Hôn Hôn Đã Say

Bởi vì tối hôm qua ngủ sớm, cho nên sáng hôm sau, chỉ hơn bảy giờ một chút, Hứa Mịch đã tỉnh giấc. Tuy rằng nửa đêm vì quá nóng là tỉnh lại tận hai lần, nhưng mà cũng may cả đêm không có mộng mị gì hết, cô ngủ một giấc vô cùng thoải mái.

Quả nhiên đối với người mà nói giấc ngủ là vô cùng trọng yếu, hiện giờ tinh thần Hứa Mịch rất là tỉnh táo, ngoại trừ trên người có chút ẩm ướt, thì tinh thần cô thật là sảng khoái không thôi.

Hứa Mịch đứng dậy rời giường, bước đến toilet tắm rửa.

Tắm rửa xong, Hứa Mịch cuộn khăn quanh người bước ra ngoài. Cô đi đến tủ quần áo, khóe mắt liếc nhìn người trên giường hình như còn đang ngủ. Bình thường mẹ cô thức dậy rất sớm, hôm nay không biết như thế nào lại ngủ đến giờ còn chưa dậy, thật là lạ.

Hứa Mịch tìm một bộ đồ, cởi khăn tắm rồi mặc vào người, xong xuôi lại bò lại lên giường. Thật vất vả lắm mới đến ngày cuối tuần, hôm nay tất nhiên phải ngủ nướng tiếp rồi.

Lưng Hứa Mịch dựa vào đầu giường, lấy điện thoại ra chơi, lướt lướt điện thoại một lúc bỗng nhiên cô lại cảm thấy có gì đó không đúng. Tóc mẹ cô không có ngắn như vậy! Bởi vì vừa rồi cô ngủ đưa lưng lại về phía kia, cho nên khi cô rời giường thì chỉ nhìn thấy cái ót của người nằm bên cạnh thôi.

Cô buông điện thoại trong tay xuông, nghiêng đầu vừa nhìn thấy lập tức phát hoảng. Cái đầu này là đầu của đàn ông.

Hứa Mịch hơi đưa người về phía trước, nhẹ kéo thân hình người đàn ông lại xem, mẹ nó, quả nhiên đây là Du Ninh Trạch! Anh về khi nào? Từ trên trời giáng xuống đất à? Hừ hừ, yên hơi lặng tiếng cũng không cho cô một lời nhắn trước.

Vậy là cả tối ngày hôm qua một đêm thoải mái là do cô ngủ với Du Ninh Trạch?

Đúng lúc này, đột nhiên Du Ninh Trạch động đậy một chút. Hứa Mịch tưởng cô làm đánh thức anh, kết quả chỉ là anh chuyển tư thế nằm ngửa ra tiếp tục ngủ.

Là da trắng nõn, mũi thẳng đứng, mắt hai mí khép kín, lông mi thật dài phủ cong ở khuôn mặt, thoạt nhìn cả người nhu hòa bất khả tư nghị.

Hứa Mịch yên lặng nghĩ, loại tư thái như thế này, ở cổ đại hẳn là thoại loại thư sinh nhu nhược. Cô nằm nghiêng xuống, tay phải đưa lên chống đầu, hai mắt chăm chú nhìn dáng vẻ anh ngủ.

Chà... làn da Du Ninh Trạch tốt thật. Không giống như cô, thỉnh thoảng lại nổi lên mấy hạt đậu! Ôi... tướng ngủ cũng dịu dàng văn nhã. Không giống như cô, tướng ngủ xấu đến không thể nói nỗi!


Nhìn một lúc lâu, Hứa Mịch cũng cảm thấy mỏi người. Cô dứt khoát nằm hẳn xuống, một tay nhẹ nhàng vòng qua, ôm lấy thắt lưng gầy gò của anh ở trong chăn. Trên người anh không có lấy một điểm sẹo lồi lõm, tuy rằng bây giờ chỉ cách một lớp áo ngủ, nhưng Hứa Mịch biết rằng xúc cảm nơi thắt lưng dưới lớp áo kia là vô cùng tốt.

Bỗng nhiên cô nhớ đến, thời điểm anh ở trên cô cùng nhau làm “chuyện yêu”, cô đều sẽ ôm lấy thắt lưng gầy gò trần trụi kia, còn thường thường xoa xoa bóp bóp, vui vẻ ăn đậu hủ của anh.

Nghĩ đến chuyện đó, trong đầu cô lập tức hiện lên hình ảnh anh ở trên người cô rong đuổi, hơi thở nóng rực phả vào cô. Ở ngoài anh là một bộ nho nhã phóng khoáng, không biết rằng nội tâm anh thật ra lại là tràn ngập nhiệt tình như thế.

Phụ nữ ở tuổi này nhất định ai cũng sẽ yêu thích mấy cái ôm ấp, đều sẽ muốn có một điểm tựa để nương vào. Ôi, trước mắt mà nói, cô coi như cũng rất thích là ôm ấp, người bên cạnh cũng là điểm tựa của cô. Không thể nói chính xác chuyện về sau sẽ như thế nào, dù sao hiện giờ tỷ số ly hôn của xã hội rất cao. Cuộc sống của hai người bọn cô còn cần rất nhiều thời gian, tất yếu phải tiếp tục thân cận hiểu biết nhau thêm rồi.

Ngay tại thời điểm tinh thần của Hứa Mịch còn bay ở nơi xa, thì Du Ninh Trạch đã mở mắt. Anh mở to mắt cô ra nhìn một chút, rồi lại duỗi tay sờ trán cô, xác định độ ấm không có gì khác biệt, Du Ninh Trạch mới yên lòng thở ra một hơi.

“Sao lại dậy sớm vậy?” Vừa tỉnh giấc, cho nên giọng của Du Ninh Trạch còn chút khô khốc.

Hứa Mịch cười hì hì dựa đầu vào người anh, “Ngủ đủ rồi nên tỉnh. Anh về khi nào vậy? Em còn tưởng rằng tối qua mẹ tủ với em nữa.”

Du Ninh Trạch chuyển thân mình, đổi tư thế ôm lấy Hứa Mịch, “Khuya hôm qua, anh về rất trễ.”

“Anh ở lại đây cả ngày luôn sao?”

Du Ninh Trạch nở nụ cười, “Chỉ một buổi sáng, anh không thể ở lại lâu hơn.”

“Vội vậy sao, cuối tuần rồi mà còn phải đi làm. Buổi chiều anh phải đi rồi sao?”

“Ừ, giữa trưa ăn cơm xong anh sẽ đến sân bay, chiều nay anh có một cuộc hội nghị trên công ty.”

“Sếp của các anh đúng là thuộc giai cấp bóc lột! Áp lực làm việc của anh có phải rất là lớn không.” Hứa Mịch không vui bĩu môi.


Bị Hứa Mịch nói như thế, không hiểu sao trong lòng Du Ninh Trạch bỗng nhiên có một chút chột dạ nho nhỏ, “Khụ khụ, thật ra không tính là bóc lột. Cuối tuần làm việc anh lại được tăng tiền lương. Bình thường cuối tuần cũng rất ít khi lên công ty, chẳng qua gần đây công ty có rất nhiều việc, cho nên anh không thể không tăng ca đẩy nhanh tốc độ làm việc được.”

Hứa Mịch nhìn Du Ninh Trạch một chút, sau đó hừ mũi chế nhạo: “Sao anh lại thành thật như vậy, còn giúp sếp anh biện giải nữa nha. Sếp anh là người nhà thân thích của anh à? Em nói anh nghe này, ở xã hội mà thành thật như vậy thì rất dễ bị khi dễ ức hiếp đó nha, ở công ty anh cũng không khác mấy đâu.”

Du Ninh Trạch mỉm cười xoa xoa đầu Hứa Mịch, “Không sao đâu, ở công ty không ai dám khi dễ anh cả, mọi người đều phải nghe theo lời anh.” Hừ, ngoại trừ cái tên Từ Khiêm dám rống to đối với anh mà thôi.

“Vậy thì tốt rồi, em luôn cảm thấy anh rất dễ bị khi dễ.”

Nghe cô nói thế, Du Ninh Trạch lập tức xoay người véo má Hứa Mịch nói: “Nhìn chỗ nào của anh mà em nói anh dễ bị khi dễ hả!” Người khi dễ anh phỏng chừng chỉ có một mình cô thôi.

“Thật không? Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, lập tức đã cảm nhận được ngoài mặt anh ra vẻ đứng đắn ngay thẳng, thật chất trong lòng đã khẩn trương đến chết rồi phải không? Hừ hừ, từ đó em đã bắt đầu rất muốn khi dễ anh rồi.”

“Khi đó là lần đầu tiên đi xem mắt, khó tránh khỏi khẩn trương là đúng. Đối với người khác anh chưa từng có khẩn trương như thế!” Du Ninh Trạch phản bác. Hơn nữa lúc đó vừa liếc mắt nhìn thấy cô anh đã có cảm giác yêu thích người phụ nữ này, tâm lý lập tức trở nên phập phồng khẩn trương. Anh ra xã hội nhiều năm như vậy, đã sớm luyện thành năng lực gặp chuyện lớn chắc chắn cũng không thấy sợ hãi, gặp được Hứa Mịch chính là một cái ngoại lệ khác biệt.

Hứa Mịch nghĩ nghĩ, hình như anh nói cũng rất đúng. Thời điểm anh đối với cô và đối với người khác, giống như hoàn toản trở thành hai người khác nhau. Thời điểm ở chung với người lạ, anh sẽ tỏ ra khách sáo, nhã nhặn có lễ độ, tiến lui đều phải.

Bỗng nhiên nghĩ đến một điểm, Hứa Mịch cười đến mắt cũng híp lại thành một đường chỉ, “Em biết rồi, anh đối với em là nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu, bị khí chất trời sinh của em, vẻ đẹp yêu kiều thướt tha và nét đẹp siêu cấp diễm lệ của em thuyết phục rồi.”

Du Ninh Trạch bật cười điểm cái trán bóng loáng của cô một cái, lại không nhịn được cúi xuống hôn một cái, cười nhạo nói: “Em thật là tự kỷ.”

“Mị lực quá lớn, không tự kỷ không được.” Hứa Mịch đẩy người Du Ninh Trạch, “Anh đi xuống, nặng chết được mà cứ đè em mãi.”

Thật ra thì Du Ninh Trạch cũng không phải là áp hết sức lực lên người của Hứa Mịch,chỉ là thân trên chặn người của cô lại thôi. Vốn là đang bình thường, bỗng nhiên Hứa Mịch phát hiện trên đùi mình có vật gì đó cứng cứng ấn xuống. Mắt cô trợn to lên, đều nói buổi sáng là thời điểm đàn ông nổi lên phản ứng mãnh mẽ nhất, hiện giờ cô cảm nhận được rồi, lại chẳng thể nào phản khảng được nổi.


Cô vừa nói xong, Du Ninh Trạch liền trực tiếp đè cả người mình lên, cúi đầu hôn xuống cổ cô, không nói hai lời luồng tay vào váy cô đi lên, “Nhớ em chết mất.”

Một tay Hứa Mịch đè lại cái tay đang làm loạn của Du Ninh Trạch lại, thái độ kiên quyết nói: “Hiện giờ chúng ta không thể làm.” Đột nhiên cô nghĩ đến, lần trước làm ở khách sạn, hoàn hảo lúc đó không có ảnh hưởng gì đến đứa nhỏ trong bụng.

Du Ninh Trạch buông cổ cô ra, ngước mắt lên nhìn cô, không hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Hứa Mịch nhìn ánh mắt tò mò của Du Ninh Trạch, không hiểu sao tâm tình đột nhiên tốt lên, “Anh đoán xem.”

Vẻ mặt Du Ninh Trạch vô cùng ảo não, đôi mắt ánh lên vẻ đáng thương nói: “A Mịch, giữa trưa anh đã phải đi rồi.” Ngụ ý là, giữa trưa anh đã đi, hiện giờ không có nhiều thời gian lắm, chúng ta nên làm nhanh thì hơn.

Hứa Mịch vỗ đầu Du Ninh Trạch một cái, cố tình ám chỉ anh, “Quả nhiên đàn ông đều là loại động vật t*ng trùng lên não. Anh không muốn làm ba ba sao? Muốn làm ba ba thì phải tiết chế một chút.”

“Nói bừa, muốn làm ba ba, thì chúng ta càng phải nỗ lực nha.” Du Ninh Trạch ôm lấy Hứa Mịch dụi dụi.

“Em nói anh Du Ninh Trạch, đã là một người đàn ông trưởng thành rồi mà còn thích làm nũng, anh không thấy xấu hổ hả.” Hứa Mịch cười nhạo đẩy anh ra.

“Đối với vợ của mình, có cái gì mà phải xấu hổ cơ chứ. Chúng ta tiếp tục thôi.” Bên má Du Ninh Trạch lộ ra núm đồng tiền xinh đẹp. Tuy rằng anh rất muốn làm, nhưng mà anh không nghĩ mình sẽ ép buộc Hứa Mịch, tất cả đều phải có sự đồng ý của cô mới được.

Hứa Mịch nghĩ nghĩ, “Ây nha, nói cho anh biết hai tin, một xấu một tốt. Chờ em nói xong anh lại quyết định có làm hay không, anh muốn nghe tin tốt hay là tin xấu trước?”

“Tốt xấu cùng nghe.” Du Ninh Trạch được sự cho phép của vợ yêu, thầm mong cô nói nhanh một chút.

“Nóng vội sẽ không ăn đậu hủ nóng được.”

“Anh không vội, đậu hủ đều sẽ bị em đoạt đi hết, như thế lại càng không được ăn.” Du Ninh Trạch tiếp lời.

Khóe miệng Hứa Mịch kéo lên: “Được lắm, anh thắng. Không đùa với anh nữa, tin xấu là, tương lai trong hai tháng nữa anh sẽ phải cấm dục.”

Nhìn thấy vẻ mặt kháng nghị của Du Ninh Trạch, Hứa Mịch hất mặt tiếp tục nói: “Tin tốt là, em mang thai, chín tháng nữa anh sẽ trở thành ba ba.”


Ánh mắt Du Ninh Trạch khiếp sợ mở to, sau đó vẻ mặt anh lập tức mừng như điên xen lẫn không thể tin được, “Cái gì! Nhanh như vậy sao?” Anh từ trên người Hứa Mịch nhảy xuống, mắt chăm chăm nhìn về phía bụng cô, “Em có khi nào?”

“Phỏng chừng là đêm tân hôn hoặc là lần sau hôn lễ.”

Du Ninh Trạch sung sướng hôn Hứa Mịch một cái, khuôn mặt anh bừng sáng vẻ sùng bái kinh hồn nhìn cô, vô cùng tán thưởng nói: “A Mịch, em thật là lợi hại!” Vợ yêu của anh chính là không giống người thường chút nào, ngay cả mang thai cũng nhanh chóng như vậy.

Hứa Mịch che mặt, cô không cảm thấy cô lợi hại có được không. Tên đầu sỏ gây ra chuyện này phải là anh mới đúng! Chắc trong cả lứa bạn học của cô, người vừa kết hôn đã lập tức mang thai phỏng chừng chỉ có một mình cô thôi. Cái này là nóng vội cỡ nào rồi hả!

Nhìn người đàn ông trước mặt đang ôm bụng cô hưng phấn biết bao, đột nhiên Hứa Mịch lại cảm thấy vô cùng sầu não, “Du Ninh Trạch, anh không thấy chuyện này tới quá nhanh hay sao. Em vẫn chưa chuẩn bị tốt để đón nhận nó.”

Trong lòng Du Ninh Trạch kích động không thôi, anh nhẹ nhàng ôm lấy Hứa Mịch, một cái nắn cũng sợ làm cô đau, anh cảm thấy miệng mình cười chắc cũng kéo đến mang tai rồi, “Không sao, còn đến chín tháng để em chuẩn bị.”

“Vậy anh đã chuẩn bị tốt để nghênh đón một sinh mệnh mới rồi sao? Em luôn cảm thấy chuyện này rất là không chân thực, tại sao chỉ trong nháy mắt em đã sắp phải làm mẹ rồi. Chúng ta kết hôn chưa đến một tháng, vậy mà đã nhanh chóng mang thai một đứa nhỏ, có phải chúng ta đã đẩy nhanh tốc độ quá rồi không. Hay là chúng ta cần phải có chút suy xét lại đây?”

Du Ninh Trạch nhìn ra sự bất an của Hứa Mịch, cô luôn có chần chừ bồi hồi không rõ, thật sự khiến người ta phải nhức đầu. Nhưng mà chuyện lần này, có lẽ anh phải làm rõ một số chuyện với cô. Du Ninh Trạch nhìn vào mắt Hứa Mịch nói: “A Mịch, chúng ta đã là người trưởng thành hết rồi, đều biết rõ bản thân chúng ta đang làm điều gì việc gì. Anh và em kết hôn với nhau là để cùng nhau bước đi hết cuộc sống sau này, mặc dù cuộc hôn nhân này đến quá sớm, nửa trùng hợp lại nửa có ý thúc giục của gia đình hai bên. Tuy rằng ban đầu cả hai chúng ta có chút mơ hồ, cả anh cũng không có chút ít mơ màng, nhưng mà anh biết tận sâu trong nội tâm anh, lúc đó ý nghĩ sợ mất đi em nhiều hơn tất cả. Cho nên anh mới khẩn cấp làm kết hôn như thế này, khi đó anh không nói cho em biết, bởi vì anh muốn để cho thời gian chứng minh em thấy, chúng ta ở bên nhau trải qua hết thảy.”

“Em luôn cảm thấy do hai nhà bức hôn nên anh mới đồng ý kết hôn với em.” Những lời này đã đóng chiếm trong lòng Hứa Mịch rất lâu rồi. Lúc hai người chỉ mới mua nhẫn đính hôn, cô còn phát chút tính khí xấu của mình để chốn tránh, nói rằng đừng có ép cô, nếu không cô sẽ không gả cho nhà kia.

“Nếu anh không thích, ai ép anh cũng không thể.” Mặt Du Ninh Trạch vô cùng nghiêm túc, giọng điệu cũng vô cùng trịnh trọng nói: “A Mịch, em phải có tin tưởng đối với cuộc hôn nhân này của chúng ta. Có phải là anh làm chồng không tốt, cho nên em mới không có cảm giác an toàn? Về sau có chuyện gì chỉ cần chúng ta nói ra với nhau thì sẽ tốt hơn thôi đúng không? Đừng giấu tâm sự ở trong lòng nữa, có được không?”

“Ừm, nói ra là được.” Hứa Mịch gật đầu một cái. Lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng nghiêm trang của Du Ninh Trạch, bỗng nhiên Hứa Mịch cảm giác như mình biến thành một đứa trẻ, đang bị người lớn nghiêm cẩn răn dạy. Trước kia thời điểm ở chung với Du Ninh Trạch, cô luôn cảm thấy anh như một đứa trẻ lớn dạng ngây thơ kia mà! Hiện giờ nhìn thấy bộ dạng này của anh, Hứa Mịch thật sự rất là muốn hỏi, có phải anh là quỷ nhập thân không! Chỉ là xét thấy bầu không khí này tương đối nghiêm túc, vẫn là cô nên yên lặng không nên cắt ngang lời anh thì hơn.

“Chúng ta cùng nhau cố gắng. Nếu anh làm không tốt, thì em phải nói cho anh biết, anh sẽ sửa lại cho tốt. Dù sao chúng ta còn một đoạn đường về sau rất là dài.”

“Em làm không tốt, anh cũng phải nói ra cho em sửa lại, tuy rằng em không nhất định phải nghe lời làm theo.” Hứa Mịch nhìn bộ dạng đẹp đẽ của người đàn ông trước mặt, cuối cùng cũng không chịu nổi tuông ra tâm tình trôi nổi đã lắng đọng xuống dưới mà nói ra.

Du Ninh Trạch: “...”

Hứa Mịch cười hề hề: “Được rồi, không cẩn thận nói ra lời trong lòng, em thu hồi lại có được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận