một tư thế kỳ lạ. Trần Phong lắc đầu, sửa tay cô lại:
"Cao lên một chút thì tốt hơn."
"Cao hơn một chút sẽ tốt hơn."
Hạ Song Song đứng phía sau Lục Như Vân, gọi:
"Như Vân?"
Lục Như Vân khẽ giật mình, hoàn hồn, nhìn lại:
"Sao vậy?"
Hạ Song Song nhíu mày:
"Đi qua không?"
Lúc ở nhà Lục Như Vân nói đi tham ban, trong lòng Hạ Song Song đã nghi ngờ, sau khi lên xe nghe nói đến đoàn phim 'Sơn nữ' cô mới hoàn toàn hiểu rõ, nhưng không ngờ lại không giống đến tham ban mà là đến đặc biệt nhìn Tần Trăn Trăn hơn.
Tuy cô không hỏi khoảng thời gian này Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn chung sống thế nào nhưng để Lục Như Vân có thể khoan nhượng để Tần Trăn Trăn ở bên cạnh thì ý nghĩa hoàn toàn khác, có hỏi hay không cũng đều y vậy.
Trước đây quả thật cô và Tần Trăn Trăn có hiềm khích, nhưng từ lúc cô và Tần Trăn Trăn 'gặp gỡ thẳng thắn' thì giữa các cô không còn mâu thuẫn nữa, còn mang theo tâm thế hợp tác. Bây giờ nhìn thấy Lục Như Vân chậm chạp không đi vào, thậm chí còn để cô hối thúc.
Lục Như Vân đi về trước hai bước thì có nhân viên công tác nhận ra cô, gọi:
"Trăn Trăn! Lục lão sư tới nè!"
Tần Trăn Trăn đang đối diễn với Trần Phong, nghe tiếng gọi lớn bèn quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Lục Như Vân đứng cách đó không xa, nỗi vui mừng không che giấu được hiện lên trên gương mặt cô, cô đứng lên tung tăng đi đến bên cạnh Lục Như Vân:
"Sao cô tới đây?"
Xung quanh thỉnh thoảng có vài nhân viên xì xào bàn tán:
"Đúng là Lục lão sư."
"Trời ơi, khí chất này quá tuyệt vời nhỉ?"
"Lần trước đến tôi không được nhìn, lần này nhìn cho đã!"
"Cô nhìn cho đã đi, hahaha."
Tiếng trò chuyện đứt quãng truyền đến bên này, Tần Trăn Trăn kéo tay Lục Như Vân đi đến chiếc ghế phía trước, giới thiệu Lục Như Vân với Trần Phong, Lục Như Vân gật đầu, cười cười:
"Trần lão sư."
Trần Phong vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nói:
"Ngồi đi, nghe nói lần trước em nằm viện, đã khỏe chưa?"
Lục Như Vân gật đầu:
"Em đỡ hơn nhiều rồi."
Trần Phong nhìn khí sắc của cô đã khá hơn, nghĩ đến lần trước nói nằm viện là do quay phim quá lâu, không khỏi lắm miệng nói một câu:
"Đừng ỷ vào mình còn trẻ mà phung phí sức khỏe, phải chú ý nghỉ ngơi."
Lục Như Vân:
"Cảm ơn Trần lão sư đã quan tâm."
Hai người khách sáo trò chuyện, chưa kịp kết thúc thì cách đó không xa có người gọi Trần Phong đi. Trần Phong chào Lục Như Vân và Tần Trăn Trăn rồi rời đi, có vài nhân viên đi ngang qua chỗ hai người, Tần Trăn Trăn kéo tay Lục Như Vân, cực kỳ thân mật hỏi:
"Sao cô tới đây?"
Lục Như Vân cụp mắt xuống, mím môi vài giây mới nói:
"Tôi tiện đường đi qua đây, nghĩ tới chuyện lần trước vẫn chưa cảm ơn Dư đạo nên đến nói một tiếng cảm ơn."
Tần Trăn Trăn nhíu mày:
"Cảm ơn?"
Lục Như Vân hắng giọng, gật đầu:
"Chuyện thử vai lần trước."
Ánh sáng trong đôi mắt Tần Trăn Trăn đã vơi đi vài phần, khóe môi cô khẽ giật giật:
"Thì ra là vậy."
Cô còn tưởng Lục Như Vân đặc biệt đến thăm mình.
Ngẫm lại thì cô cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, cô có thể cảm giác được Lục Như Vân đã có cảm tình tốt với mình hơn một chút, nhưng chỉ là cảm tình tốt, chung quy thì không phải là thích như lúc ở Tổng động viên cô hỏi cô ấy.
Cô ấy nói không thích.
Đúng vậy, cô ấy đối xử với cô hơi đặc biệt nhưng chưa đạt đến mức thích.
Cho nên cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, cô sợ mình làm gì nữa sẽ làm tan biến chút cảm tình tốt này của Lục Như Vân đối với mình.
Tần Trăn Trăn cụp mắt, suy nghĩ rất lâu không lên tiếng. Lục Như Vân nhìn cô chằm chằm, cô đã trang điểm, góc nghiêng càng như ngọc khắc, da thịt trắng nõn hơn tuyết, lông mi thật dài nhẹ nhàng chuyển động, đẹp không thể tin nổi.
Khó khăn lắm Lục Như Vân mới ổn định được trái tim mình, vậy mà lúc này lại bắt đầu không yên.
Hai người im lặng thật lâu, chẳng ai lên tiếng. Lúc Quý Lộ đến tìm Tần Trăn Trăn thì nhìn thấy Lục Như Vân đứng bên cạnh, cô cất lời:
"Lục... Lục lão sư?"
Lục Như Vân ngước mắt lên, rút đi tình cảm trong đôi mặt, trở lại bình thản, cô mím môi:
"Đến lúc diễn rồi sao?"
Quý Lộ đối diện với ánh mắt của cô, gật đầu:
"Phải, Dư đạo bảo Trăn Trăn chuẩn bị bắt đầu."
Tần Trăn Trăn đứng lên, nhìn nhìn về phía gương, nhìn thấy Lục Như Vân vẫn ngồi bên cạnh, cô nháy mắt, hỏi:
"Đợi lát nữa cùng ăn trưa nha?"
Lục Như Vân gật đầu:
"Ừm."
Nói xong cô cũng đứng lên, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Tần Trăn Trăn cô nói thêm:
"Cùng đi thôi."
Trong trường quay chỉ có vài người vì quay riêng. Trần Phong đứng bên cạnh Dư Trường Lâm, hai người đang nghiêm túc nói chuyện về kịch bản. Lúc Tần Trăn Trăn đi đến, Dư Trường Lâm chỉ vào kịch bản nói:
"Cứ như vậy đi."
Trần Phong gật đầu, ánh mắt của Dư Trường Lâm chuyển từ trên người Tần Trăn Trăn đang đứng bên cạnh sang Lục Như Vân đang đứng phía sau.
Lục Như Vân gật đầu chào:
"Dư đạo."
Dư Trường Lâm vốn đang nghiêm túc lúc này mỉm cười:
"Tôi bảo sao hôm nay Trăn Trăn vui vẻ như vậy, hóa ra là Như Vân đến tham ban."
Tần Trăn Trăn bị lời này làm cho đỏ mặt, xấu hổ cười cười.
Nhiều ngày qua, thái độ của Dư Trường Lâm đối với cô tốt hơn nhiều nhưng chưa từng nói đùa với cô. Bây giờ có lẽ thấy Lục Như Vân tới mới trêu đùa đôi câu, Tần Trăn Trăn cụp mắt, đứng bên cạnh Lục Như Vân.
Hai người đứng kề bên nhau, tay Tần Trăn Trăn để xuôi bên người khi nhúc nhích vô tình chạm vào mu bàn tay lành lạnh của Lục Như Vân, cô ngó nghiêng hỏi:
"Cô lạnh à?"
Lục Như Vân nhỏ giọng trả lời:
"Không lạnh."
Cô vừa dứt lời thì nghe Dư Trường Lâm nói:
"Chuẩn bị."
Dư Trường Lâm sau khi hô chuẩn bị thì mấy nhân viên còn lại trong trường quay cũng rời đi. Lục Như Vân vẫn không nhúc nhích, Dư Trường Lâm đoán là vì Tần Trăn Trăn không muốn để Lục Như Vân, sau khi thư ký trường quay gõ bảng clapper board Lục Như Vân liền đi đến bên cạnh Dư Trường Lâm.
Dư Trường Lâm dán mắt vào màn hình, xung quanh rất yên tịnh, ống kính chậm rãi di chuyển về phía trước: Trần Phong đúng ở cửa, do dự không bước vào. Trên mặt hắn đầy do dự, cuối cùng thở dài sau đó mở cửa đi vào.
Sau khi đi vào đại sảnh hắn liền nhìn thấy một người ngủ trên sofa cách đó xa xa. Ngôi nhà này hắn mua cho cô gái ấy, ngoại trừ một vú nuôi bình thường chăm sóc chuyện ăn uống của cô ấy thì không có người khác. Cho nên người trên ghế sofa chính là cô gái ấy.
Trong đầu Trần Phong sau khi lóe lên ý niệm ấy thì không biết vì sao trong lòng vui vẻ hơn vài phần, vui vẻ bởi vì không cần phải đối diện với đôi mắt trong veo như dòng suối kia, hắn sợ nếu đối diện thì niềm tin kiên định hắn khó khăn gây dựng sẽ ngay lập tức đổ nát.
Nhưng hắn đã quên đi sự ảnh hưởng của cô gái đối với hắn, hắn cho rằng mình chỉ đứng ở xa xa liếc nhìn, nhìn cô ấy sống có tốt hay không là đủ... thế nhưng như vậy là không đủ... cơ thể hắn thành thật nghe theo bản năng đang nói với hắn: Không đủ, còn lâu mới đủ.
Trần Phong bước từng bước đi đến sofa, Lục Như Vân nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, ánh mắt đó quá quen thuộc, dường như tối qua cô cũng như vậy, biết rõ người trước mắt là thuốc phiện nhưng vẫn muốn nếm thử.
Trong lòng cô lập tức sinh ra cảm giác không thoải mái.
Rất phiền muộn, có chút thở không nổi.
Lục Như Vân quay đầu đi, ánh mắt từ màn hình chuyển sang hai người ở gần đó: Trần Phong nửa quỳ trước ghế sofa, Tần Trăn Trăn nằm nghiêng, ngủ rất bình yên, dung nhan như vậy ai nhìn thấy lại không động tâm?
Trần Phong đưa tay ra chạm vào gò má của cô, chậm rãi cúi đầu, tay Lục Như Vân đặt sau lưng, từ từ nắm lại, trong đầu căng như dây đàn, từng chút từng chút, từng tấc từng tấc, cô mím môi, hàm dưới cắn chặt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm phía trước, ngay khi cô chịu đựng không nổi đôi môi khẽ mở thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Cô thở phào một hơi.
"OK!"
Dư Trường Lâm vẫn nhìn chằm chằm màn hình, nở nụ cười cực kỳ thỏa mãn, biểu cảm và diễn xuất của Trần Phong vừa phải, lột tả một gã đàn ông bị mê hoặc lại có ý giũa giụa vô cùng nhuần nhuyễn. Dư Trường Lâm không chút giấu nở nụ cười thật tươi:
"Trang điểm, chuẩn bị chút nữa quay tiếp."
Tần Trăn Trăn nghe Dư đạo hô 'OK!' cô liền ngồi dậy, Trần Phong đỡ cô:
"Rất tốt."
"Không có đâu, là Trần lão sư diễn xuất tốt." Những lời này không khoa trương, chủ yếu là do Trần Phong, tiếp theo mới là cảnh chính của cô.
Trần Phong cười lắc đầu, thật ra đối diện với gương mặt này của Tần Trăn Trăn, muốn diễn cảnh bị mê hoặc thì quá dễ dàng.
Lục Như Vân đứng cách hai người không xa, nhìn thấy họ trò chuyện vui vẻ trong trong ánh mắt nổi mây đen, cô tiến về phía trước, ngồi xuống sofa bên cạnh Tần Trăn Trăn, Trần Phong nhìn thấy các cô như có chuyện muốn nói bèn theo trợ lý đi trang điểm lại.
Bởi vì quay riêng nên trong trường quay không có ai. Tần Trăn Trăn nhìn xung quanh một vòng, thợ trang điểm của cô vẫn chưa tới, cô liền quay qua nói với Lục Như Vân:
"Lục lão sư, cô..."
Lục Như Vân nhìn chằm chằm đôi môi đang hé mở kia, nhỏ giọng nói:
"Ngồi yên."
Lời định nói của Tần Trăn Trăn nghẹn lại ở cổ họng, nuốt xuống. Cô nhìn Lục Như Vân đưa tay chạm lên môi mình, nét mặt nghiêm túc, trong đôi mắt phản chiếu chiếc bóng nho nhỏ của chính mình, cô cảm nhận được xúc cảm lành lạnh rõ ràng trên cánh môi. Cổ họng của cô giống như bị người ta bóp lại, trái tim đập thình thịch liên hồi khiến cô khó chịu.
Đầu ngón tay của Lục Như Vân còn đặt trên cánh môi của cô, nét mặt lạnh nhạt, nói:
"Dơ, để tôi lau cho cô."
Tần Trăn Trăn:...
- -----Hết chương 67-----
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^