Hôn Khế


Đợi đến lúc tuyết ngừng rời, Sở Quân Dật vẫn không quay lưng lại với Cố Thành Chi, kế đó y liền bị nửa kéo nửa đẩy leo lên xe.
Chuyện ngày hôm đó đã để lại trong lòng Cố Thành Chi một bóng ma không thể xóa nhòa, nếu bây giờ còn để một mình Sở Quân Dật ở lại Sở gia lỡ như lại xảy chuyện gì nữa...!Hắn chịu không nổi hậu quả đâu, với lại hắn không muốn lưu lại bất cứ cơ hội nhỏ nhoi nào cho người Sở gia.
Trong lòng Sở Quân Dật hiểu rõ ràng, nhưng bản thân do dự cũng bởi vì những người nhận được thiếp mời này phần lớn đều là những người có thân phận cao trong các gia đình quyền quý, còn không thì đều là người có năng lực xuất chúng.
Hai loại người này đều không dính dáng một tí tẹo nào đến y, đi cùng chỉ càng thấy xấu hổ hơn thôi.
"Đừng suy nghĩ nhiều." Cố Thành Chi vươn tay kéo chặt áo choàng của y lại, sau đó ôm người vào trong lòng, "Có lạnh hay không?"
"Không lạnh." Sở Quân Dật nhỏ giọng trả lời.
Mùa đông vừa đến, Sở Quân Dật liền mặc toàn bộ đồ bông vào, lúc này trong xe ngựa còn có lò sưởi, bên trong thì mặc áo bông, bên ngoài khoác lấy cái áo choàng lông cáo, giờ còn được người có thân nhiệt như lò sưởi ôm ấp, nào còn cảm thấy lạnh nữa chứ.
"Mang ngươi theo cùng chủ yếu là để ngươi ngâm mình trong suối nước nóng, điều đó rất có lợi cho thân thể của ngươi." Cố Thành Chi xoa xoa mi tâm của y, "Còn những người khác, ngươi không muốn gặp thì không cần gặp, mọi người chỉ là đến tụ tập với nhau cho nên cũng không có nhiều quy tắc như vậy."
Cố Thành Chi biết y không thích đến những nơi có nhiều người, nhưng hắn không yên tâm để một mình Sở Quân Dật ở lại Sở gia, ngoài ra hắn đưa y theo cũng bởi vì ngâm suối nước nóng có ít cho cơ thể của Sở Quân Dật.
Về phần người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào, Cố Thành Chi cũng không quan tâm, dù sao Tấn Dung đã gật đầu đồng ý cho phép hắn được dẫn theo người tới thì còn có ai dám nhiều lời nữa chứ.
Nghe Cố Thành Chi nói vậy, Sở Quân Dật đã yên tâm hơn một chút, chỉ lặng lẽ nép sát vào lòng của hắn.
Bên ngoài băng thiên tuyết địa, xe ngựa đi lại có hơi khó khăn, Sở Quân Dật bị lắc lư một lúc liền ngủ thiếp đi, khi đến sơn trang suối nước nóng thì y vẫn còn mờ màng.
Cửa xe mở ra, gió lạnh tràn vào, lập tức làm cho người ta cảm thấy rùng mình.
Sở Quân Dật dụi dụi mắt, kéo áo choàng lại để che kín người, đi theo Cố Thành Chi xuống xe ngựa.
"Đến trễ thế." Trương tứ gia đứng cách đó không xa, khoanh tay phàn nàn nói: "Ta chờ ngươi đã hơn nửa ngày."
Cố Thành Chi liếc mắt nhìn Trương tứ gia, kéo Sở Quân Dật qua liền đi vào trong.
Trương Tứ gia vừa định xoay người, kết quả lại bị động tác của Cố Thành Chi khiến cho sửng sốt mà dừng lại, mãi đến khi hai người đi ngang qua mình thì Trương tứ gia mới hồi hồn chạy theo bọn họ vào trong viện.
"Trương tứ gia?" Sở Quân Dật thấy Cố Thành Chi không để ý đến Trương Tứ gia thì hơi do dự một chút.
"Đừng để ý đến hắn ta, hắn ta tự biết đi theo." Cố Thành Chi thản nhiên nói.
Vừa dứt lời, Trương Tứ gia đã đuổi theo hai người, giận dữ hét lớn: "Lão tử chờ ngươi ở ngoài đó! Vậy mà ngươi lại bỏ mặc ta như vậy!"
"Chẳng lẽ còn muốn hai ta đứng đó nói xàm với ngươi à?!" Cố Thành Chi hỏi ngược lại.
Trương Tứ gia hừ lạnh một tiếng, sóng vai cùng bọn họ đi vào trong, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lại đảo qua tay của hai người, hai đầu lông mày lộ ra một tia lo lắng.
Hầu hết những người đến đây hôm nay đều có quan hệ tốt với nhau, đại sảnh chính viện phải chờ đến khi Tấn Dung tới mới mở, cho nên bây giờ mọi người đều đang tập trung ở một gian khác trong viện.

Sở Quân Dật đi theo Cố Thành Chi chào hỏi với bằng hữu của hắn, sau đó thì được đưa tới một viện tử khác gần đó.
Viện tử này không lớn, sau khi đi vào chính phòng Sở Quân Dật mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Thái độ của những người kia đối với y cũng rất thân thiện, nhưng Sở Quân Dật quả thực không quen với nơi nhiều người như vậy.
Cố Thành Chi vừa loay hoay với bếp lò, vừa nói một chút tình huống ở đây cho Sở Quân Dật biết.
Sơn trang suối nước nóng này coi như là tài sản riêng của Tấn Dung, vào thời gian này hàng năm Tấn Dung đều sẽ bẩm báo với Hoàng thượng, sau đó phát ra thiếp mời mời một vài người tới đây ở lại mấy ngày.
Có nhiều hồ nước nóng lớn nhỏ nằm rải rác trong sơn trang, những hồ tốt nhất phải chờ tới khi Tấn Dung đến mới có thể rỡ bỏ lệnh cấm, còn những hồ khác thì chúng ta đều có thể sử dụng thoải mái.
Một vài người có quan hệ tốt với Tấn Dung sẽ đến sớm, giống như Trương tứ gia vậy, còn những người chỉ có quan hệ xã giao sẽ đến trễ một chút, ví dụ như Sở đại gia.
Những năm trước, Tấn Dung đều sẽ mời mấy vị Hoàng tử khác đến, về phần họ có đến hay không đều không quan trọng, chẳng qua Tấn Dung chắc chắn sẽ đến cuối cùng.
Ngược lại là Tấn Luật, có lẽ khuya nay hoặc sáng mai sẽ tới.
"Ngày Thái tử đến ngươi ra ngoài lộ mặt một chút, sau đó ngươi không muốn thì cũng không cần ra nữa.

Ta tìm cho người một cái hồ, nếu như ngươi không có việc gì thì đi ngâm một chút, nhưng đừng ngâm quá lâu, sẽ bị choáng đầu đấy." Cố Thành Chi đặt ấm nước lên bếp lò, nấu xong liền mang đến cho Sở Quân Dật.
"Được." Sở Quân Dật cười đáp.
"Viện tử này được phân cho ta trước khi ta rời Kinh, Hạng đại gia cùng Trương Tứ gia ở cách nơi này không xa, chỗ của Tấn Luật cách viện tử của Thái tử gần hơn một chút, bên cạnh là viện tử của các vị Hoàng tử khác." Cố Thành Chi kéo tay Sở Quân Dật qua, nắm trong tay giúp y sưởi ấm, "Ta nhớ gần chỗ này có hai hồ nước cũng không lớn lắm, chờ lát nữa ta dẫn người đi xem."
Sở Quân Dật mỉm cười gật đầu.
Hồ nước nóng gần nhất với chỗ của bọn họ cách chừng hơn trăm mét, bên cạnh hồ xây một gian phòng nhỏ dùng để thay quần áo và nghỉ ngơi, xung quanh đều có hàng rao vây lại, xem như suối nước nóng bán lộ thiên.
Hồ nước không lớn lắm, nhưng cũng đủ để Sở Quân Dật dùng.
Trong đêm đầu tiên ở đây, Cố Thành Chi ở bên cạnh Sở Quân Dật cả ngày, hai người ngâm suối nước nóng xong liền trở về viện tử.
"Ngươi không đi qua đó thật à?" Sở Quân Dật tính ở lại đây một mình để Cố Thành Chi và bằng hữu của hắn đi uống rượu, nhưng Cố Thành Chi không có chịu.
"Ngày mai ta sẽ đi." Cố Thành Chi chủ yếu là sợ y không quen, nếu như giờ hắn đi uống rượu sợ rằng tới nửa đêm mới có thể trở về phòng được.
Thấy hắn nói như vậy, Sở Quân Dật không xoắn xuýt nữa, thân thể của y sớm đã bị suối nước nóng làm cho mềm nhũn, nếu không phải Cố Thành Chi ở bên cạnh trông chừng, có lẽ y đã ở trong ao thiếp đi rồi.
Hiện tại được bọc một cái chăn vừa ấm áp vừa dày, nằm bên cạnh còn là người mình tín nhiệm nhất nữa, vì vậy mà không bao lâu sau Sở Quân Dật đã chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, Cố Thành Chi thức dậy, Sở Quân Dật vẫn muốn ngủ nướng.
Sau khi đánh thức y dậy, Sở Quân Dật liền một mực mím môi, vẻ mặt không hề vui.
Cố Thành Chi chỉ cảm thấy buồn cười, trước khi ra ngoài hắn còn cùng y ăn điểm tâm.
Thấy Cố Thành Chi đã rời đi, Sở Quân Dật nghỉ ngợi một hồi lâu liền lên giường nằm, kết quả là không tài nào ngủ được.
Y ở trên giường lẩm bẩm một trận, mới không cam lòng ngồi dậy.
Đến chiều, Sở Quân Dật thấy không có việc gì làm vì vậy đi tới hồ suối nước nóng.
Ngâm đến khi toàn thân mềm nhũn thì nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, Sở Quân Dật úp sấp lên thành bể muốn nhìn xem là ai tới.

Một bên cửa bị đẩy ra, một người khoan thai vênh váo đi vào, Sở Quân Dật sắc mặt cứng đờ.
"Hóa ra ngươi ở chỗ này, ta còn tưởng rằng nơi này không có ai hết." Tấn Luật cười tươi rói đi tới, nhưng trên mặt lại không có một tia kinh ngạc nào.

Có quỷ mới tin ngươi ấy! Sở Quân Dật thầm nghỉ trong lòng, đứng dậy thi lễ một cái: "Bái kiến Thế tử."
Thấy Tấn Luật không có phản ứng gì, Sở Quân Dật lui về phía sau vài bước, lại lặn xuống nước, chỉ lộ ra cái đầu trên mặt nước.
"Đừng căng thẳng, ta chỉ tới đây ngâm suối nước nóng mà thôi." Tấn Luật tuyệt không khách khí, đi tới bên cạnh hồ liền lao thẳng xuống nước.
Sở Quân Dật chỉ cảm thấy trong miệng toàn vị đắng của khổ qua, y phục của y đặt ở trong phòng nhỏ, chỉ để lại một chiếc áo ngoài để mặc khi ra khỏi hồ.
Nhưng cái áo ngoài kia bây giờ đang ở chỗ Tấn Luật, xung quanh hồ chỉ có một nơi có thể lên bờ dễ dàng, kết quả còn bị Tấn Luật chặn lại...
"Sao ngươi không cùng Cố Thành Chi đi uống rượu, mà chạy đến nơi đây ngâm suối nước nóng?" Tấn Luật cười híp mắt hỏi.
Sở Quân Dật thật sự không biết nên trả lời thế nào, y cũng không quen biết với những người kia, "Tửu lượng của ta không tốt..."
"Tửu lượng có thể luyện." Tấn Luật đưa tay lau khóe miệng, "Có muốn ta luyện giúp ngươi hay không?"
"..." Sở Quân Dật sửng sốt trong chốc lát, trầm giọng nói: "Đa tạ ý tốt của Thế tử, chỉ là không cần thiết."
Tấn Luật thấy Sở Quân Dật cự tuyệt cũng không giận, trên mặt vẫn tươi cười nhìn y.
Sở Quân Dật bị Tấn Luật nhìn như vậy toàn thân cảm thấy không được tự nhiên, nhịn không được hỏi: "Thế tử tìm ta có chuyện gì hay sao?"
Nếu nói Tấn Luật chỉ tùy tiện chọn một cái hồ thì có đánh chết Sở Quân Dật cũng không tin.
Bàn về người đi ngang nhất ở Kinh thành thì Tấn Luật nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất, ngay cả Hoàng tử cũng không kiêu ngạo bằng hắn ta.
Là Thái tử cho nên Tấn Dùng bị rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, cho đến nay Tấn Dung vẫn chưa có con nối dõi, cho nên càng phải thận trọng từ lời nói đến hành động, Tấn Dung sẽ không làm bất cứ việc gì có thể gây tổn hại thanh danh của mình, càng không lưu lại điểm yếu để kẻ khác bắt được.
Những Hoàng tử còn lại đều muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt Hoàng thượng, vì thế mà đa phần bọn họ đều tỏ ra tốt bụng và dễ gần.
Tấn Luật là cháu ruột của Hoàng thượng, hắn ta và Giản thân vương còn là một trong những người đáng tin cậy trong phái Bảo Hoàng, mà Tấn Luật có quan hệ rất tốt với vị đường ca Thái tử, chỉ cần Tấn Luật không không thiểu năng chạy đi tạo phản, dù gây ra việc lớn thế nào cũng chỉ coi là chuyện nhỏ.
*Phái bảo hoàng hay Bảo hoàng đảng là chỉ những người ủng hộ một chế độ quân chủ (Hoàng đế).
Hàng tháng, các ngôn quan trong Ngự sử đài đều ở trên triều dâng tấu vạch tội Tấn Luật, thế nhưng chưa có lần nào họ thấy Hoàng thượng ra tay trừng phạt Tấn Luật cả.
*Ngự sử đài là một cơ quan điển hình, chuyên làm công việc giám sát ở triều đình, can gián nhà vua, đàn hặc các quan lại nhằm giữ gìn kỷ cương phép nước.
"Cố ý làm bậy" được dùng để chỉ loại người như Tấn Luật, hắn ta quả thật hiểu thấu đáo bốn chữ này, còn thực hiện rất trôi chảy.
Sở Quân Dật có thể cảm giác được Tấn Luật không có ác ý với mình, nhưng cũng không có thiện ý.
Y luôn cảm thấy ánh mắt của Tấn Luật khi nhìn mình như đang nhìn một vật gì đó, một vật rất hiếm lạ khiến hắn ta phải chú ý.

Sở Quân Dật bị loại ánh mắt này nhìn chăm chăm khiến cho tê cả da đầu, dáng vẻ này của Tấn Luật không giống như dùng để nhìn con người, có lẽ chỉ có những người Tấn Luật đã công nhận mới có thể khiến hắn ta dùng ánh mắt nhìn con người để nhìn.
"Ngươi với Cố Thành Chi..." Tấn Luật híp hai mắt lại, giọng cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, "Đã làm t*nh rồi sao?"
Sở Quân Dật dựng hết tóc gáy lên, đây là có ý gì nha?!
"Xem ra vẫn chưa." Tấn Luật quan sát sắc mặt của Sở Quân Dật, khẽ cười nói: "Có muốn ta dạy ngươi hay không?"
Sở Quân Dật liều mạng lắc đầu.
"Thật đáng tiếc." Tấn Luật tiếc nuối nói.
Sở Quân Dật bối rối trước thái độ của Tấn Luật, người này rốt cuộc là có ý gì nha?!
"Hình như ngươi và Cố Thành Chi quan hệ rất tốt." Tấn Luật nhìn thấy đủ mọi sắc mặt của y, khẽ cười nói.
Sở Quân Dật đột nhiên giật mình một cái, Tấn Luật nhắc đến Cố Thành Chi hai lần, cho nên lần này hắn ta hẳn là bởi vì Cố Thành Chi.

Tấn Luật đây là...
Lần này, ngay cả Tấn Luật cũng không hiểu được biểu cảm phức tạp trên mặt Sở Quân Dật biểu thị cái gì, nhưng nó cũng ảnh hưởng đến điều hắn ta muốn nói, "Nhìn bộ dáng của Cố Thành Chi bây giờ chính là xuân tâm phơi phới, hai người các ngươi đã ngủ chung giường lâu như vậy, lại chẳng xảy ra chuyện gì hết?"
Sở Quân Dật ngẩn ngơ, sau đó cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đọng lại hơi nước, thực ra lại có chút hương vị câu dẫn người khác.
Tấn Luật "Chậc chậc" hai tiếng, liếm liếm môi nói: "Nói chứ, ngươi quả có mấy phần tư sắc, Cố Thành Chi thích ngươi cũng rất bình thường."
Sở Quân Dật mím môi, thật sự rất muốn đập đầu vào tường.
"Ta cảm thấy Cố Thành Chi thật sự thích ngươi, vậy còn ngươi? Có thích hắn hay không?" Ánh mắt của Tấn Luật chỉ dừng lại trên người của Sở Quân Dật chốc lát, sau đó lại dời đi nhìn xuống nước mấy lần.
Trái tim Sở Quân Dật đập nhanh hơn khi nghe những lời đó, mà ánh mắt Tấn Luật khiến y cảm thấy không thoải mái, Sở Quân Dật vô thức lùi lại phía sau, thẳng đến khi lưng chạm vào tường mới ngừng lại.
"Đừng lùi nữa, không nhìn thấy đâu." Tấn Luật hai tay khoanh lại với nhau, cười tủm tỉm nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta không phải là loại người sẽ xuống tay với người trong lòng của bằng hữu."
Tấn Luật có một trực giác, nếu như hắn ta dám đụng vào Sở Quân Dật thì Cố Thành Chi chắc chắn sẽ liều mạng với hắn ta.
Suối nước nóng ngâm lâu sẽ thấy choáng đầu, vừa nãy Sở Quân Dật đã muốn leo lên rồi, kết quả Tấn Luật tiến vào cho nên liền ngâm tới tận bây giờ, cả người lảo đảo nhưng y vẫn muốn giữ vững tinh thần đề phòng Tấn Luật.
Cụm từ "Người trong lòng" truyền vào tai Sở Quân Dật, y phải mất mấy giây mới hiểu được ý nghĩa của nó, muốn phản bác thì phát hiện nói không nên lời, đầu choáng váng đến mơ hồ, mặt càng ngày càng đỏ hơn.
"Còn ngươi thì sao? Ngươi cảm thấy Cố Thành Chi như thế nào?" Giọng nói của Tấn Luật nhẹ nhàng mà ôn nhu, giống như âm thanh mơ hồ vang vọng trong không trung.

Hiện giờ, trong đầu y giống như bị đổ một thùng hồ dán vào vậy, mặc dù những lời nói của Tấn Luật đều lọt vào tai Sở Quân Dật, nhưng y đã không còn dư sức để suy nghĩ phân biệt rõ ràng nữa.
Tấn Luật trông thấy bộ dạng của Sở Quân Dật liền biết y đã ngâm quá lâu rồi, nếu còn ngâm tiếp chắc sẽ ngất mất.

Tấn Luật bĩu môi, định vươn tay kéo Sở Quân Dật ra khỏi hồ.
Lúc Tấn Luật đến gần thì Sở Quân Dật vẫn chưa phát hiện ra, nhưng khi có người chạm vào người, nếu như y còn không cảm nhận được nữa thì thật sự là không xong rồi, Sở Quân Dật muốn hất bàn tay đang ôm mình ra nhưng khi ngẩng đầu lên thì đầu y va vào bức tường đá phía sau.
Sở Quân Dật: "Ôi...!Đau quá..."
Tấn Luật: "...!Tên ngốc này."
Vào lúc Tấn Luật đang muốn kéo người lên bờ thì cửa bị người dùng sức đẩy ra, phát ra một tiếng vang thật lớn.

Tấn Luật quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Thành Chi sắc mặt băng lãnh, sải bước chạy tới, giọng nói lạnh lùng như cơn gió lạnh giữa ngày đông, gần như là từ trong kẽ răng phun ra một câu: "Ngươi đã làm gì y?!"
Tấn Luật bị hỏi đến sững người, nhìn lại mình rồi nhìn qua Sở Quân Dật, sau đó vội vàng buông tay, lùi về sau mấy bước, giải thích nói: "Ta chẳng làm gì hết, ta thấy y sắp ngất định kéo lên bờ mà thôi."
Cố Thành Chi sắc mặt lạnh lùng kéo Sở Quân Dật qua, cầm lấy quần áo đặt ở bên cạnh quấn người y lại, sau đó phát hiện mặt của Sở Quân Dật đỏ bừng bất thường, hơi thở như bị chặn lại trước ngực.
Ánh mắt dữ tợn nhìn Tấn Luật một cái, sau đó bế Sở Quân Dật lên, Cố Thành Chi không thèm để ý đến Tấn Luật nữa, hừ lạnh một tiếng liền rời đi.
Tấn Luật bị phớt lờ, sờ cằm lẩm bẩm: "Đây coi như là trọng sắc khinh bạn à?"
Sau khi trở về phòng, Cố Thành Chi đặt Sở Quân Dật lên trên giường, lấy ra một cái khăn lớn, cởi bỏ quần áo và áo choàng trên người Sở Quân Dật, bắt đầu lau người cho y.
Vốn dĩ, Sở Quân Dật có hơi choáng đầu, nhưng sau khi ra khỏi hồ cũng đã thanh tỉnh một chút, nhưng khi bị Cố Thành Chi xoa xoa như vậy, y cứ cảm thấy toàn thân không được khỏe lắm.
Cố Thành Chi cũng không để ý Sở Quân Dật sẽ nghĩ như thế nào, trong lòng của hắn bốc lên một ngọn lửa vô danh, sắc mặt lạnh lùng lau sạch sẽ người cho y, sau đó nhét Sở Quân Dật vào trong chăn.
Lần này Sở Quân Dật không chỉ đỏ mặt, toàn bộ thân thể đều đỏ bừng, cả người mềm nhũn không có một chút sức lực nào, trần trùng trục ở trong chăn thật sự mà nói xấu hổ không nói nên lời.
"Tấn Luật đã làm gì ngươi?!" Âm thanh của Cố Thành Chi lạnh lùng vang lên.
"...! Hắn không làm gì cả." Sở Quân Dật đã không còn can đảm ngẩng đầu nhìn Cố Thành Chi nữa, trong đầu rối như tơ vò, những lời của Tấn Luật không ngừng lảng vảng bên tai y.
Cố Thành Chi chỉ cảm thấy tâm can tỳ phổi đều vì đè nén đến đau nhức, không làm gì mà mặt của Sở Quân Dật lại đỏ thành thế này?!
Đưa tay nắm cằm của Sở Quân Dật quay mặt của y về phía mình, nhìn khuôn mặt hồng hào cùng đôi mắt đầy sương kia của Sở Quân Dật, Cố Thành Chi hận đến nghiến răng.
Sở Quân Dật tim đập thình thịch, gạt tay của Cố Thành Chi ra, trực tiếp ôm lấy eo của hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng hỏi nữa, Tấn Luật thật sự không làm gì ta cả."
Cố Thành Chi đỡ lấy y, vươn tay ra chạm vào lưng y, vội vàng kéo chăn quấn quanh người y lại, nghe Sở Quân Dật nói vậy thì nghiến răng nghiến lợi, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ: Không hỏi thì không hỏi, ngày mai ta tìm Tấn Luật thách đấu!
Hai ngày tiếp theo, Cố Thành Chi luận bàn với Tấn Luật rất nhiều lần, đến mức Tấn Luật đi ra ngoài đều phải lẩn trốn Cố Thành Chi.
Khi Tấn Dung đến sơn trang liền tổ chức một bữa tiệc tối, Sở Quân Dật cũng có có mặt, nhưng Tấn Dung chỉ nhìn y mà không nói gì cả.
Đi cùng Tấn Dung đến đây còn có bốn vị Hoàng tử, năm người con trai của Hoàng thượng đều đến đủ.
Sau bữa tiệc tối đó, Sở Quân Dật lại khôi phục trạng thái tử trạch*.
*Tử trạch, nghĩa là hơn cả trạch nam bình thường.

Cũng chỉ những người nghiện anime, manga với game nặng đến mức không muốn bước chân ra khỏi nhà, nó cũng gần như wibu dị đó.
Kể từ lần đó, Cố Thành Chi không cho phép Sở Quân Dật đi ngâm nước nóng một mình nữa.

Sở Quân Dật chỉ im lặng không có phản bác, trái tim của y đã bị mấy lời của Tấn Luật làm cho loạn cào cào.
Tấn Dung đến sơn trang ở được hai ngày thì trong Kinh có người đến.
Sở Quân Dật thấy có người từ viện tử đi ra, cho nên đi theo.
Vừa qua khỏi một khúc cua, phía trước lại vang lên tiếng binh khí va chạm nhau, trong lòng Sở Quân Dật cả kinh, vội vàng bước nhanh hơn.
Tiếng kia là truyền ra từ viện tử phía trước, đó cũng là viện tử của Tấn Dung.
Khi nhìn thấy tình hình trong viện, Sở Quân Dật sắc mặt biến đổi cực lớn, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh của một người..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận