"Ngươi là ai?" Cố Thành Chi nhíu mày hỏi.
"Ta là vị hôn thê của ngươi!" Vị cô nương kia có vẻ rất kích động, muốn tiến lên lại bị tùy thị ngăn cản kéo xuống.
"Ta đã thành thân, cũng không có vị hôn thê nào cả." Cố Thành Chi ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
"Ngươi nên thành thân với ta! Thành thân với nam nhân sao có thể được xem như đã thành thân chứ?!" Cô nương kia gào lên.
"Thật xin lỗi, cho dù ta là nam nhân thì ta vẫn là bạn đời hợp pháp của hắn." Sở Quân Dật tựa tiếu phi tiếu cắt ngang.
Cố Thành Chi nhìn Sở Quân Dật một cái, lại đưa ánh mắt ra ngoài xe, giọng lạnh như băng nói: "Ngươi tìm lộn người rồi, vị hôn phu của ngươi không phải ta."
Sở Quân Dật sửng sốt, Cố Thành Chi nhận ra nàng là ai? Nếu không, sao hắn có thể nói như vậy, nếu là...!Vị hôn thê...!Chết tiệt! Không phải đâu?!
"Ngươi là Đổng đại cô nương?!" Sở Quân Dật cảm thấy không thể tin được.
Vị cô nương kia vốn định phản bác lời của Cố Thành Chi, nhưng khi Sở Quân Dật nhận ra mình, thì nàng ta liền hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên.
Đây là thừa nhận rồi?! Sở Quân Dật vẫn là vẻ mặt không thể tin nói nhìn nàng ta, đây chính là đóa kỳ ba nha, thật sự, khúc gỗ đang đứng ở trước mắt mình bây giờ chính là một đóa kỳ ba đó!
Chẳng lẽ nàng đã quên trước đây bản thân đã làm ra những việc gì?! Nàng ta đã đâm sau lưng Cố Thành Chi ra sao, thế quái nào hiện giờ còn dám nhảy ra nữa?!
"Vị hôn phu của ngươi là nhị ca của ta, ngươi tìm lộn người rồi." Cố Thành Chi dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ nhìn nàng ta, hắn nhớ rất rõ nữ nhân này đã làm chuyện gì.
"Hắn ta không phải! Hắn ta không phải! Ngươi mới là vị hôn phu của ta! Từ nhỏ chúng ta đã định thân rồi, ngươi nên thành thân với ta mới đúng!" Đổng đại cô nương gào thét.
Cố Thành Chi cười nhạo nói: "Hôn sự của chúng ta sớm đã huỷ rồi, Đổng cô nương không phải đã quên, Nhị tẩu tương lai!"
Câu "Nhị tẩu tương lai" kia như giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim, làm cho sắc mặt của Đổng đại cô nương chớp mắt liền tái nhợt, còn không ngừng lẩm bẩm trong miệng: "Không phải, không phải..."
"Lúc trước, do chính Đổng cô nương tự mình làm ầm ĩ đòi từ hôn, chẳng lẽ thật sự đã quên?! Hiện tại còn tới đây bảo ta cưới ngươi, buồn cười! Lúc đó Đổng đại cô nương đòi từ hôn thì luôn miệng nói Cố mỗ hại chết phụ thân và đệ đệ của ngươi, sao thế, chỉ mới một năm đã đổi quyết định?!" Trong giọng nói của Cố Thành Chi tràn đầy chế nhạo, khinh thường.
"Không phải, không phải..." Đổng đại cô nương ngồi xổm trên mặt đất, vừa nói vừa khóc, vừa khóc vừa gào thét: "Do bọn họ lừa ta! Do bọn họ lừa ta! Ta vẫn luôn muốn gả cho ngươi! Nếu không phải bọn họ nói bát tự của ngươi khắc chết phụ thân, ta sẽ không đòi từ hôn! Do bọn họ lừa ta!"
Sở Quân Dật luôn luôn quan sát biểu hiện của Cố Thành Chi, hắn không hề ngạc nhiên khi nghe Đổng đại cô nương nói những lời này, có lẽ hắn đã sớm biết từ lâu rồi.
Cố Thành Chi quả thật đã sớm biết việc này, hắn đã biết từ khi Đổng đại cô nương bắt đầu làm ầm ĩ đòi từ hôn, Đổng đại lão gia chết nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy nàng náo loạn, chuyện khác thường xảy ra bên trong tất có yêu*; nàng ta tự mình gây náo loạn nhất quyết muốn từ hôn vậy nhất định đã bị người ta xem như vũ khí sử dụng**.
*Sự xuất phản thường tất hữu yêu - 事出反常必有妖: ý là sự việc xảy ra khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ.
**Bị nhân cấp đang thương sử liễu/bị nhân thương sử - 被人給當槍使了/被人当枪使: ý có nghĩa là bị người khác dùng làm công cụ để tấn công người khác.
Nhìn Đổng đại cô nương khóc rống phía trước, Cố Thành Chi trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, đây chính là đồ ngu cả tin nghe theo lời người khác nói, có lẽ hắn nên vui mừng vì không phải cưới một nữ nhân thế này, nếu không chắc sẽ bị nàng ta hại tới chết cũng không toàn thây quá.
"Cô nương đã định thân với Cố nhị gia rồi, cô nương nên ở nhà chuẩn bị hôn lễ mới đúng, không nên tới nơi đây." Sở Quân Dật khuyên nhủ, tình huống của bọn họ bên này đã thu hút mọi người đến vây xem, y thật sự không muốn bản thân trở thành đề tài trà dư tửu hậu nữa đâu.
"Dựa vào đâu! Dựa vào đâu bắt ta gả cho hắn ta! Hắn ta tính cái thá gì! Chỉ là một thứ tử, một thứ tử mà thôi!" Đôi mắt của Đổng đại cô nương đỏ hoe, hung ác trừng mắt nhìn Sở Quân Dật, giống như muốn ăn tươi nuốt sống y vậy.
"..." Sở Quân Dật cảm thấy Đổng đại cô nương kia thật sự bị điên rồi, sao lại cắn người như chó điên thế, lần trước ở nhà làm gây náo loạn, lần này lại chạy ra đường làm loạn.
Lẽ nào nàng ta đã thề bản thân sẽ không bao giờ bỏ cuộc, gây sự cho đến khi nào được tiến am ni mới thôi đúng không?
Cố Thành Chi đã không có ý định nói nhảm với nàng ta nữa, sai người đưa nàng ta về Vệ Nam Bá, thuận tiện thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay cho Vệ Nam Bá.
Sau đó, Cố Thành Chi lại phái người đi Cố gia, bảo hắn ta kể lại toàn bộ bộ chuyện xảy ra không xót chữ nào cho người Cố gia nghe.
"..." Cho nên nói đắc tội với ai cũng được chớ nên đắc tội Cố Thành Chi, vừa ra tay sẽ đã lột sạch sẽ mặt mũi hai nhà Cố Đổng xuống rời.
"Đi." Cố Thành Chi cười lạnh ngả người về sau, tùy tùng buông mành xuống, đóng cửa xe lại, xe ngựa tiếp tục chạy về hướng Sở gia.
Sở Quân Dật nhìn Cố Thành Chi, như muốn nói gì đó lại cảm thấy nói gì cũng không đúng, cho nên y quyết định vẫn giả làm người câm, dù sao Sở Quân Dật cảm thấy Cố Thành Chi có tám phần không muốn nói chuyện.
Cố Thành Chi nhắm mắt để bình tĩnh lại, khi lần đầu nghe được tin Đổng đại cô nương đòi từ hôn, hắn thật sự đã giận điên lên.
Mấy năm nay hắn cố gắng như vậy, không chỉ vì đó là tham vọng và sở thích của Cố Thành Chi, mà còn vì Đổng đại cô nương.
Cố lão thái thái không thích Cố nhị thái thái, nhưng địa vị và năng lực của Cố nhị lão gia càng cao, Cố lão thái thái lại càng không dám khó dễ Cố nhị thái thái.
Lúc đó, hắn đã nghĩ như vậy, Đổng đại cô nương đã không có nương gia, ngày sau chỉ có thể dựa vào hắn, hắn cần phải có năng lực để bảo vệ thê tử của mình.
Kết quả thì sao, vào lúc hắn gian nan nhất thì Đổng đại cô nương đâm sau lưng hắn!
Tuy rằng tình huống hiện tại không tệ, nhưng hắn cả đời đều sẽ không quên tâm tình lúc đó, cũng phải cảm ơn người đã châm ngòi nếu không hắn đã cưới phải một thứ ngu xuẩn rồi, ngày sau có lẽ hắn sẽ hối hận nhưng đã không còn kịp nữa.
Cố Thành Chi không có tâm tư đọc sách, trở về viện liền đi thẳng vào chính phòng, nhìn Sở Quân Dật im lặng suốt một đường, nói: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"
"Ta có thể hỏi không?" Sở Quân Dật thật sự có rất nhiều vấn đề.
"Hỏi đi." Cố Thành Chi dựa vào trên giường nhỏ, thở dài một cái.
"Ngươi không biết nàng ta?" Sở Quân Dật nhìn ra Cố Thành Chi nhận ra Đổng đại cô nương, nhưng trước đó sự nghi hoặc trong mắt của hắn không phải giả.
"Ta chưa từng gặp qua." Hiện giờ, Cố Thành Chi nghe ai nhắc tới Đổng đại cô nương đã không còn phẫn nộ giống như trước đây, giọng điệu bình thản đến giống như đang nói tới người xa lạ, "Lúc trước, mối hôn sự này do tổ mẫu định đoạt, khi đó ta còn không biết nàng ta là ai, định thân rồi cũng không thể gặp mặt, ta cũng không ý định đi gặp nàng ta."
Sở Quân Dật gật gật đầu, có lẽ bởi vì vậy, Cố Thành Chi mới muốn tgặp mình một lần trước khi thành thân, vị hôn thê trước đó ngu như heo, đối tượng thành thân đương nhiệm vẫn nên liếc mắt nhìn một cái mới có thể an tâm.
"Ngươi có biết tại sao Đổng đại cô nương lại từ hôn..." Sở Quân Dật hỏi có chút do dự, chủ yếu vẫn sợ Cố Thành Chi mất hứng.
Cố Thành Chi liếc mắt nhìn Sở Quân Dật, "Muốn từ hôn có rất nhiều nguyên nhân, nàng ta đã có thể nói ra cái lý do như thế, chỉ có thể nói nàng ta không phải một kẻ thông minh.
Nếu không, sớm không náo loạn, muộn không náo loạn, lại ngay cái thời điểm kia náo loạn, nói không ai châm ngòi ngươi tin không?"
Sở Quân Dật sờ sờ mũi, "Vậy ngươi biết là ai..."
Cố Thành Chi rũ mắt, trầm mặc một lát mới nói: "Tra không ra, ai cũng có thể, lấy đầu óc của Đổng đại cô nương kia thì thỉnh thoảng có người bên ngoài chọc gậy bánh xe một câu cũng không phải việc gì khó, thậm chí chính nàng ta càng không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì."
Nghĩ đến phản ứng hôm nay của Đổng đại cô nương, Sở Quân Dật vô cùng tán thành.
Cầm lấy ấm rót chung nước, Cố Thành Chi nhìn chằm chằm chung trà trong chốc lát, chợt bật cười nói: "Bất quá, hiện tại nên đau đầu phải là Cố gia và Đổng gia."
Sở Quân Dật sửng sốt, kế đó nghĩ tới người do Cố Thành Chi phái đi Cố gia và Đổng gia...!
Sự khác biệt rõ ràng giữa văn võ ở Đại Tấn triều cũng không phải chỉ vấn đề lời nói, nhóm huân quý* sống cùng một khu vực, nhóm thanh lưu văn quan* sống chung một khu vực.
*Huân quý - 勛貴 -: Công thần, quý tộc (có thể là vương gia, hoàng tử,...), danh gia vọng tộc.
*Thanh lưu - 清流 -: Nó đề cập đến một học giả quan lại có tư cách đạo đức cao và danh tiếng.
*Văn quan - 文官 -: chức quan văn; văn chức; dân sự
Chỗ vừa rồi Đổng đại cô nương chặn xe đã sắp vào địa giới huân quý, nhưng phần lớn các huân quý đều rất nhàn rỗi, cho nên bát quái đã trở thành mỹ vị điểm tâm cho họ lúc trà dư tửu hậu, chuyện vừa rồi trời chưa tối đã có thể truyền khắp khu vực huân quý, đợi cho ngày mai bên phía thanh lưu văn quan hẳn sẽ biết.
Vệ Nam Bá chắc sắp tức tới hộc máu rồi, nhìn cách ăn mặc của Đổng đại cô nương là biết nàng ta lén lút chạy đến, hơn nữa nàng ta làm việc này nhắm thẳng vào vấn đề dạy dỗ của Đổng gia, nàng ta không chỉ hại chính mình mà còn có đám tỷ muội trong nhà, giờ đây, hôn phối ngày sau của mấy vị cô nương khác của Đổng gia sẽ thực sự trở thành vấn đề.
Còn có Cố gia, lúc trước mặt dày mày dạn đi cầu hôn cho Cố nhị gia, kết quả hôm nay đã bị Đổng đại cô nương tát một cái vào mặt, bị người ta ghét bỏ ra mặt như vậy, thật là mất hết mặt mũi.
À, đúng rồi, vừa rồi Cố Thành Chi còn tát thêm một cái nữa, lúc trước chọn vị hôn thê cho hắn kết quả lại thành vị hôn thê của ca ca, sau đó tẩu tử tương lai chạy tới thổ lộ với tiểu thúc tương lai...! Chỉ có thể nói Cố gia thật sự có ánh mắt tốt, chọn ra một tức phụ có phẩm vị như vậy, quả nhiên vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
"Lần này Đổng đại cô nương phải tiến vào am ni cô rồi." Từ lúc Đổng đại cô nương náo loạn đến phải từ hôn, Sở Quân Dật vẫn cảm thấy nàng ta sẽ tự ném mình vào am ni cô, nhưng sự thật chứng minh còn có người càng não tàn hơn nàng ta tồn tại, mà lần này Đổng đại cô nương tát vào mặt Cố gia vang ra tiếng chát chát chát như vậy, hẳn sẽ không có đường sống đảo ngược tình thế nữa.
Cố Thành Chi hừ lạnh nói: "Ta đoán nàng ta sẽ được gả đi."
"..." Sở Quân Dật nghiêm mặt hỏi: "Gả đi đâu?"
"Cố gia."
"...! Nàng ta đã khinh thường Cố nhị gia thành như vậy, Cố gia còn có thể để cho nàng ta vào cửa?!" Sở Quân Dật bất khả tư nghị hỏi.
"Ta cảm thấy vẫn được." Cố Thành Chi mỉa mai nói.
"..." Sở Quân Dật thở dài, được rồi, y giống như sẽ không thể hiểu nổi trong đầu người Cố gia đang chứa cái gì.
Tình huống của Đổng đại cô nương lúc này thì Cố gia từ hôn vẫn hợp lý hợp tình, kết thân là kết nối quan hệ giữa hai họ chặt chẽ hơn, tức phụ khinh thường phu gia, bên trong nhà nam phải có nhiều não tàn lắm mới có thể tiếp tục giữ nàng ta.
Nếu sau khi bị từ hôn, Đổng đại cô nương một trăm phần trăm sẽ bị đưa vào am ni cô, nếu như để nàng ta ở lại Đổng gia thì những cô nương khác của Đổng gia sẽ không cần lấy chồng nữa.
Về phần người được gả qua sau đó chết...!Nếu như không xảy ra việc này, có lẽ người bên ngoài cảm thấy cái chết tự nhiên, nhưng giờ đã xảy ra chuyện thế này, Đổng đại cô nương ở Cố gia mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đều sẽ bị nói rằng do người Cố gia cố ý hãm hại.
Hơn nữa, nếu như Đổng đại cô nương cũng chết ở Cố gia, vậy thanh danh
Cố gia coi như xong rồi.
Mấy đứa nhỏ phía dưới còn cần thu xếp cưới vợ, sẽ không có tiểu thư khuê các nào dám vào Cố gia làm tức phụ nữa, bởi vì muốn giết liền giết, ai mà dám gả nữ nhi vào nhà của ngươi chứ.
Hiện tại Cố gia hẳn chỉ còn hai con đường lựa chọn.
Một đường là đưa nàng đến trước mắt mình, mỗi ngày khó chịu ngột ngạt khi nhìn thấy nàng, còn nếu như nàng xảy ra chút chuyện gì thì bọn họ dù có miệng nói cũng không rõ.
Đường còn lại là huỷ hôn, nhìn nàng tiến vào am ni cô, ngày sau thanh đăng cổ phật sống hết quãng đời còn lại.
Hai sự con đường này con cần phải suy xét xem sẽ do người nào chọn nữa?!
"Cố nhị gia...!Chẳng phải là thân sinh sao?" Vấn đề này Sở Quân Dật đã sớm muốn hỏi từ lâu, cưới loại thê tử này về chính là đào một cái hố cho Cố nhị gia nhảy vào.
Cố Thành Chi nở nụ cười, vấn đề này hắn đã hỏi qua, "Đúng vậy.
Hơn nữa, nếu như Đại bá phụ bọn họ không đi từ hôn, vậy nhị ca ta vẫn sẽ đi cưới Đổng đại cô nương." Cho dù gánh cái tội bất nhân bất hiếu, bị thê tử tương lai khinh thường từ đầu đến chân.
"..." Sở Quân Dật nhịn nhưng vẫn nhịn không được, hỏi: "Cố gia các ngươi còn có người nào bình thường không?!" Não tàn não tàn, ngu hiếu ngu hiếu, có thể nào đưa ra một người bình thường cho y nhìn xem hay không!
"Ta đã không phải người Cố gia, thời điểm ngươi nhắc tới người Cố gia đừng có thêm hai chữ 'Các ngươi' nữa." Cố Thành Chi thần sắc thản nhiên nói.
Sở Quân Dật vuốt cằm, đề tài này chính là một quả lôi mìn, nói thế nào cũng nổ tung.
Ngày hôm sau, tin tức Đổng đại cô nương anh dũng chặn xe ngựa tỏ tình trên đường phố thật sự lan rộng rãi....