Hôn Khế


Bầu không khí trong Càn Thanh cung có phần ngưng trọng, Hoàng thượng nhắm mắt lại xoa mi tâm, Tấn Dung thì vẻ mặt bất đắc dĩ, còn Cố Thành Chi thì cúi đầu đứng sang một bên.
"Y là nam nhân." Hoàng thượng sắp bị đứa nhỏ ngu ngốc này làm cho khờ khạo rồi, trên đời này có nhiều nữ nhân như vậy hắn đều không chọn lại đi chọn nam nhân, thật sự là...! làm bậy mà!
"Thành Chi biết." Cố Thành Chi cung kính trả lời.
"Ngươi sống chung với nam nhân như thế nào?...!Hơn nữa còn..." Hoàng thượng nghĩ tới đây càng thấy ngột ngạt hơn, "Ngươi không thành thân Nhị phòng sẽ tuyệt hậu!"
Cố Thành Chi lẩm bẩm nói: "Đã thành thân rồi." Hiện tại, hắn đã là người có gia đình.
Hoàng thượng nghẹn ứ không nói được nữa.
Đúng vậy, Cố Thành Chi đã thành thân, nhưng chính là bởi vì hắn đã thành thân cho nên mới không thể có con!
Cố Thành Chi mím môi dưới, quỳ rạp trên đất, "Hoàng thượng, qua vài năm nữa Thành Chi sẽ chọn một đứa nhỏ ở Cố gia làm con thừa tự..."
Hoàng thượng nghe hắn nói muốn nhận con thừa tự, sắc mặt dịu hơn một chút, nhưng vẫn không tốt lắm, lại xoa hai cái ở mi tâm, sau đó phất tay áo như đuổi ruồi, "Lui xuống đi."
"Vâng." Cố Thành Chi trong lòng thở phào nhẹ nhõm, biết Hoàng thượng sẽ không quản chuyện này nữa, vậy cũng tốt sau sau này hắn có thể quan minh chính đại nhận con thừa tự rồi, nếu Cố gia không đồng ý, có lẽ Hoàng Thượng sẽ tìm Cố đại lão gia tới nói chuyện nhân sinh.
Hoàng thượng nhìn dáng người cao ngất như cây tùng xanh của Cố Thành Chi, vừa vui mừng lại vừa bất đắc dĩ, "Ngươi nói xem rõ ràng là một hài tử có một tương lại xán lạn, tại sao lại cố chấp đi lên con đường như thế chứ?!"
Cố Thành Chi suy nghĩ một chút trước khi trả lời: "Hoàng thượng, thần thật tâm với Quân Dịch."
"Biến!" Hoàng thượng trừng mắt liếc hắn một cái.
"Vâng, Thành Chi cáo lui." Cố Thành Chi mỉm cười, dập đầu xuống đất, sau đó đứng dậy lui ra ngoài.
Tấn Dung ho khan một tiếng, thấp giọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần cũng xin cáo lui."
Hoàng thượng liếc mắt nhìn Tấn Dung một cái, phất tay bảo hắn ta cũng lui đi.
Đợi đến khi Tấn Dung rời đi rồi, Hoàng thượng im lặng ngồi trong chốc lát, lắc đầu thở dài.
Chỉ có thể nói Cố Thành Chi đúng thật là con trai của Cố nhị lão gia, trong chuyện tình yêu đều đối đãi giống hệt nhau.
Tình yêu của hai phụ tử họ đều nghiêm túc, nóng bỏng, hơn nữa lại chỉ chung thủy với một người.
Trước đây, mỗi khi Cố nhị lão gia nhắc tới thê tử của mình, ông ấy luôn lộ ra vẻ mặt đắc ý như thể bản thân đã chiếm được toàn thiên hạ này, mỗi lần như vậy Hoàng thượng đều liếc xéo Cố nhị lão gia.

Mà con trai của Cố nhị lão gia, khi nhắc tới người trong lòng cũng lộ ra tình ý mặn nồng, làm cho Hoàng thượng cảm thấy như nhìn thấy Cố nhị lão gia đứng trước mặt tiếp diễn màn tình cảm dành cho thể tử vậy.
Đối với Hoàng thượng việc thích nam nhân chỉ là chuyện nhỏ bé tí ti, bởi thế Tấn Luật quanh năm suốt tháng chơi bời với đám nam nhân Hoàng thượng cũng chưa bao giờ nói hắn ta một câu.

Nhưng nếu không thiếp thất không con cái lại là điều khiến cho người ta đau đầu, dù sao đứa nhỏ không có chung huyết thống cũng không phải là điều tốt.
Nhưng về điểm này Cố Thành Chi lại giống y đúc Cố nhị lão gia, trước đây Cố nhị lão gia sống chết cũng không thu thông phòng không lập thiếp, toàn tâm toàn ý yêu thương Cố nhị thái thái.
Nghĩ đến đây, Hoàng thượng lại thở dài.
Hoàng thượng chưa bao giờ để ý đến chuyện nhà của mấy thằng con mình, mấy năm nay cho dù Tấn Dung không có một đứa con nào, Hoàng thượng đều chưa từng ban nữ nhân cho Tấn Dung, vậy bây giờ Hoàng thượng nào có thể đi quản chuyện nhà của Cố Thành Chi được chứ?!
Nói đi nói lại Cố Thành Chi còn nghĩ đến chuyện nhận con thừa tự, không đến mức bị ma xui quỷ khiến làm cho mình ngày sau không có con cái đưa tiễn, hương khói Nhị phòng Cố gia vẫn có thể tiếp tục truyền thừa xuống là tốt rồi.

Còn những chuyện khác, Hoàng thượng không có tâm tư để quản, mọi chuyện đều tùy hắn mà làm đi.
Tấn Dung vừa ra khỏi cửa Càn Thanh cung liền nhìn thấy Cố Thành Chi đi đằng trước, vội vàng gọi người lại, Cố Thành Chi đưa mắt nhìn qua, sau đó liền đi theo Tấn Dung đến Đông cung.
Đến Đông cung chính là đến địa bàn của Tấn Dung, nói chuyện không cần cố kỵ nhiều nữa.
Nhưng Tấn Dung nhìn Cố Thành Chi lại không biết nên nói gì cho phải, vừa nãy ở Càn Thanh cung Cố Thành Chi cũng nói rõ ràng suy nghĩ và lựa chọn của bản thân rồi, hắn muốn cùng Sở Quân Dật ở bên nhau.
Tấn Dung thở dài, chỉ hỏi một câu: "Có đáng không?"
"Đáng chứ." Cố Thành Chi khẽ cười nói: "Ta yêu Quân Dật."
"Vậy y thì sao?" Tấn Dung hỏi hắn.
"Hai người bọn ta là lưỡng tình tương duyệt, Quân Dật, tự nhiên cũng giống vậy." Cố Thành Chi cảm thấy gò má có chút nóng lên, lập tức đè xuống cảm giác này.
Sở Quân Dật thích hắn, Cố Thành Chi biết điều đó.

Tuy nhiên, nói những lời này với người khác, lại khiến hắn cảm thấy máu nóng sục sôi đang không ngừng ở trong lòng dâng lên dường như sắp tràn ra ngoài vậy.
Tấn Dung gật đầu, miễn là tâm ý của Cố Thành Chi không bị cô phụ là tốt rồi, "Chuyện nhận con thừa tự Cố gia sẽ không dễ dàng đồng ý đâu."
"Ta biết." Cố Thành Chi lại nói: "Chờ đại ca có nhiều con hơn, ta sẽ trực tiếp nói chuyện với đại ca, nếu như đại ca đồng ý thì sẽ có cách thuyết phục những người khác."
"Cố đại gia......!thực sự rất có năng lực." Tấn Dung vẻ mặt thản nhiên.
Gần đây đã có vài người ở trước mặt Tấn Dung nói mấy lời tốt cho Cố đại gia, chỉ cần nhìn Cố gia làm những chuyện kia mà Cố đại gia vẫn có thể chen vào trong vòng này, chỉ có thể nói Cố đại gia thủ đoạn cao tay.
"Đại ca ta quả thật rất có tài." Trên tay nắm những quân cơ xấu như vậy mà còn có thể khởi tử hồi sinh, năng lực đương nhiên không cần phải bàn tới.
Vì thế, Cố đại gia vẫn cố gắng quan hệ thân thiết với Cố Thành Chi, chỉ cần Cố Thành Chi không ở bên ngoài chỉa mũi nhọn vào Cố gia, Cố đại gia sẽ không ở sau lưng đâm hắn một đao.
"Chẳng qua sau này ngươi phải càng cẩn thận hơn mới được." Tấn Dung chuyển đề tài.

"Được, ta biết rồi." Cố Thành Chi nghiêm túc trả lời.
Sau khi cưới Thế tử phi, Tấn Luật đối với việc yêu thích nam nhân giống như chuyện một tên nam nhân bình thường sau khi cưới vợ sẽ nạp thêm mỹ thiếp vậy, có lẽ vì thế mà vẫn có một vài ngôn quan Ngự sử nhàn rỗi không có việc gì cứ lấy Tấn Luật ra xỉa xói.
Còn Cố Thành Chi đã quyết định cùng Sở Quân Dật đầu bạc răng long sống hết quãng đời còn lại, sau này cơ hội bị mắng tuyệt đối sẽ không ít hơn Tấn Luật là bao, cho nên hắn càng phải cẩn thận hơn mới được.
Sau khi Cố Thành Chi vào cung, Sở Quân Dật vẫn tâm thần bất an.

Hôm qua trong cung cho người tới truyền lời bảo hôm nay Cố Thành Chi tiến cung, Cố Thành Chi đoán rằng hơn phân nửa là Tấn Luật nói chuyện của hai người họ cho Tấn Dung, sau đó Tấn Dung lại đem sự tình nói cho Hoàng thượng.
Sở Quân Dật tin tưởng Cố Thành Chi có thể giải quyết được, nhưng y vẫn rất lo lắng.
Câu được câu không xem sổ sách, Sở Quân Dật đột nhiên khựng lại, sau đó lật lại vài trang sách cẩn thận đọc, kế đó lại cầm lên quyển sổ sách khác, mở ra và đọc thật cẩn thận.
Hai tháng trước ở Sở gia, Sở Quân Dật đã xem gần hết sổ sách, thế nhưng y chưa từng thấy qua sổ sách của ba cửa hàng này, vì thế y bắt đầu xem lại sổ sách trước kia một lần nữa.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đợi đến khi Cố Thành Chi trở về đã là buổi chiều, mà Sở Quân Dật cũng đã xem xong hết sổ sách.
"Ăn cơm chưa?" Sau khi trở về Cố Thành Chi thuận miệng hỏi một câu.
"Quên mất..." Sở Quân Dật vẻ mặt vô tội nhìn hắn trả lời.
Cố Thành Chi nhìn y vài giây, cắn răng lôi người đi.
"Chờ thêm lát nữa tới giờ ăn tối rồi." Sở Quân Dật cay đắng nói.
"Đúng a, một hai canh giờ nữa cũng nên ăn cơm tối rồi!" Cố Thành Chi trầm giọng nói.
Sở Quân Dật không nói thêm nữa lại càng không tiếp tục phản kháng, ngoan ngoãn để cho hắn kéo đi ăn.
Sau khi ăn xong trở về phòng, Cố Thành Chi khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu thẩm vấn.
"Ta quên mất...!" Sở Quân Dật lại gần lấy lòng nói: "Ngươi đừng tức giận, lần sau ta sẽ không như vậy nữa."
"Cuối cùng là chuyện gì có thể khiến ngươi ngay cả cơm cũng quên ăn thế hả?!" Cố Thành Chi bất vi sở động*.
*Bất vi sở động – 不為所動 – ý là không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi.
"..." Sở Quân Dật thẳng thắng đáp: "Sổ sách......"
Cố Thành Chi híp mắt, nhìn đến Sở Quân Dật cũng sắp không ngẩng đầu lên nổi, mới đưa tay nhéo má y một cái.

Sở Quân Dật vui vẻ ra mặt, ôm lấy eo hắn, cọ cọ vào cổ hắn.
"Ta phí tâm phí sức mới nuôi ngươi béo lên một chút, kết quả ngươi còn quên ăn cơm!"
"Chỉ có một lần thôi, chỉ có một lần thôi!" Sở Quân Dật không khỏi phản bác, "Ta chỉ quên một có lần này thôi mà!"
"Sao ngươi không nghĩ xem bình thường là ai kêu ngươi đi ăn cơm?" Cố Thành Chi đưa tay ôm y, bất đắc dĩ nói.
Sở Quân Dật im lặng cúi đầu.
"Sổ sách gì mà quan trọng thế?" Cố Thành Chi hôn lên má Sở Quân Dật.
"A, đúng rồi!" Lúc này, Sở Quân Dật mới nhớ tới việc này, vừa rồi y cũng định nói với Cố Thành Chi.
Kéo Cố Thành Chi đi tới bên cạnh bàn, Sở Quân Dật cầm lấy một quyển sổ sách trên bàn, lật tới một trang rồi đưa qua cho Cố Thành Chi xem.
"Sổ sách rất bình thường mà." Cố Thành Chi nhìn lướt qua vài lần, không phát hiện vấn đề gì.
"Sổ sách rất bình thường, nhưng sổ sách này, có lẽ nói đúng hơn phải là cửa hàng mà sổ sách này nói đến." Sở Quân Dật dừng một chút, "Quản sự mà phụ thân lưu lại nói rằng những cửa hàng này đều do phụ thân để lại cho ta, nhưng trước đây ta chưa từng thấy qua, khi chúng ta du học trở về, sổ sách mấy cửa hàng này được để lẫn vào trong những sổ sách khác."
Cố Thành Chi khẽ cau mày, mở sổ sách ra xem từng trang một.
"Kỳ lạ là chủ tiệm của mấy cửa hàng này, không phải phụ thân." Sở Quân Dật bổ sung một câu: "Lão bản tên Quan Tình."
"Ngươi biết Quan Tình?" Cố Thành Chi hỏi.
"Không biết." Trong mắt Sở Quân Dật lóe lên một tia dị sắc, "Nhưng trước đây ta từng tìm được một cái hộp trong số di vật của phụ thân, cái hộp được khóa lại rất cẩn thận, mà quản sự lúc đưa những sổ sách này cho ta lại cho ta một cái chìa khóa.

Lúc trước ở Sở gia dưỡng bệnh đột nhiên nghĩ tới cái hộp kia, hoa văn trên chìa khóa giống hệt hoa văn trên cái hộp, bên trong chứa chính là giấy tờ thân phận của Quân Tình."
Cố Thành Chi có chút kinh ngạc.
Sở Quân Dật đem sổ sách trong tay Cố Thành Chi lật đến trang cuối cùng, ở cuối trang, ngoại trừ có một chữ "Duyệt" màu đỏ ra, còn có một loạt chữ nhỏ màu đen, lạc khoản là Quan Tình, phía sau còn ghi ngày tháng.
*Lạc Khoản: dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng và tên người vẽ tranh, đi câu đối, dựng bia, v.v., thường là ở góc phía dưới.
"Đây là chữ của phụ thân." Cố Thành Chi tinh mắt nhận ra ngay chữ này là ai viết.
"Ừ, là phụ thân viết." Sở Quân Dật gật gật đầu, "Phụ thân cầm giấy tờ thân phận Quan Tình thì người chính là "Quan Tình", vậy nếu như ta cầm giấy tờ thân phận "Quan Tình" thì ta chính là Quan Tình."
"Chẳng qua......!vì sao phụ thân làm việc phải quanh co lòng vòng như vậy?" Cố Thành Chi hỏi ra nghi hoặc của bản thân.
"Không biết." Sở Quân Dật nhún vai.
Cố Thành Chi lật lại vài trang sách, lông mày dần dần nhíu lại, "Những quyển khác cũng vậy?"
"Đúng, đều thế hết." Sở Quân Dật lại đưa cho hắn hai quyển khác, "Tổng cộng có ba cửa hàng, lão bản đều là Quan Tình."
Sở tam lão gia để lại ba cửa hàng này, một căn là cửa hàng son phấn, yên chi thủy phấn*, hương liệu dầu bôi tóc, những thứ con gái dùng đến đều có thể mua được ở đây.
*胭脂水粉 – Yên chi thủy phấn, phấn sáp dùng để trang điểm của phụ nữ xưa.
Cửa hàng thứ hai bán mứt trái cây điểm tâm, trên sổ sách ghi chép rất nhiều loại, lượng người đến mua không ít.

Căn cuối cùng là cầm quán, tên là Như Ý, là nơi bán cầm và sửa chữa cầm.
Ba cửa hàng này, cửa hàng có lợi nhuận tốt nhất chính là cửa hàng son phấn kia, quả nhiên tiền của phụ nữ dễ kiếm nhất.
Cố Thành Chi bỏ sổ sách xuống, vẻ mặt có chút hờ hũng.
Sở Quân Dật nhìn trang sách hắn lật tới.
Hầu hết những người đến của tiệm son phấn này đều là nữ quyến cao môn trong Kinh thành, trong đó còn có mấy vị quản sự của phủ Hoàng tử.
Cung ứng của phủ Hoàng tử đều do phủ Nội vụ phụ trách, nhưng có một vài thứ là sở thích cá nhân của chủ tử thì phần lớn sẽ sai người đi mua, phỏng chừng cửa tiệm son phấn này đã lọt vào mắt xanh của nữ quyến phủ Hoàng tử, có lẽ cách khoảng một hai tháng sẽ cho người đến mua một lần.
"Ngươi không vui sao?" Sở Quân Dật cảm thấy tâm tình Cố Thành Chi có chút kỳ lạ.
Cố Thành Chi đăm chiêu nhìn y.
"Ngươi làm sao vậy?" Sở Quân Dật nhíu mày hỏi.
Cố Thành Chi ôm lấy người, nhẹ nhàng thở dài.
"Cố Thành Chi!" Sở Quân Dật có chút tức giận.
"Quân Dật...!" Giọng của Cố Thành Chi nhẹ nhàng chậm rãi trầm thấp.
Sở Quân Dật giống như bị điện giật, di chuyển không được tự nhiên.
Cố Thành Chi ôm Sở Quân Dật ngồi xuống, để Sở Quân Dật ngồi lên trên đùi mình.
"Ta hoài nghi, cái chết của phụ thân có liên quan đến bọn họ." Cố Thành Chi tiến đến bên tai Sở Quân Dật, âm thanh nhỏ đến gần như không nghe được.
"Cái gì?!" Sở Quân Dật nghe được, kinh hãi đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Cố Thành Chi trực tiếp chặn miệng y lại.
Sở Quân Dật trừng mắt nhìn hắn, phối hợp hôn môi.
Đợi đến khi Sở Quân Dật bị hôn đến mơ hồ, Cố Thành Chi mới buông người ra, có chút thỏa mãn hôn lên mặt y.
Sở Quân Dật dựa vào người Cố Thành thở hổn hển, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi: "Sao ngươi biết?"
Ánh mắt Cố Thành Chi trở nên trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng, giọng nói yếu ớt lại có thể để Sở Quân Dật nghe rõ, "Mấy năm trước, Hoàng thượng phái Mã tam lão gia xuất kinh, vì muốn ổn định tình hình bên kia, phụ thân (Cố nhị lão gia) qua đó tra xét cũng được Mã tam lão gia phái người bảo vệ, kết quả lúc trở về...!tra được rất nhiều thứ đều liên quan tới mấy vị Hoàng tử."
Sở Quân Dật kinh hãi, nhưng y không hỏi Cố nhị lão gia rốt cuộc đi điều tra chuyện gì, chuyện này bản thân y không nên hỏi ra vẫn tốt hơn.
"Quân Dật, ngày mai hai ta đến ba cửa hàng kia xem thử." Cố Thành Chi cọ cọ mặt anh.
"Được." Sở Quân Dật trả lời dứt khoát.
Tiệm son phấn kia gọi là cửa tiệm Hồng Trang Hương Phấn (dịch ra là Phấn trang điểm màu đỏ), tên đơn giản xúc tích, cửa hàng được chia làm hai tầng trên dưới, khách ra vô không ít, hơn nữa đa số đều là nữ.
Sở Quân Dật cùng Cố Thành xuống xe ngựa, trước mặt lại là một tửu lâu, hai người nhìn nhau mỉm cười, sóng vai đi vào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận