Hôn Khế


Bị đám bạn nhìn chăm chú như thế, thần kinh Cố Thành Chi có mạnh mẽ cũng cảm thấy có chút đau răng.

Niếp lão tiên sinh nhìn hắn vài lần liền dời mắt trở lại trên đài, nghiêng tai lắng nghe tiếng đàn này, trên mặt dần dần lộ ra vẻ khen ngợi.

Mà những người khác đều ngoảnh mặt đi với vẻ mặt cổ quái.

Khi khúc nhạc kết thúc, Sở Quân Dật không có đứng dậy, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía đối thủ của mình bằng đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng.

Vẻ mặt người nọ có chút ngưng trọng, khi thấy Sở Quân Dật nhìn qua thì hắn ta nở nụ cười, gật đầu với y.

Trang nhị gia thừa dịp còn chưa bắt đầu tấu đàn, nhỏ giọng nói một câu: "Lão Cố, Sở Lục gia đàn thật hay!"
Những người còn lại nghe Trang nhị gia nói xong, đều khẽ gật đầu, cầm nghệ của Niếp lão tiên sinh điêu luyện, bọn họ làm đệ tử môn hạ của lão giả tự nhiên đều có học cầm, nhưng học cầm cần có thiên phú, có thể đàn ra tiếng và đàn hay, đó là hai khái niệm khác nhau.

Cố Thành Chi trả lại cho bọn họ một ánh mắt "Nói nhảm", nếu như cầm nghệ không tốt hắn sẽ không để cho Sở Quân Dật lên thi.

Trang nhị gia: "..." Lúc này không phải nên khiêm tốn một chút sao?!
Niếp lão tiên sinh liếc mắt nhìn các đồ đệ, thản nhiên nói: "Y đàn tốt hơn các con."
Các đệ tử: "..." Bọn con thật sự là nghiệp dư...!
Niếp lão tiên sinh quay đầu nhìn về phía Cố Thành Chi, trong mắt mang theo ý cười nói: "So với con, y mạnh hơn con cũng không phải chỉ có chút xíu xìu xiu* thôi đâu."
*Nguyên văn một điểm nửa điểm — 一點半點 —: Biểu thị số lượng nhỏ và không xác định.

Cố Thành Chi: "..." Được rồi, hắn thuộc loại chỉ có thể đánh đàn ra tiếng...!
"Chỉ tiếc, trong khúc nhạc này vẫn còn thiếu chút cảm xúc." Niếp lão tiên sinh nói xong lại liếc mắt nhìn Cố Thành Chi, "Cảm tình cũng không quá nồng đậm, chỉ có thể xem như mô phỏng rất khá, nhưng khúc Phượng Cầu Hoàng này với tuổi của Quân Dật mà nói, đã làm rất tốt rồi."
Cố Thành Chi hít sâu một hơi, hắn lại bắt đầu đau răng...!
Người trên đài bắt đầu tấu đàn, dưới đài lại yên tĩnh trở lại.

Niếp lão tiên sinh gật gật đầu, tiếng đàn này không tệ, kiến thức cơ bản rất đúng chỗ, chẳng qua đánh đàn kém hơn Sở Quân Dật một chút.

Khúc nhạc kết thúc, kết quả trận thi đấu thứ hai: Hội An thư viện thắng.

Đợi đến khi Sở Quân Dật đứng dậy rời khỏi đài, liền nhận được ánh mắt quỷ dị của đồng bọn bên mình.


Sở Quân Dật: "..." Có thể đừng nhìn mình như vậy được không?! Bị họ nhìn đến vậy, bản thân thật sự không muốn trở về chỗ a!
Trong lòng than thở thì than thở, Sở Quân Dật vẻ mặt bình tĩnh trở về chỗ ngồi.

"Con tấu đàn không tệ." Niếp lão tiên sinh chậm rãi nói.

Sở Quân Dật có chút thụ sủng nhược kinh, thật ra lần này y đến đây chỉ làm người qua đường thôi, không nghĩ tới lại được Niếp lão tiên sinh khen ngợi.

"Con đã học cầm từ ai?" Niếp lão tiên sinh hỏi.

"Con học từ nương con." Sở Quân Dật đáp.

Niếp lão tiên sinh ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu.

"Sở huynh đàn thành thạo như vậy, có phải huynh thường xuyên tấu đàn không?!" Trong lòng Trang nhị gia cực kỳ tò mò, ánh mắt vẫn không ngừng đảo qua đảo lại trên người Cố Thành Chi.

Cố Thành Chi: "..." Hắn thật muốn đánh Trang nhị gia một trận!
".....!" Sở Quân Dật cũng chú ý tới ánh mắt Trang nhị gia, nhưng y vẫn nói: "Lúc gia mẫu dạy đàn......!Khúc nhạc này mỗi lần đều phải tấu."
"Vì sao?"- Trang nhị gia kinh ngạc hỏi.

Sở Quân Dật không biết phải giải thích thế nào, bởi vì mỗi lần Sở tam thái thái dạy y đánh đàn, Sở tam lão gia đều ngồi ở một bên nghe, mẹ đã đàn khúc nhạc này cho cha, lần nào hai người cũng muôn vàn ái ân đến y cũng bị chói mù mắt chó*...!Nhưng những lời như vậy y phải nói thế nào đây!
*thiểm mù mắt chó - 闪瞎狗眼 -: nó có nghĩa là một thứ gì đó, một hình ảnh nào đó vượt xa ngoài dự liệu của người nhìn.

Khi thấy được cái gì khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, hoặc khi có người khoe của người được khoe nhìn thấy cực kỳ hâm mộ, cư dân mạng sẽ dùng "Thiểm mù mắt chó" để phàn nàn.

Hình ảnh minh hoạ bên dưới:
Đôi mắt Trang nhị gia vẫn đảo quanh cả hai, vừa định lên tiếng lại bị Liễu tứ gia kéo lại.

"Đừng nhốn nháo nữa, đến lượt ngươi lên đài rồi kìa!" Liễu tứ gia nhíu mày nói.

Trang nhị gia vừa thấy người bên Chính Định thư viện đã đi lên, vội vàng đứng dậy lên ti đấu.

Liễu tứ gia ho khan hai tiếng mới nói: "Hiện giờ, chúng ta sẽ thi đấu thư và số trước, còn hai hạnh mục, sáng nay, ta và lão Trang đều không tham gia thi đấu, chờ lão Trang đấu xong sẽ đến lượt ta."
Cố Thành Chi gật đầu, "Hai trận còn lại, các ngươi chọn một trong hai."

"Hai trận còn lại đấu cùng lúc, một người thi đấu cả hai trận." Liễu tứ gia cười nói.

Cố Thành Chi nhíu mày, vậy cũng tốt, đỡ rắc rối!
Sở Quân Dật thầm thở dài trong lòng, để cho một vị tướng quân đã từng lên chiến trường thi đấu cưỡi ngựa, bắn cung với đám học trò, bọn họ giống như đang bắt nạt người ta quá đi.

Trang nhị gia không hề làm bọn họ thất vọng, trận thi đấu thứ ba: Hội An thư viện thắng.

Người tiếp theo lên đài là Liễu tứ gia, cũng giành được thắng lợi.

Trước mắt đã thi đấu bốn trận, nhưng toàn là Hội An thư viện thắng, điều này đã khiến cho sắc mặt của mỗi người bên Chính Định thư viện không được tốt lắm.

Hai trận tiếp theo, sẽ do một người đấu cả hai.

Nếu Chính Định thư viện thắng, kết quả hai thắng bốn thua, nếu như bọn họ thua...!Đó chính là đấu sáu trận thua cả sáu vậy thì quá khó coi.

Cho nên người lên thi cuối cùng nọ sắc mặt cực kỳ nghiêm túc, nếu hắn ta thua đồng nghĩa Chính Định thư viện sẽ mất hết thể diện, từ trước đến giờ còn chưa từng gặp phải tình huống thua toàn tập.

Cố Thành Chi đứng dậy ra sân, một bộ dạng thâm trầm, ổn thoả, ánh mắt khẽ lướt qua đối thủ, tiếp đó ánh mắt liền rơi xuống người giám khảo.

Đối phương nghiến răng nghiến lợi khi bị Cố Thành Chi liếc nhìn một cái, hắn ta hung tợn trừng mắt nhìn Cố Thành Chi vài lần nhưng Cố Thành Chi một chút phản ứng cũng không có, hắn ta tức giận quay qua nhìn giám khảo.

Giám khảo nhìn thấy vẻ mặt của hai người này, thầm than một tiếng liền tuyên bố thể lệ trận đấu.

Sở Quân Dật ngồi ở dưới nhìn thấy cũng phải chậc lưỡi mấy tiếng, trình độ kéo cừu hận của Cố Thành Chi quá cao.

Nhưng mà, nếu như hắn không có vũ lực cao đến vậy, nói không chừng sớm đã bị người ta giết chết rồi.

"Lão Cố ở điểm này không thay đổi chút nào, thật đáng hận!" Trang nhị gia âm thầm cười trộm.

Sở Quân Dật nghiêng đầu nhìn Trang nhị gia một cái, trước đây Cố Thành Chi cũng như vậy?!
Trang nhị gia thấy ánh mắt của Sở Quân Dật nhìn mình, Trang nhị gia sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Trước đây lão Cố cũng như vậy, trước khi thi đấu đều khiến cho đối thủ tức điên người trước, sau đó bắt đầu thi đấu, sau khi thắng lại đến nói mát vài câu, khi đó ta cũng muốn đánh hắn một trận!"

Sở Quân Dật gật gật đầu, nhớ lại những lời trước đây Cố Thành Chi đã nói, nó quả thật rất khó chịu, nhưng..."Ngươi đánh thắng hắn không?"
Nụ cười của Trang nhị gia cứng lại trong chớp mắt, sau đó gằn từng chữ: "Đánh, không, lại!"
Sở Quân Dật gật đầu lần nữa, y đã nghe được tiếng nghiến răng xen lẫn trong lời nói của Trang nhị gia, không cần đưa ví dụ y đã đoán được kết quả như thế nào.
Giám khảo trên đài đã nói xong thể lệ trận đấu, bây giờ bọn họ phải đến mã trường phía sau chuẩn bị cho trận đấu.

Hai con ngựa được dắt ra, trên lưng ngựa còn đeo trường cung và túi tên.

Người bên Chính Định thư viện đi đến dắt qua một con liền xoay người lên ngựa, động tác lưu loát, nhanh gọn.

Cố Thành Chi liếc mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó nhìn chằm chằm con ngựa còn lại trong chốc lát, vỗ vỗ đầu nó mới xoay người lên ngựa.

Người xem đều đứng ở bên cạnh đường biên trường đua ngựa, trận này thi đấu gồm hai hạng mục cưỡi ngựa và bắn cung, cả hai hạng mục đều được tiến hành đồng thời, nếu mọi người đứng quá gần lỡ bị ngộ thương thì sẽ khó coi.

Cuộc thi cưỡi ngựa và bắn cung chia làm hai phần, cưỡi ngựa vượt chướng ngại vật và bắn tên về phía bia tĩnh và một số bia động ở xa xa trên đường, đuôi mũi tên của hai người đều được buộc vải bố có màu sắc khác nhau.

Tất cả các chướng ngại vật đã được sắp đặt xong ở trên trường ngựa, các bia tĩnh được đặt ở bên không người và một số lồng được đặt ở phía bên kia nơi có nhiều không gian thoáng đãng hơn, bên trong mấy cái lồng có một vài con gà vịt.

"Những con gà vịt kia đều bị bắt đi làm bia ngắm? "Sở Quân Dật hỏi.

"Đúng vậy, lát nữa bọn họ sẽ thả hết số gà vịt ra ngoài, xem ai sẽ săn được nhiều nhất." Trang nhị gia giải thích.

Sở Quân Dật lại nhìn thêm vài lần, tò mò hỏi: "Vậy gà vịt bị săn được thì sao? Cho lên bếp làm bữa ăn chiều?"
"..." Trang nhị gia quỷ dị nhìn Sở Quân Dật một cái, "Bình thường vào thời điểm thế này, ngươi đúng ra nên quan tâm lão Cố có thắng hay không?"
"Trang huynh cảm thấy Cố Thành Chi sẽ thua?" Sở Quân Dật cười hỏi hắn ta.

"Tất nhiên không phải!" Trang nhị gia nói chắc như đinh đóng cột.

"Ừm, ta cũng cảm thấy hắn sẽ không thua." Sở Quân Dật nhếch môi cười khẽ, hỏi tiếp: "Trưa nay, các ngươi có ăn gà vịt không?"
"......!Hình như là có." Trang nhị gia đỡ trán nói.

"Ồ, ra là vậy." Sở Quân Dật nhìn trường đua, nhẹ giọng nói.

Cố Thành Chi trông nghiêm túc ngay, không còn thờ ơ như trước, hắn dùng hai mắt đo lường chướng ngại vật và khoảng cách tới bia tĩnh.

Sở Quân Dật nhìn hắn thì âm thầm gật đầu, chiến lược coi thường kẻ địch, chiến thuật coi trọng kẻ địch, không kiêu ngạo không tự phụ, nếu như Cố Thành Chi phát huy tốt chắc chắn sẽ không thua.

Khi trận đấu bắt đầu, hai con ngựa đồng thời lao ra, người trên lưng ngựa vừa điều khiển ngựa vượt qua chướng ngại vật, vừa ngắm bắn vào tấm bia ở xa xa.


Lúc này mọi người đều có thể nhìn ra trình độ chênh lệch của hai người, người bên Chính Định thư viện động tác lưu loát không gò bó, nhưng trong động tác của hắn ta lại có cảm giác khoa trương.

Ngược lại, Cố Thành Chi là phái thực dụng, không có bất kỳ động tác hoa mỹ nào, hắn đã vận dụng cực kỳ nhuần nhuyễn khẩu quyết ba chữ "Nhanh (nhanh chóng), chuẩn (chính xác), ngoan (tàn nhẫn)".

Sau khi trận đấu kết thúc, Cố Thành mặt không đỏ không thở dốc, giống như hắn vẫn chưa có thi đấu vậy.

Mà đối thủ của hắn đã toát mồ hôi đầm đìa, ngẫm lại cũng đúng, nơi này là thư viện, học trò tới đây đọc sách đều vì tham gia khoa cử, cưỡi ngựa hay bắn cung học có tốt hay không đều chẳng sánh bằng võ tướng thực thụ.

Kết quả của cuộc thi phụ thuộc vào màn thể hiện của từng người.

Về cưỡi ngựa, hai người kẻ tám lạng người nửa cân, hầu như các chướng ngại vật đều vượt qua thuận lợi, do chưa quen ngựa nên vẫn còn mắc sai lầm ở vài nơi có độ khó khá cao.

Cưỡi ngựa và bắn cung là cùng thi đấu, cho nên kết quả sẽ được tính cùng nhau, kết quả cưỡi ngựa hai người không kém nhiều lắm, vậy tiếp theo phải dựa vào kỹ thuật bắn cung để phân cao thấp.

Bên bia tĩnh, mũi tên của hai người bắn trúng bia ngắm cách hồng tâm rất gần, nhưng Cố Thành Chi bắn trúng nhiều hơn đối phương mấy mũi tên, trong trận đấu, Cố Thành Chi đã chặn được mấy mũi tên của đối phương từ trong không trung.

Bên bia động cũng giống như vậy, khi Cố Thành Chi bắn trúng bia động còn không quên quấy rầy đối phương, trực tiếp quấy nhiễu đối thủ đến phân tâm, từ đó bắn hụt vài mũi tên.

Tinh thần không biết xấu hổ mà Cố Thành Chi học được ở biên quan khiến đối thủ của hắn rất đau đầu, nhưng đó cũng là một cách cạnh tranh, do hắn ta tài nghệ không bằng người ta, cho nên bản thân không thể đi trách đối phương âm hiểm.

Nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của người vừa thi đấu bên Chính Định thư viện, Sở Quân Dật ở trong lòng không ngừng thắp nến cho hắn ta, binh lính đều lưu manh binh lính đều lưu manh, người ta căn bản sẽ không nói công bằng với ngươi, đối với họ thắng mới quan trọng!
Kết quả cuối cùng không ngoài dự đoán, Hội An thư viện thắng!
Đấu Sáu trận thắng sáu trận làm cho bọn họ nở mày nở mặt, ngoại trừ một số người, còn lại đều hưng phấn và tự hào.

Sau khi thi đấu xong, Cố Thành Chi quay trở lại chỗ đội ngũ Hội An thư viện anh ấy đã nhìn thấy một màn như vậy, đặc biệt là khi hắn nhìn thấy vẻ mặt cảm khái của Sở Quân Dật, không hiểu sao hắn có cảm giác ê răng.

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? "Cố Thành Chi hỏi y.

"Ta đang có chút cảm khái.

"Sở Quân Dật cười nói.

"Ta nhìn ra rồi, ngươi đang cảm khái cái gì?" đây mới là điều Cố Thành Chi muốn hỏi.

Sở Quân Dật nhìn Cố Thành Chi đánh giá từ trên xuống dưới một lần, chậc chậc hai tiếng nói: "Thật là......!Âm hiểm!
Cố Thành Chi: "......".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận